Ai Đem Tiếng Gió Nghe Thành Ly Biệt Ca

Chương 24: Chương 24




Trong lúc Hứa Niệm Nhất cùng Lục Chiếu bởi vì tiền mà bôn ba, Đường Nịnh đi một chuyến đến Vân Nam, lại mua một chiếc xe. Đương nhiên, lúc sinh nhật cô anh còn tặng một đôi giày hàng hiệu. Khi đó Thành phố S đều không có, là mua ở Hồng Kông. Khi Hứa Niệm Nhất Nhất vừa nhận được đôi giày kia, không còn giống thường ngày, mang ở trên chân, soi vào gương nhìn qua nhìn lại mãi nữa. Cô chỉ là kinh ngạc mở hộp giày, không hề lấy nó ra, sửng sốt mấy giây, rồi đóng hộp giày lại, đặt dưới chót trong những hộp giày cũ.

Đầu xuân, Hứa Niệm Nhất Nhất cuối cùng nhận được tiền cha gửi. Cha áy náy khiến Hứa Niệm Nhất cảm thấy rất đau lòng chua xót. Mùa hè đến, cảm giác thể xác tinh thần cô đều đã mỏi mệt rã rời, Lục Chiếu cũng vậy.

Anh vì học phí của cô, làm công kiếm tiền, thậm chí lần đầu bỏ lỡ học bổng. Trong mùa đông dài dằng dặc kia, anh thậm chí không có thời gian vẽ tranh, chỉ là miễn cưỡng duy trì việc học.

Hứa Niệm Nhất nhìn thấy rất đau lòng, quyết định mùa hè không về nước, bên cạnh anh.

Hai người trải qua một mùa hè yên tĩnh, cô ở nhà làm món ngon, anh thì cầm bút vẽ.

Hứa Niệm Nhất nhìn thấy gương mặt tuấn tú kia cuối cùng cũng mỉm cười, trong lòng tràn đầy áy náy cùng cảm động. Không tự chủ được muốn đối với anh tốt nhất. Đó là kì nghỉ hè êm đềm nhất của họ.

An tĩnh, yên bình, còn có tình cảm ngọt ngào.

Đến tháng chín, Hứa Niệm Nhất vừa nhận được điện thoại của mẹ, lại một lần nữa đưa cô từ Thiên Đường ném xuống chín tầng Địa Ngục.

Cha của Tiết Hạo Vũ bởi vì lí do làm ăn, không thể giúp đỡ cuộc sống ở nước ngoài cho cô, cô lại phải đứng trước vấn đề giống như trước. Hứa Niệm Nhất cúp điện thoại, không khỏi cảm thấy, như chuyện mấy tháng trước phát sinh chính là dự báo tương lai để cô luyện tập trước vậy, tràn đầy châm chọc.

Từ lúc nhận điện thoại của mẹ, ngày hôm sau cha lập tức gọi điện thoại cho cô.

Chỉ nói mấy câu, đại khái ý chính là, cha tiền mặc dù không nhiều, nhưng sẽ tận lực cố gắng để trợ giúp cô.

Hứa Niệm Nhất cười trong khi nước mắt lưng tròng, nói không nên lời.

Chính là như vậy, đây chính là tình thân.

Hứa Niệm Nhất lại đứng ở ngã tư đường kia, không nói cho Lục Chiếu biết.

Lần đầu cô nói, bởi vì Lục Chiếu đã để tâm. Nếu như anh đã để tâm, mà cô làm bạn gái, hoàn toàn có thể dựa vào anh một chút. Thế nhưng đã trải qua nhiều như vậy, nhìn anh nhiều lần nhíu chặt lông mày cùng cô chịu khổ không sung sướng gì, cô không biết nên xử lý thế nào.

Trung Quốc có câu cổ ngữ gọi là nghèo lâu dài, tiền chỉ có thể cứu gấp không thể cứu nghèo.

Cô hiện tại chính là tình trạng này.

Mà cô cảm thấy mình không nên để Lục Chiếu lâm vào tình trạng như mình, đối với anh vậy là không công bằng.

Kỳ thật cô nghĩ, nếu như cô mở miệng, Đường Nịnh sẽ giúp cô.

Mượn cả đời, anh cũng có khả năng cho cô.

Anh cũng sẽ làm như thế.

Thế nhưng cô cùng anh chỉ là bạn bè. Nếu như cô mở miệng, vậy thì đem Lục Chiếu để ở đâu?

Cô không thể để anh gánh chịu gánh nặng của mình như thế, điều duy nhất cô có thể làm chính là sự tôn trọng tối thiểu.

Vì vậy, Hứa Niệm Nhất lại về làm tại cái quán bar kia, dùng cùng một lý do.

Chỉ là lần này, không phải hoàn toàn nói dối.

Mỗi thứ hai cô đích thật vẫn làm gia sư dạy kèm. Thời gian còn lại, là làm tại quán bar.

Thời gian như vậy duy trì nửa năm, và rồi lại một lần nữa bị Lục Chiếu phát hiện.

Ngày đó tuyết rơi rất lớn, Lục Chiếu lo lắng cho cô, thế là thông qua giấy giới thiệu công việc tìm được nhà học sinh của cô, lúc này mới nhận ra được cô lừa gạt anh bao lâu.

Hứa Niệm Nhất nhớ rất rõ hình ảnh và nét mặt đó của anh, anh đứng trước quán bar yên lặng nhìn cô.

Tức giận, oán hận, nhiều nhất là sự khinh bỉ.

“Lục Chiếu, anh nghe em giải thích......” Trong ngày tuyết rơi đó cô mặc một chiếc váy ngắn lao nhanh ra khỏi quan bar để kéo lấy anh.

Anh đã đẩy tay của cô ra, chỉ nói một câu, “Hứa Niệm Nhất, anh đã cho em cơ hội.”

Hứa Niệm Nhất cảm giác được từng mảng da thịt của mình cùng tuyết va chạm, lạnh buốt thấu xương, nhưng nhiều hơn đó chính là sự tuyệt vọng.

Về đến nhà, trong nhà tất cả mọi thứ dường như đều như cũ, chỉ là thiếu mất một người.

Mà từ đó về sau, người kia cũng chưa từng trở về. Thậm chí hành lý, anh đều tìm bạn giúp đến lấy trở về. Tất nhiên, đó là một bạn nữ, không cho cô bất cứ cơ hội nào giải thích hay xin lỗi.

Hứa Niệm Nhất hụt hẫng rất lâu, cuối cùng cũng hiểu rõ tại sao.

Anh vẫn luôn là người rất lí trí.

Anh cảm thấy không đúng, sẽ chống đối.

Anh cảm thấy đúng, lập tức sẽ đi làm.

Anh cảm thấy sai, sẽ cho một cơ hội để tha thứ.

Nhưng anh cảm thấy biết sai khó sửa đổi, thì sẽ từ bỏ.

Chính là đơn giản như vậy, đó là Lục Chiếu.

Hứa Niệm Nhất ở căn nhà nhỏ của hai người ngây ngốc ba tháng, gánh chịu tiền nhà vượt xa khả năng của cô, chỉ là vì chờ đợi. Thế nhưng cô tất nhiên hiểu rõ, cô biết, người kia sẽ không về nữa.

Cho dù anh đã từng rất yêu cô.

Cho dù thế giới anh đã từng chỉ có cô, anh cũng sẽ không trở lại nữa.

Thế là cô yên lặng thu dọn hành lý, chuyển về tầng hầm, rồi mới tiếp tục công việc của mình.

Toàn bộ quá trình, cô cảm thấy đau lòng, cảm thấy hối hận, cảm thấy vô tội, cũng cảm thấy tuyệt vọng, nhưng lại không rơi giọt nước mắt nào.

Cô như gắng gượng kiềm chế mình, đi qua đoạn thời gian đó.

Đợi đến khi tất cả kết thúc, cô lại khôi phục dáng vẻ bình tĩnh. Trong thế giới của cô, người đó như chưa từng có sự xuất hiện, chỉ có chính cô biết, đó là giả.

Trước kia cô cô đơn tịch mịch bởi vì một người.

Cô bây giờ, cô đơn tịch mịch bởi vì yêu cũng là quá xa xỉ.

Mà cô thì lại đảm đương không nổi.

Cuộc sống nghỉ hè của cô trở nên dễ dàng hơn một chút, không cần vì học tạpa mà thêm phiền não, chỉ cần đi làm. Thế nhưng cô lại phải đối mặt với sự chất vấn của Đường Nịnh. Ba năm, tại sao vẫn chưa về nhà?

Bên bạn trai hai năm, chẳng lẽ đến nhà cũng không cần sao?

Cái đứa trẻ không được cho đường kia, trở nên ngày càng nóng nảy.

Đương nhiên, trong lời nói lộ ra cảm giác cũng hoàn toàn khác biệt.

Cô muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn yên lặng.

Rồi mới trong điện thoại không ngừng trấn an, kéo dài, biết vừa vào mùa thu, không còn biện pháp nào, Đường Nịnh cũng từ bỏ. Chỉ là nhiều ít, Hứa Niệm Nhất cảm giác được anh rất tức giận.

Hứa Niệm Nhất trong lúc tuyệt vọng nhất gặp được Đông An.

Ngày đó, cô như bình thường ở quán bar làm việc. Chỉ cần lại quầy chờ lấy rượu, thật dễ dàng, cô nhanh chóng cầm rượu chuẩn bị mang ra cho khách. Mới quay người lại, chất lỏng đầy màu kia lập tức toàn bộ đổ lên người cô.

Hứa Niệm Nhất nhớ lúc gặp Đông An khi đó. Khiến cô không nhìn rõ lắm tuổi của anh. Anh nhìn giống như hơn ba mươi, thế nhưng ý cười ở giữa ánh mắt lại hiện ra mấy phần tinh nghịch trông lại giống chừng hai mươi. Đặc biệt là những nếp nhăn ở khóe mắt, không phân biệt được là bởi vì dấu vết của năm tháng hay là do bởi vì cười mà tạo nên.

“Cô bé, đi làm vẫn là phải nên tập trung.” Ngày đó anh cười nói với cô, dùng giọng điệu chế giễu, lại nghiêm khắc chỉ trích. Hứa Niệm Nhất từ trên người anh cảm thấy khoảng cách giống cảm giác cùng kẻ thù.

“Thật xin lỗi.” Cô nói lời khiêm tốn, lại cao ngạo cúi đầu.

“Ồ.”

Chỉ có âm thanh như vậy, người đó liền biến mất, tiếng cười kia tựa như đang cười cô. Vừa trêu chọc cô vừa cười lên nỗi đau của cô, nhưng lại giống như là người lớn nhìn trẻ con vậy, tỏ ra bất lực.

Hứa Niệm Nhất không có suy nghĩ nhiều, cầm hai cái cái ly rỗng, tranh thủ thời gian quay người tiếp tục chờ người pha rượu.

Từ đó về sau, mỗi lần Đông An đến quán bar, chỉ cần trông thấy Hứa Niệm Nhất, đều sẽ để ra nụ cười như vậy. Tựa như cô làm chuyện gì buồn cười lắm vậy, khiến Hứa Niệm Nhất cảm thấy rất khó chịu.

Mà số lần anh xuất hiện càng ngày càng nhiều, Hứa Niệm Nhất vừa cảm giác được trong lòng càng ngày càng không thích công việc kia.

Trước kia, cô chỉ là làm phục vụ. Ngoại trừ ăn mặc hơi mát, không có bất kỳ cái gì phiền phức hay bị người khác khi dễ. Bây giờ thì khác, cái ánh mắt kia, cái nụ cười kia đều để cô không thoải mái, thậm chí manh động suy nghĩ nghỉ việc.

Bắt đầu đến Giáng Sinh mùa đông, cô nhận được điện thoại từ mẹ, nói cô đừng làm việc nữa, chú Tiết kinh doanh tốt, lại có tiền. Trong nội tâm cô thở dài một hơi, cuối cùng có thể thoát khỏi cái ác mộng kia.

Công việc, cô nhất định sẽ tiếp tục.

Nhưng là có thể sẽ lựa chọn đi MacDonald làm việc.

Nghèo đã quen, liền sẽ sợ hãi. Không bằng kiếm tiền từ bây giờ, để dành dư.

Quán bar, cô không muốn đi nữa.

Vốn lúc đầu cũng không phải là cô muốn đi, nếu không phải cùng đường, cô cũng không nguyện ý mỗi ngày đi vào nơi ồn ào như vậy, còn bị gặp tình huống như vậy.

Ngày hôm sau, cô gọi cho quản lí quán bar xin nghỉ việc. Quản lý là người tốt, bởi vì cô là học sinh, luôn chiếu cố cô, giúp cô sắp xếp thời gian. Anh nghe vậy vẫn nhờ cô có thể làm vào cuối tuần này, anh khó khăn mới nhận được người, cô đã đồng ý.

Đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, luôn luôn là nguyên tắc của cô.

Không qua mấy ngày, Hứa Niệm Nhất nhận được điện thoại của Tiết Hạo Vũ.

Trong điện thoại, Tiết Hạo Vũ một mực ấp a ấp úng, làm Hứa Niệm Nhất không biết làm sao.

Cuối cùng, anh hỏi một câu, cô đột nhiên đều hiểu mọi việc.

Anh hỏi, “Niệm Nhất...... Những năm này, em làm sao vượt qua?”

Chính là một câu như thế, cô chính mình cuối cùng rõ ràng tại sao đột nhiên học phí lại đến, cũng hiểu rõ lúc trước tại sao không có.

Không có vấn đề làm ăn, cũng không có tài chính khó khăn.

Có chẳng qua là ác cảm.

Ác cảm của cha Tiết Hạo Vũ đối với cô.

“Cám ơn anh.” Cô nói.

“Em biết? Mẹ em nói em biết sao?” Đầu bên kia điện thoại rất lo lắng, “Thật xin lỗi, anh thay cha giải thích với em......”

“Không có gì đâu, kỳ thật chú Tiết có thể cho tôi cơ hội này, tôi hẳn là rất cảm kích. Hạo Vũ, thật.”

“Không, Niệm Nhất. Ông ấy không nên như vậy. Em còn nhỏ như vậy, em còn đang đi học, chưa quen cuộc sống nơi đấy, ông ấy thế nào có thể làm như thế?”

“Ha ha, rất tốt, tôi có thể tự rèn luyện.”

“Niệm Nhất......”

“Ừ......”

“Em ổn chứ?”

Cô nghĩ nghĩ, nhìn lên mảng bầu trời xanh thẳm, cùng những cảm giác lạnh nhạt lại nóng bỏng, hơi khô khan trả lời, “Rất tốt.”

Đầu bên kia điện thoại hoàn toàn yên tĩnh, cuối cùng nói một câu, “Em bảo trọng.”

Cô còn chưa lên tiếng liền cúp.

Chiếc điện thoại lại không thể giải thích, lại mang theo một loại tình cảm vô biên vô tận.

Hứa Niệm Nhất chợt nhẹ khẽ thở dài, cảm thấy trong lòng ngược lại là bình thường trở lại.

Cô nợ anh, cha anh giúp cô đòi.

Cái này ngược lại là công bằng.

Chỉ là tất cả ngược dòng tìm hiểu đến nguyên nhân.

Lúc trước nếu như cô chẳng quá hoang đường, tất cả có phải là sẽ trở nên tốt hơn.

Ít nhất, cô cùng Lục Chiếu sẽ không chia tay.

Thế nhưng nếu như không có lúc trước, cô thế nào đến nước ngoài?

Lúc đầu trong lòng đau đáu bây giờ lại lập tức bình thường trở lại.

Mọi thứ đều được định trước, không có nếu như.

Cô cùng Tiết Hạo Vũ.

Cô cùng Lục Chiếu.

Cô cùng Đường Nịnh cũng vậy.

Ngày đó Hứa Niệm Nhất ở trên ghế sofa một ngày, lạnh lùng nhìn vùng trời kia, từ lam biến xám, cuối cùng chìm vào đen nhánh.

Ngày hôm sau từ trên ghế sofa tỉnh lại, cô nhìn bên ngoài trời, hoàn toàn khác biệt.

Lập tức tất cả đều suy nghĩ thông suốt.

Cô, Tiết Hạo Vũ, Đường Nịnh, Lục Chiếu, còn có rất rất nhiều.

Có chút cô buông xuống.

Có chút cô bình thường trở lại.

Còn có một chút cô ẩn nấp giấu kỹ.

Mọi chuyện cuối cùng đều sẽ qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.