Note: Đoản văn này được đăng trên weibo của Thủy Thiên Thừa, ngày 20 tháng 12 năm 2018.
Thanks bạn babybamboobranch đã share link.
- --------------------------------
Đêm trước sinh nhật Triệu Cẩm Tân, Lê Sóc đang ở Singapore tham dự hôn lễ của một người bạn, sau khi hôn lễ kết thúc, anh vội vã chạy đến sân bay, mua vé dự bị của chuyến bay cuối cùng trở về Bắc Kinh, để có thể vừa kịp cùng Triệu Cẩm Tân đón sinh nhật.
Nhưng khi đến sân bay lại được thông báo rằng Bắc Kinh có tuyết lớn, chuyến bay bị delay.
Lê Sóc bất đắc dĩ phải gọi điện cho Triệu Cẩm Tân, áy náy nói: "Cẩm Tân à, chuyến bay bị delay, hôm nay tôi không chắc có thể trở về kịp."
"Ừ, Bắc Kinh tuyết rơi rất lớn." Triệu Cẩm Tân quan tâm nói, "Anh ở phòng nghỉ nghỉ ngơi cho tốt đi, không cần gấp, chờ khi anh bay về tôi sẽ đến đón anh."
"Cậu đừng đến đón, cũng không biết phải chờ mấy tiếng nữa." Lê Sóc thở dài, "Hôm nay là sinh nhật cậu, tôi rất muốn trở về cùng cậu đón sinh nhật."
Triệu Cẩm Tân cười nói: "Lê thúc thúc đã mua quà cho tôi chưa vậy?"
"Dĩ nhiên là mua rồi.
"Quà gì vậy?"
Lê Sóc vừa cười vừa nói: "Cái đó nhất định phải giữ bí mật."
Triệu Cẩm Tân nhẹ giọng nói: "Thật muốn gặp anh quá, anh mãi mãi là quà tặng tốt nhất của tôi."
"Hy vọng tuyết nhanh ngừng rơi a." Lê Sóc bất đắc dĩ nói: "Hôm nay cậu đón sinh nhật thế nào?"
"Tôi không có kế hoạch gì, đợi anh về rồi nói."
" Ngoan, cùng bạn bè ra ngoài ăn bữa cơm đi, bánh sinh nhật tôi vừa đặt sẵn cho cậu rồi."
" Không muốn ra ngoài, tôi chỉ muốn cùng anh đón sinh nhật thôi." Triệu Cẩm Tân làm nũng nói, "Tôi muốn chờ Lê thúc thúc quay về cùng tôi ăn sinh nhật."
Lê sóc cười nói: "Nhưng lúc tôi trở về, có lẽ đã qua 12 giờ."
"Sẽ không." Triệu Cẩm Tân vui cười nói: "Tình yêu của chúng ta có ma thuật, có thể làm thời gian ngừng lại."
Lê Sóc phụt một tiếng bật cười: "Càng ngày cậu nói chuyện càng buồn nôn."
"Vậy sao, có lời còn buồn nôn hơn nữa anh có muốn nghe không? " Triệu Cẩm Tân cười nhẹ nói.
"Được rồi, tôi sợ cậu rồi. " Lê Sóc cười nói," Ở nhà chờ tôi, tôi sẽ cố gắng trở về. "
Chuyến bay bị delay đến hơn 6 tiếng đồng hồ mới cất cánh, Lê Sóc nhiều lần xem thời gian, nhưng tính thế nào cũng không thể trước 12 giờ kịp về đến nhà, trong lòng rất phiền muộn. Anh tranh thủ ngủ một giấc trên máy bay, nghĩ sau khi về đến nhà nhất định phải "đền bù" cho Triệu Cẩm Tân thật tốt.
Tỉnh lại sau một giấc ngủ, cuối cùng cũng về đến Bắc Kinh.
Lê sóc xách hành lý đơn giản lên, vội vã ra khỏi cửa, anh vừa mở điện thoại ra, liền thấy mấy tin nhắn Triệu Cẩm Tân gửi tới: Lê thúc thúc, tôi ở sân bay đợi anh.
Lê Sóc vội vàng gọi lại.
"Bảo bối, anh hạ cánh rồi?" Triệu Cẩm Tân vui vẻ nói: "Tôi đang ở sảnh chờ."
"Muộn như vậy sao cậu còn tới sân bay." Lê Sóc nhìn đồng hồ, đã sắp đến mười hai giờ rồi.
"Nếu không kịp đón sinh nhật cùng tôi, anh lại tự trách." Triệu Cẩm Tân cười nói: "Vả lại tôi cũng muốn ngay hôm nay phải gặp được anh mà."
Trong lòng Lê Sóc nóng lên: "Vậy cậu đợi tôi, tôi lập tức ra ngay. Cậu... cậu đừng ngắt điện thoại."
"Tôi không ngắt." Triệu Cẩm Tân cười nói, "Oa, còn có năm phút, thật kích thích nha."
Lê Sóc dở khóc dở cười: "Kích thích cái gì, trời lạnh như vậy, lại có tuyết rơi, lý ra cậu nên ở nhà ngoan ngoãn chờ tôi."
"Trời lạnh như vậy, lại có tuyết rơi, anh càng cần để tôi ôm một cái." Triệu Cẩm Tân ôn nhu nói: "Lê thúc thúc, bây giờ anh thật giống như cô bé lọ lem của tôi, khác biệt chính là, trước mười hai giờ anh phải xuất hiện trước mặt tôi."
"Vậy nếu tôi không đến kịp thì sao?"
"Vậy cũng không sao, anh không phải là cô bé lọ lem, thì có thể là công chúa Bạch Tuyết, cần tôi hôn anh một cái."
Lê Sóc bật cười một tiếng: "Tôi sắp đến rồi, hôm nay cậu mặc quần áo màu gì?"
"Tôi mặc áo hoodie màu đỏ, để anh nhìn một cái là có thể thấy được tôi."
"Cho dù cậu mặc đồ màu xám thì tôi cũng có thể nhìn một cái là thấy được cậu."
Triệu Cẩm Tân ngọt ngào nói: "Vậy hôm nay Lê thúc thúc mặc cái gì?"
"Nguyên bộ âu phục màu xanh đậm." Lê sóc cúi đầu nhìn thoáng qua mình, "Là cậu mua cho tôi, còn nhớ không?"
Triệu Cẩm Tân liếm môi một cái: "Nhớ chứ, lúc tôi mua nó, liền nghĩ muốn tự tay cởi nó ra."
Lê Sóc càng đi càng nhanh, cuối cùng gần như là chạy bước nhỏ, nhập cảnh mất khá nhiều thời gian, cho dù là đã đi đường dành cho khách vip. Thời gian vẫn cứ trôi nhanh qua, lúc anh nói chuyện cũng đã bắt đầu thở hổn hển: "Còn mấy phút?"
"Hai phút." Triệu Cẩm Tân mập mờ nói, "Còn chưa nhìn thấy tôi đã thở dốc lên rồi, Lê thúc thúc đang mê hoặc tôi sao."
Lê Sóc cười mắng: "Cậu thử chạy như tôi xem."
Phía trước rốt cục xuất hiện biển báo cửa ra, Lê Sóc ba bước thành hai bước mà xông ra, thoáng chốc liền nhìn thấy trong đại sảnh một thanh niên cao lớn mặc áo hoodie đỏ cùng quần jean. Hắn lúc nào cũng tuấn mỹ như thế, chói mắt như thế, trong đám đông người qua kẻ lại lúc nào cũng nổi bật.
Triệu Cẩm Tân hai mắt tỏa sáng, nhanh chân chạy về phía Lê Sóc, ôm cả người anh trọn vào lòng.
Lê Sóc cũng dùng sức ôm lại hắn, không ngừng thở hổn hển hỏi: "Tôi đến kịp không?"
"Vừa cán mức an toàn."
"Sinh nhật vui vẻ!" Lê Sóc lén lút hôn lên tai hắn một cái, nhỏ giọng nói, "Điềm Tân đại bảo bối của tôi."
Triệu Cẩm Tân thấy trong lòng vừa ngọt ngào vừa ấm áp, nhịn không được hôn lên môi Lê Sóc, nhiệt tình lại không kém phần ôn nhu mà hôn.
Trong đại sảnh kẻ đến người đi, nhưng ánh mắt của mọi người đều bị hai người bọn họ hấp dẫn, hai người đàn ông cao to tuấn mỹ như thế đang ôm hôn, quả thực cảnh đẹp như một bức tranh.
Đến cuối cùng vẫn là Lê Sóc da mặt mỏng hơn, nên vừa hôn mấy cái liền đẩy Triệu Cẩm Tân ra: "Đi, về nhà thôi."
Triệu Cẩm Tân kéo kéo tay Lê Sóc, nháy mắt với anh: "Quà của tôi đâu?"
"Trong valy." Lê Sóc thấp giọng mập mờ nói, "Về đến nhà, cậu có thể mở ra bất cứ thứ gì cậu muốn."
Trên môi Triệu Cẩm Tân nở nụ cười: "Vậy trước tiên tôi muốn mở quần áo của anh ra."
Hai người nắm tay nhau cùng đi đến bãi đỗ xe, lại cùng nhau lái xe về nhà. Trên đường, Lê Sóc kể cho Triệu Cẩm Tân nghe những chuyện thú vị trong hôn lễ, Triệu Cẩm Tân mỉm cười lắng nghe, cũng kể cho Lê Sóc nghe vài chuyện xảy ra trong công ty mấy ngày nay. Bọn họ bất quả chỉ mới một tuần không gặp, nhưng thật giống như nói mãi không hết chuyện.
Về đến nhà, nghênh đón bọn họ chính là một phòng hoa tươi, bóng bay cùng bữa tối phong phú, ánh đèn trong phòng mờ ảo mà lãng mạn, triệt để ngăn cách với trời đông giá rét và tuyết lớn ngoài cửa sổ, khiến người cảm thấy một luồng ấm áp từ đầu đến chân.
Triệu Cẩm Tân hôn Lê Sóc một cái, trong lòng đầy mong đợi nói: "Quà của tôi?"
Lê Sóc mở valy ra, từ bên trong lấy ra một cái hộp nhỏ, đặt vào tay Triệu Cẩm Tân.
Triệu Cẩm Tân nhẹ nhàng lắc lắc, nghe động tĩnh bên trong: "Oa, không phải là nhẫn chứ."
"Nhẫn chúng ta đang đeo trên tay rồi." Lê Sóc lắc lừ chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út bên tay trái.
"Vậy là cái gì nha?"
"Cậu mở ra nhìn xem sẽ biết." Lê Sóc mỉm cười nhìn hắn.
Trong lòng Triệu Cẩm Tân tràn đầy mong đợi, từ từ mở chiếc hộp ra, bên trong đang đặt một chiếc chìa khóa xe, phía trên mặt còn in logo Volkswagen..
Chiếc chìa khoá này hoàn toàn không giống với chìa khoá xe hiện đại, nhìn kiểu dáng rất cổ điển, giống như là đã có nhiều năm tuổi, Triệu Cẩm Tân nghi ngờ hỏi: " Đây là......"
"Cậu có còn nhớ không? Khoảng thời gian trước cậu nói hình dáng chiếc minibus T1 Volkswagen* nhìn rất thú vị, còn muốn sưu tầm một chiếc." Lê Sóc cười nói, "Xe này ngừng sản xuất đã rất lâu rồi, tôi nhờ người trung gian liên hệ qua rất nhiều người mua, rốt cục ở Singapore tìm thấy một chiếc xe còn rất tốt, nếu không sao tôi lại đi Singapore."
Trên mặt Triệu Cẩm Tân tràn đầy kinh hỉ: "Tôi chỉ là thuận miệng nói thôi."
Lê Sóc nựng nựng mặt hắn, cưng chiều nói: "Mỗi một câu cậu nói, tôi toàn bộ đều ghi tạc trong lòng."
Triệu Cẩm Tân ôm chặt lấy Lê Sóc, tầng tầng mà hôn lên môi anh: "Lê thúc thúc thật tốt, tốt nhất toàn thế giới."
Lê Sóc khó nén ý cười: " Xe còn cần phải làm vài thủ tục giấy tờ, cuối tháng sau cậu có thể nhìn thấy nó rồi, đến lúc đó chúng ta cùng lái xe ra ngoài chơi, được không?"
Triệu Cẩm Tân dùng mặt cọ lên mặt Lê Sóc: " Lê thúc thúc nói cái gì cũng được hết." Hắn vừa nói, vừa đè Lê Sóc lên ghế salon, nhiệt liệt mà triên miên hôn anh.
"Cậu có muốn xem...... ưmm...... ảnh chụp......"
"Tôi muốn xem anh trước."
"Xe màu đỏ, rất đáng yêu......"
"Quần lót của anh màu lam, càng đáng yêu hơn." Triệu Cẩm Tân khẽ cắn lên tai Lê Sóc, "Sinh nhật năm nay, và mỗi một sinh nhật của những năm về sau, lễ vật mà tôi muốn có nhất, đều là anh."
Lê Sóc ôm cổ Triệu Cẩm Tân, cười nói: "Nhưng tôi đã là của cậu."
"Nhưng tôi mỗi giây mỗi phút, đều có thể từ trên người anh nhận được càng nhiều kinh hỉ." Triệu Cẩm Tân say đắm nhìn anh, trong mắt là tràn đầy khát vọng cùng ham muốn không chút nào che giấu, "Lê thúc thúc, tôi thật sự rất yêu anh."
Lê Sóc ôn nhu nói: "Tôi cũng yêu cậu."
Lúc này, thật nhiều lễ vật hay những câu nói tâm tình cũng không thể sánh nổi tình ý động lòng người giữa họ, dù cho là khoảng cách địa lý xa xôi hay đêm đông khắc nghiệt cũng không cản nổi khát vọng được gần nhau trong tim họ.
- -------------------------
* Lời Editor:
Chờiiii quơiiiii, thanh xưng nợ mị một ca ca ôn nhu như Lê Sóc T______T!!!
Về những chiếc xe bus của hãng Volkswagen: bạn nào hay siu tầm xe mô hình chắc biết hãng này, xe bus hãng này là loại xe cổ, mà thiết kế thì rất cute hột me.
Thông tin từ cụ google: Vào năm 1950, chiếc xe Microbus đầu tiên của Volkswagen chính thức được đưa vào sản xuất. Được biết đến với tên gọi Volkswagen Type 2, mẫu xe buýt nhanh chóng trở thành biểu tượng của nền văn hóa đối kháng Hoa Kỳ, truyền thông điệp của những thanh niên tự nhận mình là dân hippie đi khắp nước Mỹ trong những năm "60. Những chiếc microbus này thường được biến thành một ngôi nhà di động, để đi du lịch xuyên quốc gia, hay trang trí đèn và âm nhạc để tham dự những lễ hội. Những chiếc microbus này đã ngưng sản xuất từ năm 2013.
Còn nữa, riêng phiên bản T1, đây là phiên bản đầu tiên, hiện giờ cực kỳ hiếm và đắt. Lê Sóc aaaa, anh đã quá cưng chiều tiểu điềm Tân gòy >"< (gato-ing!!)
Vài tấm ảnh về chiếc Volkswagen T1:
À...ừmmm... có phiên ngoại Volkswagen T1 – play hông nhỉ???