Hạ Du bước vào phòng quan sát, sau khi đứng vững chỉnh lại khuy buộc tay áo, anh ta mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, trước tận thế, đây là trang phục thông thường nhất, nhưng bây giờ nó đã trở thành biểu tượng địa vị, mặc áo sơ mi đi đứng bất tiện, nên chỉ có đội trưởng Khu an toàn mới dám mặc như vậy.
Cổ tay áo của anh ta đều phẳng phiu, cẩn thận tỉ mỉ, việc cố tình chỉnh lại chúng thực chất chỉ là để gây áp lực tâm lý.
Những người thường từ thế giới bên ngoài đến Khu an toàn thường mặc quần áo vô cùng chật vật, nhìn thấy anh ta ăn mặc chỉnh tề bảnh bao, họ sẽ không tự chủ được hạ thấp tâm lý, lúc này nhìn thấy nụ cười ôn hòa của anh ta sẽ dễ sinh ra ảo giác rằng anh ta cao cao tại thượng rồi lại bình dị gần gũi.
Nếu anh ta nói chuyện vào thời điểm này, nhóm người ngoài có xu hướng dễ dàng tin tưởng hơn, cũng dễ bị anh ta tra rõ tình hình bên trong.
Đây là một cách đi quen thuộc mà Hạ Du đã biên soạn trong nửa năm qua, anh ta sử dụng nó một cách thuận buồm xuôi gió, ít khi sai lệch.
Anh ta nhớ lại nhiệm vụ lần này của mình, đó là điều tra ra thực lực của ba người bên ngoài này, cùng địa chỉ nơi họ lấy được vật tư, tương tự như nhiệm vụ anh ta đã hoàn thành rất nhiều lần.
Nhưng tình huống ngày hôm nay có hơi khác.
Trước mặt Hạ Du đang chỉnh lý khuy áo, ba người bên ngoài đều ăn mặc rất rực rỡ, hoàn toàn không có sự chật vật mà những người sống sót lang thang bên ngoài phải có, đặc biệt là người dẫn đầu Lạc Ẩm Băng, áo khoác nhạt màu không dính một hạt bụi, gậy chống có hoa văn màu bạc càng hiện ra khí chất thanh thoát và sang trọng.
Hạ Du vẻ mặt hơi cứng đờ, dừng động tác chỉnh lý ống tay áo, lập tức cười nói:
“Hoan nghênh đi đến Khu an toàn Lâm Thành, tôi là Hạ Du.”
Anh ta đưa tay về phía Lạc Ẩm Băng, anh ta rất ít khi làm động tác này, dù sao thì tay của người bên ngoài luôn dơ bẩn, mà đối mặt với ba người trước mặt, anh ta nhạy bén nhận ra rằng chỉ một nụ cười thôi thì không đủ khiến họ thả lỏng đề phòng.
Dị năng não vực mang theo sự thân thiện được ngụy trang cuốn về phía tâm trí của ba người Lạc Ẩm Băng, Hạ Du thấy Lạc Ẩm Băng ngẩng đầu lên, vẻ mặt buồn chán u ám của hắn dịu đi một chút.
Khóe miệng Hạ Du nhếch lên chân thành.
Lạc Ẩm Băng cảm giác được ảnh hưởng mà Hạ Du đang âm ngầm gây ra cho mình, ánh mắt đảo qua bàn tay đang duỗi ra của đối phương, hắn dùng một khoảng thời gian rất ngắn để suy nghĩ xem có nên phối hợp với đối phương diễn trò.
Sau đó hắn lắc đầu cự tuyệt trong lòng, hắn thích sạch sẽ, không muốn cũng không hiểu bắt tay với người lạ.
Hạ Du rõ ràng đã nhìn thấy vẻ mặt của Lạc Ẩm Băng thư giãn, nhưng hắn vẫn không đứng dậy càng không bắt tay, thay vào đó là gật đầu, như thể chủ nhân căn phòng dặn dò khách nhàn nhạt nói:
“Ngồi.”
Hạ Du sửng sốt giật mình tại chỗ một lúc, trong lòng nói cậu ở trên địa bàn của tôi, làm sao còn có thể làm ra bộ dáng của chủ nhân? Anh ta thậm chí còn nghi ngờ Lạc Ẩm Băng chống lại ảnh hưởng của dị năng não vực, nhưng dị năng phản hồi cho thấy Lạc Ẩm Băng đã thực sự chịu ảnh hưởng, chính là không tự chủ được tinh tưởng và thân cận anh ta.
Hạ Du khóe miệng hơi giật giật, khó có thể tin nghĩ, cách thể hiện sự tin tưởng của người này quá khác với người thường.
Hạ Du bất đắc dĩ kéo một cái ghế ngồi xuống, giương mắt nhìn ba cặp mắt dò xét, nhất thời không phân biệt được đến cùng là mình đang điều tra tin tức, hay là đối phương đang ba phía thẩm vấn.
Không chờ chuông trong lòng anh ta báo động, vẻ mặt của Lạc Ẩm Bắc ôn hòa một chút, vuốt cằm nói:
“Tôi là Lạc Ẩm Băng.”
“Lộc Ninh.”
“Ngô Phi.”
Phần tự giới thiệu ngắn gọn đã làm dịu bầu không khí một chút, Hạ Du thức thời cảm nhận được phản hồi của dị năng, nhìn Lạc Ẩm Băng với vẻ mặt chân thành hơn mấy phần, hài lòng cảm giác được thần kinh căng thẳng của thanh niên càng ngày càng thư giãn.
Hạ Du mỉm cười mở miệng:
“Khu an toàn Lâm Thành hoan nghênh ba nhân tài như vậy, nhưng chúng tôi có một số quy tắc bé nhỏ không đáng kể, được thiết lập để đảm bảo trật tự của Khu an toàn, hy vọng rằng ba vị cũng sẽ tuân thủ trong khoảng thời gian này.”
“Cư dân trong Khu an toàn trên 14 tuổi đều phải làm việc, tất nhiên ba vị không cần phải làm việc, nhưng khi cần thiết, chúng tôi hy vọng ba vị cũng có thể giúp đỡ, chúng tôi sẽ trả thu lao tương ứng, ngoài ra, dị năng giả trong Khu an toàn và những người bình thường được tách ra, có công việc khác nhau và sống ở nơi khác nhau. “
Anh ta đột ngột ngừng nói, ánh mắt mang ý cười rơi trên mặt Lạc Ẩm Băng, đồng thời quan sát những biến động trong suy nghĩ và biểu cảm của Lạc Ẩm Băng.
Lạc Ẩm Băng cụp mắt xuống mi mắt, ngón tay vuốt nhẹ gậy chống, chơi đùa không biết chán, hắn tẻ nhạt mà nghĩ, nói như vậy để thăm dò bọn họ có phải là dị năng giả hay không, thủ đoạn lời nói khách sáo của người này cũng thật là thấp kém.
Hạ Du nhìn thấy ngón tay thon dài của Lạc Ẩm Băng nắm chặt gậy chống, hắn gật đầu, dùng giọng điệu tán thành nói:
“Nên như vậy.”
Hạ Du bỗng cảm thấy tinh thần sảng khoái, dị năng não vực làm cho anh ta chắc chắn thanh niên trước mặt từ đáy lòng nghĩ như vậy, khả năng cao là bởi vì ba người đối phương chính là dị năng giả.
Để an toàn, anh ta hỏi:
“Nghe cậu nói vậy, xem ra cả ba đều là dị năng giả đi?”
Lạc Ẩm Băng dùng im lặng để trả lời, nhưng hắn cũng không kiểm soát suy nghĩ của mình, để Hạ Du chú ý càng nhiều càng tốt.
Hạ Du cảm nhận được phản hồi của dị năng não vực, đắc ý trong lòng, thanh niên trước mặt trông lạnh lùng lão luyện, thật ra không biết gì về sức mạnh của dị năng não vự, cho dù hắn không mở miệng, Hạ Du cũng có thể đưa ra phán đoán dựa trên tư duy của hắn.
Ba người trước mặt quả nhiên đều là dị năng giả, trong vài câu nói đã nhận được câu trả lời cho nhiệm vụ đầu tiên, tư thế ngồi của Hạ Du thả lỏng, hắn nhớ tới trước đó không lâu hắn đối với ba người này đề phòng, cảm giác sâu sắc lúc đó chính mình quá mức chuyện bé xé ra to, thoải mái nở nụ cười.
Hạ Du chuyển đề tài, tiếp tục nói:
“Thực không dám giấu giếm, làn này tôi đến đây với một nhiệm vụ, chỉ huy rất quan tâm đến vật tư mà các cậu mang đến, muốn biết một số thông tin cụ thể.”
Lạc Ẩm Băng đột nhiên hỏi:
“Chỉ huy? Hạ Lâm Thần?”
Hạ Du sửng sốt một chút rồi tỉnh táo lại, gật đầu.
Lông mi Lạc Ẩm Băng hơi rũ xuống, một lúc sau mới hỏi:
“Anh cùng Hạ Lâm Thần có quan hệ gì?”
Hạ Du không tự chủ được đáp:
“Anh ta là anh họ của tôi.”
Trả lời xong anh ta mới định thần lại, vội vàng ngậm miệng, Hạ Lâm Thần và anh ta đều không muốn người ngoài biết đến mối quan hệ này, mà vừa rồi anh ta lại ma xui quỷ khiến mà trả lời.
Hạ Du có chút ảo não, lại hoàn toàn không cảm thấy được sự khác thường, chuyển hướng đề tài, anh ta nói tiếp:
“Không biết cậu lấy vật tư ở đâu, bây giờ còn chút nào không?”
Lạc Ẩm Băng như có điều suy nghĩ cụp mắt, một bộ dáng hồn ở trên mây, hắn giơ gậy chống lên chạm vào Lộc Ninh, ra hiệu cô sẽ trả lời tiếp.
Lộc Ninh đối diện với ánh mắt của Hạ Du, dừng lại chốc lát, trong lòng tự hỏi, tất cả vật tư đều đã được Lạc Ẩm Băng thu lại, trong kho không còn một chút vật tư nào, hơn nữa, cô cũng không cần thiết nói tình hình vật tư cho người ngoài, cô lắc đầu nói:
“Không còn.”
Hạ Du nheo mắt, mặc dù Lộc Ninh đang phủ nhận, nhưng anh ta lại nhận thấy những dao động tư duy phức tạp, điều đó có nghĩa là người trước mặt anh ta đang nói dối.
Anh ta nụ cười như thấy rõ tất cả, nói với Lộc Ninh:
“Nếu vẫn còn vật tư, vậy kính xin ba vị hãy báo vị trí cụ thể, chỉ huy nhận lời sẽ cho thứ mà mọi người muốn, còn có thể cho mọi người một chiếc xe vật tư khác, đây là một vụ buôn bán có lời.”
Lộc Ninh kinh ngạc nhìn Hạ Du.
Vẻ mặt Hạ Du tràn đầy tự tin, anh ta cảm thấy Lộc Ninh nhất định bị chính mình đè ép, không ngờ anh ta có thể nghe ra cũng nói thẳng là vẫn còn vật tư.
Đối mặt với nụ cười tự đắc của Hạ Du, Lộc Ninh không nói gì.
Cô liếc nhìn túi xách của Lạc Ẩm Băng, cây bao báp đung đưa như một móc treo trang trí, cô liền liếc nhìn mặt nghiêng của Lạc Ẩm Băng, thanh niên ngũ quan tinh xảo co lại con ngươi, mặt không cảm xúc.
Lộc Ninh khiếp sợ nghĩ, người này dĩ nhiên nói, anh ta có thể cho đồ vật Lạc Ẩm Băng muốn, còn nói chỉ để lại cho bọn họ một chiếc xe vật tư.
Đây thực sự là sự dũng cảm đáng khen ngợi, Lộc Ninh rất khâm phục sự không biế trời cao đất rộng của Hạ Du.
Hạ Du cũng nhìn Lạc Ẩm Băng, trong tầm mắt anh ta, thanh niên hồn ở trên mây tỉnh táo lại, lắc đầu với Hạ Du.
Không đợi Hạ Du mở miệng thuyết phục, Lạc Ẩm Băng noi nói:
“Chỗ kho chứa vật tư cực kì nguy hiểm, ba người chúng tôi cửu tử nhất sinh mới có thể thoát ra.”
Lộc Ninh mặt không thay đổi nhớ lại những gì họ đã trải qua có cái gì có thể coi là cửu tử nhất sinh, những tang thi dọc đường đi đơn giản là hoan nghênh, bạn đồng hành cũ của cô đã có ý định ám hại, mà căn bản không làm tổn thương đến một cọng tóc của Lạc Ẩm Băng, ngược lại khiến bản thân chết.
Thần sắc Lạc Ẩm Băng bình thản, lại không thể giải thích được khiến người ta cảm thấy chân thành:
“Vì sự an toàn của những người trong Khu an toàn, cũng vì cân nhắc cho sự an toàn của bản thân, tôi không muốn nói.”
Hạ Du há miệng, Lạc Ẩm Băng lại ra hiệu im lặng, nói:
“Một khi đã nói ra địa chỉ, Khu an toàn tất nhiên sẽ để chúng tôi dẫn đường.”
Hạ Du gật đầu, để đảm bảo an toàn, xác định rằng nơi mà Lạc Ẩm Băng nói thực sự là nơi chứa vật tư chứ không phải bẫy, đương nhiên họ sẽ làm như vậy.
Lạc Ẩm Băng dang hai tay, vẻ mặt vậy thì phải nói:
“Tôi không có dị năng, để bảo vệ tính mạng, tôi không thể quay lại.”
Hạ Du khiếp sợ đứng dậy, ngạc nhiên mở miệng: “Cái...”
Lời còn chưa dứt liền im bặt, Hạ Du từ trên cao xuống nhìn chằm chằm ánh mắt của Lạc Ẩm Băng, hoàn toàn mở ra dị năng não vực, hỏi tới:
“Cậu nói, cậu không có dị năng?”
Đối mặt với ánh mắt hung hăng của Hạ Du, thần sắc Lạc Ẩm Băng thản nhiên nhìn lại, xác nhận:
“Tôi không có dị năng.”
...
Tác giả có điều muốn nói:
Lạc Ẩm Băng mở kỹ năng: Tôi rất yếu.
Lộc Ninh:......?
Ngô Phi:..................?
Hạ Du:???!!! Điều này khác với những gì tôi nhìn ra! Tôi là dị năng não vực giả?
HOÀN CHƯƠNG 14