Lạc Ẩm Băng nghiêng đầu.
Dây trói buộc chặt cổ hắn, chỉ hơi quay đầu đã khiến hắn thấy đau đớn và nghẹt thở, nhưng hắn vẫn bình tĩnh giữ nguyên tư thế cho đến khi có thể nhìn rõ môi trường xung quanh.
Hắn đã quen với mức độ đau đớn này từ lâu.
Hắn đang ở trong phòng thí nghiệm sạch sẽ, gọn gàng, được chiếu sáng rõ ràng, hắn thậm chí không nhìn ra một chút không khí tận thế nào, đây là phòng thí nghiệm đầu tiên hắn ở trong kiếp trước.
Vào tháng thứ mười sau ngày tận thế, phòng thí nghiệm này đã bị phá hủy do một tai nạn, hắn được chuyển đến một phòng thí nghiệm khác, từ đó mới bắt đầu những thí nghiệm trên cơ thể khiến người ta kinh hãi.
Lạc Ẩm Băng nheo mắt, nếu hắn đã trở lại đây, chắc chắn sẽ thay đổi mọi chuyện xảy ra sau này, chỉ là cảm nhận được mấy thứ trói buộc dày đặc trên người khiến mắt hắn hơi tối lại.
Khả năng hồi phục và dị năng não vực đều không thể giúp hắn thoát khỏi sự trói buộc, hắn phải biết thêm thông tin chi tiết hơn rồi lập kế hoạch để thoát khỏi đây.
Tiếng đẩy cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
Có người bước vào phòng thí nghiệm trống rỗng, tiếng bước chân từ xa đến gần, người đó rõ ràng đang đi về phía anh.
Khoảng cách càng gần, tiếng bước chân càng nặng, như là cố tình giẫm lên từng bước, để Lạc Ẩm Băng biết mình đang đến.
Lạc Ẩm Băng biết suy nghĩ của người đó khi làm vậy.
Trong cơ sở thí nghiệm của tên biến thái này, có không ít nhân viên nghiên cứu rất hưởng thụ khi dùng cách này để đùa cợt các đối tượng thí nghiệm, không biết từ bao giờ, việc xem các đối tượng hoảng loạn đã trở thành trò giải trí của nhân viên nghiên cứu.
Mà Lạc Ẩm Băng chỉ bình tình chờ đợi.
Mặc dù hắn không tự do khi ở phòng thí nghiệm thứ nhất, nhưng lúc này Khưu Danh Chương và những người khác chỉ có thể làm một số thí nghiệm cơ bản, có người đến không đủ để làm hắn lo sợ, ngược lại hắn có thể lợi dụng người đến để lấy thêm tin tức.
Trong khi Lạc Ẩm Băng đang suy nghĩ, người đó cuối cùng cũng bước đến bên giường hắn.
Đó là một thanh niên khoảng ba mươi tuổi, bộ dạng bình thường, khuôn mặt đại chúng chỉ cần ném vào đám đông sẽ không ai tìm ra, chỉ có một đôi lông mày rậm tăng thêm chút anh khí làm gã không quá mức tầm thường.
Khi gã nhìn Lạc Ẩm Băng, vẻ mặt tiểu nhân đắc ý, trong mắt lóe lên tia hưng phấn mà tà ác, cặp lông mày rậm đi chung vẻ mặt như vậy chỉ lộ ra vẻ bất hòa cùng kỳ quái.
“Lạc Ẩm Băng.”
Người đó gọi tên của hắn, có lẽ vì đang đè nén kích động mà giọng điệu của gã rất quái dị, sau đó gã toét miệng cười, lộ ra một nụ cười ác liệt, nói tiếp:
“Đã đến lúc rút máu.”
Trong phòng thí nghiệm này, từ rút máu có một ý nghĩa khác với nơi khác, lúc này khả năng phục hồi của Lạc Ẩm Băng đã bước đầu xuất hiện, vì vậy mỗi lần rút máu, nhân viên nghiên cứu sẽ lấy đi một số lượng có thể khiến người thường mất mạng.
Dù cuối cùng có thể khôi phục, nhưng mỗi lần rút máu đều kèm theo vài ngày đau đớn và suy nhược, đây là điều mà Lạc Ẩm Băng sợ nhất trong khoảng thời gian này, nhưng đối với hắn sau khi sống lại mà nói, chút đau đớn này không đáng kể.
Tuy nhiên, vẻ mặt bình tĩnh của Lạc Ẩm Băng có chút dao động, bởi vì hắn không ngờ rằng mình sẽ gặp lại một người quen cũ trong vòng vài phút sau khi hắn sống lại.
Lạc Ẩm Băng liếc nhìn người vừa đến, khuôn mặt vì đắc ý mà méo mó đó thật xấu xí đến mức làm ô nhiễm mắt, hắn chỉ nhìn thoáng qua rồi ghét bỏ cụp mắt xuống, dùng ngữ điệu không nặng không nhẹ gọi tên đối phương:
“Điền Trạch Khải.”
Điền Trạch Khải trong lòng đầy đắc ý lấy công cụ rút máu ra, nhưng anh ta dừng lại khi nghe thấy tiếng gọi của Lạc Ẩm Băng, rõ ràng là hắn chỉ nói ba từ ngắn gọn, nhưng anh ta không rõ vì sao mà cảm thấy sống lưng lạnh lẽo.
Anh ta không hiểu sao lại cảm thấy, khi hắn nhỏ giọng đọc tên của mình, Lạc Ẩm Băng giống như một thợ săn, đang đánh dấu con mồi của mình.
Điền Trạch Khải nhanh chóng hoàn hồn lại từ sự sợ hãi, thẹn quá hóa giận, sau đó anh ta liền nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh nhưng có chút khinh thường của Lạc Ẩm Băng.
Rõ ràng hiện tại anh ta mới là kẻ đứng trên cao nhìn xuống người kia, nhưng vẫn không tránh được bị khinh thường như cũ, Điền Trạch Khải bị sắc mặt của Lạc Ẩm Băng làm nhớ lại ký ức ngày xưa, đột nhiên cảm thấy tức giận.
Đối mặt với vật thí nghiệm không thể phản kháng, anh ta không định kìm nén lại cơn giận của mình, Điền Trạch Khải giơ tay lên cao, lòng bàn tay mang theo gió, nặng nề rơi vào hai gò má của Lạc Ẩm Băng.
Lạc Ẩm Băng bị dây trói chặt, căn bản là không thể nào tránh đi, đôi má nhợt nhạt của hắn lệch đi dưới tác động, một cơn đau rát xuất hiện trên da.
Môi bị đâm ra một vết thương, tràn ra từng tia máu, Lạc Ẩm Băng nhắm mắt lại, che đi đáy mắt u ám, sau đó hắn đột nhiên nở một nụ cười cực kỳ chế giễu.
Hắn đang cười nhạo mình ngu ngốc.
Hắn và Điền Trạch Khải quen nhau gần mười năm, nhưng mãi đến sau tận thế mới nhìn rõ bộ mặt thật của anh ta.
Hắn và Điền Trạch Khải là bạn học kiêm bạn cùng phòng từ thời đại học, trong những năm đó, Điền Trạch Khải giả vờ tốt bụng và nhiệt tình, cố ý hay vô tình mà tiếp cận hắn, lúc đó hắn đúng là ngây thơ đến buồn cười, thật sự tin tưởng ngụy trang của Điền Trạch Khải, xem anh ta là tri kỷ, giúp đỡ vô số bài luận văn và thí nghiệm.
Cuối cùng, họ trở thành song bích nổi tiếng trong trường, khi thầy hướng dẫn nhận được nhiệm vụ nghiên cứu bệnh độc tang thi, lúc tìm trợ lý cũng là nghĩ đến bọn họ đầu tiên.
Song bích (双壁): từ 'bích' có khá nhiều nghĩa (bức tường, sao Bích,...) nhưng mình nghĩ ở đây là nói đến từ 'bích' trong 'ngọc bích', nghĩa là một loại đá quý có từ lâu đời.
Có thể nói, nếu không có sự giúp đỡ của hắn, Điền Trạch Khải không thể có tư cách bước vào cơ sở thí nghiệm này.
Nhưng sau khi hắn thử thuốc và trở thành người mang kháng thể duy nhất, chính Điền Trạch Khải đã kêu gọi mọi người hạn chế tự do của hắn, đem hắn trói vào giường bệnh.
Sau đó cũng là Điền Trạch Khải cố tình gây ra vụ tai nạn phá hủy phòng thí nghiệm đầu tiên, Lạc Ẩm Băng suýt chết trong vụ tai nạn đó, nhưng sau khi khó khăn hồi phục lại, hắn đã hoàn toàn bị lộ ra thể chất bất tử, cuộc sống của hắn cũng từ đó mà không khác gì địa ngục.
Mà tất cả những điều này chỉ là vì Điền Trạch Khải ghen tị với hắn.
Lạc Ẩm Băng còn nhớ rõ kiếp trước Điền Trạch Khải đã chết dưới tay đội cứu viện do Kỷ Sơ dẫn đầu, nhưng lúc đó cơ sở thí nghiệm đã tìm ra cách tăng tốc độ tiến hóa của dị năng giả thông qua nghiên cứu về hắn trước đó, Điền Trạch Khải trước khi chết đã dùng dị năng kim loại Cấp 4 của mình mà tạo thành tổn thất không nhỏ với đội cứu viện.
Lần này, Lạc Ẩm Băng sẽ không để anh ta sống đến thời điểm đó.
Lạc Ẩm Băng nhìn về phía Điền Trạch Khải, tất nhiên hắn không có sở thích bị tra tấn, biểu hiện khiêu khích vừa rồi chỉ là một kế nhỏ, với sự ghen tị của Điền Trạch Khải, hắn dễ dàng điều khiển cảm xúc của anh ta, đảm bảo rằng anh ta sẽ trả lời một vấn đề quan trọng.
Lạc Ẩm Băng khẽ nhăn lông mày, trong đôi mắt vốn không dao động hiện lên vẻ tuyệt vọng, hắn hỏi với giọng gần như thì thầm:
“Còn chưa đủ sao? Cậu làm nhục tôi nửa năm rồi, còn chưa đủ sao?”
Vẻ tuyệt vọng của hắn hiển nhiên đã làm cho Điền Trạch Khải hài lòng, Điền Trạch Khải vẩy vẩy bàn tay có chút sưng lên do vừa nãy dùng sức, cả khuôn mặt đều đầy vẻ đắc ý, hắn cười gằn đáp:
“Đâu chỉ nửa năm, bảy tháng mười ba ngày, cậu đã bị trói ở đây bảy tháng mười ba ngày, thế nhưng từng này tất nhiên là không đủ! Rõ ràng chúng ta là song bích tiếng tăm lừng lẫy, mọi người chỉ có thể nhìn thấy cậu, tôi ở chỗ cậu chịu bao nhiêu oan ức, không chơi cho đến khi cậu gục ngã mà xin tha, làm sao có thể đủ?”
“Bảy tháng mười ba ngày.”
Lạc Ẩm Băng trầm ngâm lặp lại, vẻ mặt trở lại vẻ ảm đạm thường ngày, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng tuyệt vọng và suy sụp, trong giọng nói thậm chí còn có một chút ý cười khó hiểu.
Điền Trạch Khải bị sự đắc ý làm mù quáng, không nhận thấy sự khác thường, thay vào đó, anh ta giơ tay, nắm lấy cổ áo Lạc Ẩm Băng, quần áo bệnh nhận rộng lớn bị anh ta gỡ bỏ, cái cổ thon dài bị dây an toàn trói lộ ra dưới ánh đèn.
Điền Trạch Khải nhếch miệng, thưởng thức sự chật vật của Lạc Ẩm Băng, anh ta vui sướng vì dù Lạc Ẩm Băng có giỏi đến đâu cũng chỉ có thể bất động mà bị bắt nạt trước mặt anh ta, anh ta mới là người thành công trong hai người.
Anh ta cười đắc ý đầy mặt, lại phải đối mặt với một đôi mắt u ám, lạnh lùng, mang theo con ngươi đỏ lòm.
Sau khi biết thời gian, Điền Trạch Khải đã không còn giá trị lợi dụng, Lạc Ẩm Băng không có hứng thú diễn tiếp, lại bị hành động của Điền Trạch Khải gợi lên lệ khí trong lòng, rốt cục không còn che giấu sát ý của mình.
Dưới cái nhìn của Lạc Ẩm Băng, Điền Trạch Khải đột nhiên sững người, cảm giác như thể anh ta đã nhìn thấy Tu La địa ngục uy nghiêm mà đẫm máu đáng sợ qua đôi mắt lạnh như băng kia.
Nỗi sợ hãi trào ra từ đáy lòng khiến anh ta lạnh sống lưng, anh ta không kiềm chế được mà lảo đảo lùi về sau.
Cùng lúc đó, màu máu trong đôi mắt Lạc Ẩm Băng đột nhiên đậm lên.
Trong đôi mắt hoảng loạn của Điền Trạch Khải, một thoáng sững sờ hiện lên, anh ta thậm chí quên hạ cái chân vẫn còn lơ lửng trên không xuống, cứ giữ tư thế buồn cười đó, chậm rãi đưa tay lên, xoay tròn cánh tay dùng hết sức bình sinh, tàn nhẫn tát vào mặt mình một cái.
Anh ta bị cái tát của chính mình làm cho lắc lư vài cái, loạng choạng ngã ngồi xuống đất, đến lúc này mới miễn cưỡng lấy lại được chút tinh thần.
Điền Trạch Khải liên tục cố gắng đứng dậy, vẻ mặt trần đầy kinh hoảng mà nhìn về phía Lạc Ẩm Băng, anh ta mở miệng định nói gì đó, nhưng lại thấy dấu tay anh ta vừa đánh trên khuôn mặt tuấn tú của Lạc Ẩm Băng đã mờ đi, lúc này khuôn mặt tái nhợt mang theo một nụ cười nhạt vừa uy nghiêm vừa đáng sợ.
“Có qua có lại.”
Anh ta nghe thấy Lạc Ẩm Băng nói vậy.
Điền Trạch Khải quay người, hốt hoảng bỏ chạy.
...
Tác giả có chuyện muốn nói:
Hỏi: Lạc Ẩm Băng bao nhiêu tuổi?
Đáp: Khi chết ở kiếp trước hắn 27, trong truyện hiện tại 25.
Hỏi: Vậy tại sao bạn cùng lớp của anh ấy, Điền Trạch Khải, lại trông giống như 30?
Đáp: Cứ một tí lại cười to kêu to, tâm trạng dao động quá nhiều, lớn có hơi nhanh.
HOÀN CHƯƠNG 2
Editor có lời muốn nói:
Mình đang khá vui với vụ tự vả của tên khốn họ Điền kia nên mình quyết định sẽ thức đêm edit thêm chương 3 để tặng các bạn đọc thân yêu, hãy chờ mình nhé!
Love you all!!! ❤❤❤