Phần cuối: Chọn được người
Trên đài cao, lúc này trừ bỏ công tử Đoan Mộc gia Đoan Mộc Thanh, còn có một người là công tử Lã tướng. Hai người đều dốc toàn lực đánh nhau, cả hai đều là Lục Huyền cao thủ, thực lực tương đương.
Mũi nhọn màu xanh biếc thỉnh thoảng hiện lên, tỷ thí càng ngày càng kịch liệt.
Phía dưới chẳng còn một chút tiếng động, tất cả mọi người đều chú ý đến tình hình trận đấu. Trên chỗ ngồi giám khảo, Hán Thành Vương cùng Mộ Dung gia chủ Mộ Dung Hành thỉnh thoảng trao đổi ý kiến, cùng nhau gật đầu, thảo luận.
Cuối cùng, người chiến thắng là Đoan Mộc Thanh, công tử Lữ gia bị đánh bại, vẻ mặt xấu hổ nhảy xuống.
Đúng lúc này, lại có một bóng dáng như gió lốc nhảy lên đài, bóng dáng ấy vừa đứng vững, Vãn Thanh liền nghe được tiếng Thượng Quan Nguyệt Phượng nhẹ giọng nói cho nàng biết:
“Đây là Mộ Dung gia Tam phòng, con trai trưởng Mộ Dung Hách Khang, người này luôn luôn thật thần bí, nghe nói từng ở Bạch Vân Sơn tu luyện thật nhiều năm, không ngờ hắn đã trở lại”
Vãn Thanh nghe Thượng Quan Nguyệt Phượng nói xong, gật gật đầu, nhưng mà lại cảm thấy kỳ quái, làm sao mà Thượng Quan Nguyệt Phượng lại biết được.
Quay đầu nhìn nàng một cái, Thượng Quan Nguyệt Phượng biết Vãn Thanh tò mò, nhàn nhạt mở miệng:
“Trước kia đã từng gặp mặt vài lần”
Nàng không nói thêm gì khác, Vãn Thanh cũng không hỏi tới, an tĩnh xem tỷ thí.
Mộ Dung Hách Khang chỉ mới có mười bảy mười tám tuổi, ngũ quan tuấn tú, làn da rất trắng, dường như quanh năm không thấy ánh mặt trời. Đồng tử thâm u, ẩn chứa một cổ năng lượng.
Người này tuy rằng tuổi còn rất trẻ, nhưng mà vừa xuất hiện liền có một loại khí thế của riêng hắn, tu vi của hắn, hẳn là rất cao.
Vãn Thanh suy đoán, Mộ Dung Hách Khang đã ra tay, một màu xanh da trời nhàn nhạt xuất hiện. Không nghĩ tới, còn trẻ như vậy đã đạt tới cấp Thanh Huyền, quả nhiên có đủ thực lực.
Hồi Tuyết nhịn không được tán thưởng:
“Người này thân thủ không tệ, chắc chắn sẽ được chọn”
Vãn Thanh gật đầu đồng ý. Chỉ mới mười bảy mười tám tuổi mà đã là Thanh Huyền cao thủ, quả thật không dễ dàng.
Nói rõ, hắn có thiên phú, còn phải chăm chỉ khổ luyện, muốn tu luyện thăng cấp còn phải xem hắn có vận may hay không.
Nếu có, thì sẽ gặp được thần đan hoặc là thần thú linh tinh, dị vật tương trợ, tất nhiên sẽ thăng cấp rất nhanh.
Hai người đang nói, Mộ Dung Hách Khang đã đánh bại Đoan Mộc Thanh, trên đài cao cuối, cùng chỉ còn lại Mộ Dung Hách Khang .
Mộ Dung gia chủ Mộ Dung Hoành gương mặt rạng rỡ, ý cười luôn đọng ở trên môi. Mặc kệ bất cứ đời nào, thực lực của Mộ Dung gia bọn họ đều không thể khinh thường.
Mộ Dung Hách Khang là vương bài quan trọng trong tay hắn.
Trước kia, được hắn đưa đến Bạch Vân Sơn tu luyện, hiện tại đã đến thời gian xuống núi, vừa vặn đúng dịp so tài tỷ thí, có cơ hội làm vẻ vang Mộ Dung gia.
Mộ Dung Hách Khang thanh âm vang lên:
“Đa tạ, còn có ai muốn lên đài tỷ thí tiếp?”
Giọng nói của hắn rất bình tĩnh, có cảm giác rất già dặn. Rõ ràng tuổi còn trẻ, cố tình ngụy trang thành thục, đây đại khái là do cách dạy dỗ của Mộ Dung gia ... rất có vấn đề.
Thân là con cháu thế gia, hơn nữa có thiên phú, tất nhiên từ nhỏ đã bị giáo dưỡng rất nghiêm khắc.
Giọng nói của Mộ Dung Hách Khang vừa phát ra, nhất thời không ai dám lên tiếng ứng chiến.
Trên đài cao, Mộ Dung Hoành há mồm cười đến không khép miệng, không ai dám ra khiêu chiến nữa, thì Mộ Dung gia không phải đã vinh quang càng vinh quang hơn sao. Bảo hắn làm sao mà không vui cho được?
Bất quá lúc này lại có một giọng nói lạnh lẽo vang lên:
“Bản quận vương đến cùng ngươi tỷ thí một chút”
Một người từ phía dưới trực tiếp nhảy lên khán đài, quần áo vải gấm, gương mặt bình tĩnh, ôm quyền nhìn Mộ Dung Hách Khang. Người này chính là Hán Thành Vương phủ Duẫn Quận Vương, Hạ Hầu Mặc Quân.
Hạ Hầu Mặc Quân mặc dù là con do thiếp thất Hán Thành Vương sinh ra, nhưng thân phận vẫn rất tôn quý. Cho nên từ trước đến nay chưa từng so tài với bất cứ ai.
Lần này, hắn có thể đường đường chính chính mà ra tay. Hơn nữa, Vãn Thanh cũng đã biết năng lực của hắn.
Lần trước, ở trong phòng đấu giá, hắn từng tiếp một chưởng từ Mộ Dung Dịch, nhưng lại không có đến nửa điểm tổn thương. Cho nên, tu vi của hắn sẽ không thấp hơn so với Mộ Dung Hách Khang, chỉ biết hắn rất mạnh.
Xem ra cuộc chọn người thi đấu này càng ngày càng thú vị, Vãn Thanh khóe môi lộ ra ý cười.
Mà trên đài đã bắt đầu giao chiến, hai người tu vi rất cao, nhưng vừa ra tay liền nhìn ra tu vi Mộ Dung Hách Khang không cao bằng Hạ Hầu Mặc Quân.
Tuy rằng đều là cấp Thanh Huyền, nhưng màu xanh da trời của Mộ Dung Hách Khang là màu xanh nhạt, mà Hạ Hầu Mặc Quân là màu xanh đậm. Một người là Thanh Huyền nhất phẩm, một người là Thanh Huyền nhị phẩm.
Trên đài cao, người lúc trước mặt mày hớn hở Mộ Dung gia chủ, lúc này nụ cười trên mặt đã tắt hẳng. Trong mắt là tia hoang mang bối rối, nhìn chằm chằm hai người đang giao chiến trên đài.
Trên mặt Hán Thành Vương không dễ nhận ra ý cười, tựa hồ đối với Duẫn Quận Vương rất hài lòng, Vãn Thanh nhìn đến nhập thần, chợt nghe giọng nói của Hạ Hầu Mặc Viêm vang lên bên tai.
“Cố lên, cố lên”
Hạ Hầu Mặc Viêm vừa lên tiếng, Đồng Đồng cũng cao hứng kêu lên cùng với hắn:
“Cố lên, cố lên”
Một lớn một nhỏ hai người, lúc thì hò hét lúc lại vỗ tay. Tuy rằng ảnh hưởng đến người khác, nhưng mà mọi người ai cũng không dám lên tiếng.
Ngay cả người ngồi trên đài cao, Hán Thành Vương đều lắc đầu chào thua với đứa con trai đáng yêu này của ông.
Huống chi bọn họ chỉ cần không để ý đến là không nghe thấy thôi, mọi người cố gắng tập trung tin thần chú ý đến cuộc giao chiến trên đài cao kia.
Rất nhanh, Mộ Dung Hách Khang liền bị đánh bại, nhưng mà cũng không tính bị bại quá thảm hại.
Nhưng vì tuổi còn trẻ, nên Mộ Dung Hách Khang có vẻ rất suy sụp, sắc mặt khó coi, liền ôm quyền nản lòng thoái chí mở miệng:
“Duẫn Quận Vương khiêm tốn”
Còn bản thân mình thì lui ra phía sau từng bước, đang chuẩn bị nhảy xuống đài, bỗng nhiên, một âm thanh như tiếng sấm nổ tung:
“Duẫn Quận Vương, bổn vương đến đấu với ngươi”
Tiếng nói vừa dứt, liền có bóng người từ giữa không trung lướt qua, nhẹ nhúng người, đã nhảy lên đài cao. Cùng lúc đó, liền nghe được trước cửa truyền đến một âm thanh chói tai.
“Thái tử giá lâm, Cẩn Vương giá lâm”
Không nghĩ tới, thái tử Hạ Hầu Lạc Thần cùng Cẩn Vương Hạ Hầu Lạc Vũ lại tới nơi này, giọng nói của vị thái giám vừa dứt.
Trên đài cao, Hán Thành Vương cùng đám người Mộ Dung gia chủ, lập tức bật dậy, thẳng phía dưới đài mà đi, đến trước mặt thái tử, quỳ xuống.
“Gặp qua thái tử điện hạ, Cẩn vương gia”
Trong sân võ, tất cả mọi người đều đồng loạt đứng dậy, vội vàng quỳ xuống hành lễ:
“Gặp qua thái tử điện hạ, Cẩn vương gia”
Thái tử Hạ Hầu Lạc Thần quét mắt xung quanh liếc mắt một cái, hài lòng cười, đi vài bước tiến lên nâng Hán Thành Vương Hạ Hầu Đạt Trân dậy:
“Hoàng thúc mau mau đứng lên, là bản điện mạo muội tới đây, hi vọng không quấy rầy đến việc tuyển chọn của hoàng thúc và mọi người”
“Thái tử điện hạ có thể đích thân tới đây, ngược lại thật sự là phúc khí của mọi người, thỉnh”
Hán Thành Vương tuy là hoàng thúc của Hạ Hậu Lạc Thần, nhưng mà theo bổn phận, cung kính mời thái tử điện hạ lên đài quan sát.
Hạ Hầu Lạc Thần giơ tay, híp mắt khinh thường, chậm rãi mở miệng:
“Tất cả đứng lên đi”
“Tạ thái tử điện hạ”
Mọi người đứng dậy, ngồi về chỗ của mình. Trên đài cao, chỗ ngồi lúc trước mà Hán Thành Vương ngối, lúc này đổi lại là thái tử điện hạ.
Mà Hán Thành Vương lại ngồi ở bên cạnh thái tử điện hạ, những người còn lại cứ theo thứ tự mà ngồi.
Một mình Duẫn Quận Vương đang đứng giữa đài, mà người vừa mới lên tiếng, chính là Kim Hạ quốc Cẩn Vương Hạ Hầu Lạc Vũ, lúc này cùng Hạ Hầu Mặc Quân mặt đối mặt, liền ôm quyền cười tủm tỉm mở miệng:
“Duẫn Quận Vương, chúng ta cùng đánh một trận đi”
Hạ Hầu Mặc Quân không có động tĩnh, nhìn về phía thái tử điện hạ cùng phụ vương mình, chờ chỉ thị.
Cẩn vương gia muốn so tài, chẳng lẽ hắn muốn đại diện Kim Hạ quốc tham gia thi đấu, phía dưới, người người suy đoán.
Vãn Thanh ngồi ở tuốt phía sau, nghe mọi người bên cạnh nhỏ giọng bàn tán, ngước mắt nhìn người ngồi phía trên kia.
Thái tử Hạ Hậu Lạc Thần, diện mạo cao lớn khôi ngô, ngũ quan cương nghị, rất giống một võ tướng nhiều năm chinh chiến sa trường.
Nhưng mà ... ánh mắt của hắn ẩn dấu tia mưu mô âm hiểm lạnh lẽo vô tình, cho thấy hắn không phải hạng người lương thiện gì.
Thân là Đông cung thái tử, mà lại tâm ngoan thủ lạt như vậy, Kim Hạ quốc mà giao vào tay hắn thì …
*Tâm ngoan thủ lạt: tâm địa tàn nhẫn xử sự độc ác
Cẩn Vương Hạ Hậu Lạc Vũ, mặt tròn, dáng người cũng không cao, gương mặt như phật Di Lặc luôn có nụ cười trên môi, mắt híp lại thành một đường nhỏ, khóe miệng cười toét ra.
Có vẻ như khóe môi vĩnh viễn treo nụ cười hạnh phúc, nhưng mà thân là người hoàng thất, Vãn Thanh không tin hắn có thế vui vẻ khoái hoạt như thế.
Cho nên nói, khuôn mặt tươi cười của hắn che dấu hết thảy âm mưu thâm độc, vị Cẩn Vương này chính là nhân vật tiếu lý tàng đao.
*Tiếu lý tàn đao: Nụ cười giấu dao, kín đáo lập mưu không để kẻ địch biết. Là kế thứ mười trong Tam Thập Lục Kế - Binh Pháp Tôn Tử.
Vãn Thanh đánh giá xong, nhìn thấy Hán Thành Vương đã đứng lên, nhìn phía Cẩn Vương Hạ Hậu Lạc Vũ, mở miệng hỏi:
“Cẩn vương gia, đây là muốn?”
“Thân là một phần tử của Kim Hạ quốc. Bổn vương muốn thử xem bản thân mình có hay không có phần năng lực này, vì Kim Hạ mà góp một phần sức lực, Duẫn Quận Vương xin mời”
Cẩn Vương Hạ Hậu Lạc Vũ vừa lên tiếng, Hán Thành Vương nhìn thái tử Hạ Hậu Lạc Thần, Hạ Hậu Lạc Thần nheo mắt, khóe môi liền có ý cười, gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Hán Thành Vương lập tức mở miệng:
“Tốt, bắt đầu tỷ thí”
Hán Thành Vương vừa dứt lời, Duẫn Quận Vương Hạ Hầu Mặc Quân cũng không hề khách khí, hai người liền giao chiến.
Hạ Hầu Mặc Vũ vừa ra tay, vậy mà cũng là Thanh Huyền cao thủ. Hai người tâm cao khí ngạo giao chiến, đương nhiên là không ai nhường ai.
Hết chiêu này đến chiêu kia, phòng thủ nghiêm ngặt, chỉ đi sai một bước, toàn bộ đều hỏng.
Trong giao chiến, tu vi là một phương diện, nhưng mà phát huy cùng tùy cơ ứng biến lại là một chuyện khác.
Người nào ra tay càng nhanh, tàn nhẫn, chính xác, độc ác, càng có cơ hội chiến thắng cao. Cho nên nói, hai người rất cẩn thận tỉ mỉ, từng bước không cho đối phương có cơ hội chuyển mình.
Phía dưới, mọi người xem đến say mê thích thú, mắt không chớp, có vẻ như cho đến tận lúc này mới được chứng kiến cái gì gọi là cao thủ so chiêu.
Hạ Hầu Mặc Viêm cùng Đồng Đồng ngồi bên cạnh Vãn Thanh nhìn xem nói to nói nhỏ, vừa xem vừa không quên thảo luận.
“Oa, đánh không tệ nha, rất kịch liệt”
“Đúng vậy, đúng vậy, xem thế này mới thích”
Hai người vừa xem vừa đánh giá, Vãn Thanh vừa bực mình vừa buồn cười quay đầu sang chăm chú nhìn hai người.
Nhất thời nhìn thấy, bọn họ cùng chu chu cái miệng, cùng suy nghĩ hơn nửa ngày cũng không thể chọn, không biết làm gì hơn.
Thời điểm này, hai tên đáng yêu kia thế nhưng lại gãy đầu cùng lúc, đều dùng tay trái mà gãy. Ngay cả nhúng vai cũng nhúng đồng lúc, bộ dáng hoàn toàn giống nhau, cứ như hình phản chiếu trong gương.
Gương mặt cùng lúc cười rộ lên, vẻ mặt như đã hiểu ra, đều lộ ra vẻ trong sáng đáng yêu.
Nhưng mà, chẳng lẽ do thường xuyên chơi chung với nhau nên động tác hay dáng vẻ cũng đều giống nhau đến như vậy sao? Vãn Thanh không tự chủ được thở dài, thu hồi tầm mắt.
Bên cạnh, Thượng Quan Nguyệt Phượng cũng nhìn thấy hành động của Hạ Hầu Mặc Viêm cùng Đồng Đồng, trông rất thân mật, không khỏi cười mở miệng:
“Đại tỷ, không nghĩ tới thế tử gia lại rất thích Đồng Đồng”
“Ừ, có lẽ điều này gọi là duyên phận đi”
Vãn Thanh cảm thán. Bằng không, nàng không thể nào giải thích được. Hai người bọn họ vì sao lại thân đến như vậy?
Đồng Đồng rất coi trọng Hạ Hầu Mặc Viêm, mà Hạ Hầu Mặc Viêm có vẻ như cũng thật lòng thương yêu Đồng Đồng. Nếu mà con vui vẻ, nàng liền tùy bé.
“Cũng đúng, giữa người với người chính là như vậy”
Thượng Quan Nguyệt Phượng nói một câu, không nhắc lại nữa. Vãn Thanh nhịn không được liếc nàng một cái.
Liền nhìn thấy vẻ mặt Thượng Quan Nguyệt Phượng có chút cô đơn, đôi mắt hữu ý vô ý nhìn lên đài cao, Vãn Thanh nhìn theo tầm mắt nàng, thì ra nàng nhìn chính là Mộ Dung Hách Khang.
Chẳng lẽ ... Thượng Quan Nguyệt Phượng thích Mộ Dung Hách Khang?
Đang nghĩ, liền có một giọng nói vang lên.
“Được rồi, dừng lại đi”
Hán Thành Vương ra lệnh một tiếng, Duẫn Quận Vương cùng Cẩn Vương đồng thời dừng lại động tác. Vừa thu tay vừa lui từng bước cùng nhìn Hán Thành vương.
Hán Thành Vương Hạ Hầu Đạt Trân đi ra, cười nhẹ nhàng nhìn con của mình cùng Cẩn Vương Hạ Hầu Lạc Vũ, chậm rãi mở miệng:
“Hôm nay là chọn lựa thi đấu, không phải là tỷ thí so tài thực lực của mỗi người”
“Mà tất cả đều là vì phải chuẩn bị cho sự khiêu chiến của Thương Lang quốc”
“Vừa rồi mọi người đều nhìn thấy được thực lực của Hạ Hầu Mặc Quân cùng Cẩn vương gia”
“Cho nên, cuộc so tài thi đấu Phượng Hoàng Lệnh lần đấu này, sẽ do ba tuyển thủ Hạ Hầu Mặc Quân, Hạ Hầu Lạc Vũ cùng Mộ Dung Hách Khang, cả ba người sẽ đại diện cho Kim Hạ quốc tham gia thi đấu”
Hán Thành Vương đưa kết quả cuối cùng, nhất thời phía dưới tiếng vỗ tay vang lên như sấm.