Chương 62: Cùng lắm cho ngươi đè trở lại (tt)
Phần 3: Đàm Đài Văn Hạo là cha ruột của Đồng Đồng
Vãn Thanh nhìn Hồi Tuyết, trước giờ nàng chưa từng gạt Hồi Tuyết những chuyện giống như vậy, cho nên lần này chuyện này nàng cũng không muốn giấu giếm nàng ấy.
Vả lại ... chuyện này, sớm muộn gì rồi cũng biết.
Nghĩ, liền nhận lấy ly trà trong tay Hồi Tuyết, thưởng thức một ngụm, nhắm mắt, nhàn nhạt mở miệng:
“Hồi Tuyết, người bắt Đồng Đồng đi chính là phụ thân thân sinh của Đồng Đồng”
“Cái gì?”
Hồi Tuyết đầu tiên là kinh hãi, sau đó lại cao hứng :
“Phụ thân thân sinh của Đồng Đồng là ai vậy?”
Nếu mà tiểu thư cùng Đồng Đồng đều không có việc gì, nói rõ người nọ không phải dạng người tàn bạo bất nhân, cho nên Hồi Tuyết rất yên lòng. Chỉ rất là rất hiếu kỳ, rốt cuộc người đó là ai?
Nghe xong lời Lưu Dận miêu tả, hẳn là người rất lợi hại mới đúng.
“Đàm Đài Văn Hạo”
Vãn Thanh nói xong, liền cúi đầu uống trà tiếp, trong đầu liền nhớ tới nam nhân kia, nàng liền hận nghiến răng nghiến lợi, chợt nhớ tới một việc.
Đàm Đài Văn Hạo muốn nàng gả cho Hạ Hầu Mặc Viêm, nhưng không nói kỳ hạn là bao lâu?
Cũng không thể khiến nàng cả đời ở trong Hán Thành Vương phủ đi, nơi đó nhưng là đầm rồng hang hổ, môi trường thật sự không tốt cho sự trưởng thành của Đồng Đồng.
Vãn Thanh nói xong, Hồi Tuyết miệng há to, thật lâu không phản ứng, sững sờ nhìn nàng.
Vãn Thanh ngẩng đầu, buồn cười, vươn tay búng một cái vào đầu của nàng:
“Sao nào?”
“Phụ thân thân sinh của Đồng Đồng chính là Đàm Đài Văn Hạo, Lâu chủ Thiên Ưng Lâu, Đàm Đài Văn Hạo đó sao? Khó trách, Đồng Đồng luôn luôn muốn nhận Đàm Đài Văn Hạo làm phụ thân, thật là lợi hại”
Hồi Tuyết thán phục không thôi, chẳng lẽ đây là cha con liền tâm trong truyền thuyết sao?
“Tốt lắm, em đừng ‘có phải hay không’ mãi, ta muốn đi ngủ”
Nhớ tới việc này nàng liền đau đầu, vừa nghĩ đến việc phải gả vào Hán Thành Vương phủ đầu nàng càng đau.
Hán Thành Vương phủ là địa phương nào kia chứ?
Nàng không ở trong đó cũng biết, chỉ làThượng Quan phủ nho nhỏ ở đây thôi còn có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy, huống chi là gia tộc hoàng thất như Hán Thành Vương phủ.
Thật không biết sẽ là cái dạng hố đen gì nữa, nhưng mà nàng đã đáp ứng với nam nhân kia, không thể không gả, bằng không hắn chắc chắn sẽ mang bé rời khỏi nàng.
Nhưng mà, cho dù hắn có năng lực, chẳng lẽ còn có thể khiến cho Hán Thành Vương một mực nghe lời hắn sao?
Hiện tại, Vãn Thanh hi vọng tất cả mọi người trên dưới trong Hán Thành Vương phủ kiên trì không để Hạ Hầu Mặc Viêm cưới một nữ tử như nàng làm chính thê. Vậy nàng liền không cần phải gả vào Hán Thành Vương phủ rồi.
Hồi Tuyết thấy sắc mặc của tiểu thư nhà mình nhìn không được tốt, quan tâm hỏi:
“Tiểu thư, người làm sao vậy? Đàm Đài Văn Hạo làm khó dễ người sao?”
Vãn Thanh lắc đầu, hắn chỉ là muốn nàng gả vào Hán Thành Vương phủ, rốt cuộc có tính là làm khó dễ nàng hay không?
Nàng thật đúng là khó nói ra mà.
Hơn nữa, nàng cũng không có mặt mũi mà nói cho Hồi Tuyết, là mình lúc trước cường người ta, bây giờ người ta đến tính toán sổ sách.
Cho nên, trước mắt nàng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời hắn, bằng không bé sẽ không còn ở bên cạnh nàng nữa.
“Hắn muốn ta gả vào Hán Thành Vương phủ”
“Hả, vì sao?”
“Nếu hắn và tiểu thư đã có Đồng Đồng, không phải hắn nên hỏi cưới tiểu thư sao? Làm sao mà hắn có thể để cho tiểu thư gả vào Hán Thành Vương phủ kia chứ?”
Hồi Tuyết cố nghĩ nhưng mà nghĩ mãi không ra, còn Vãn Thanh thì trong lòng tự biết rõ.
Hắn còn không phải bởi vì hận nàng đè hắn sao?
Chuyện đó khiến hắn mất mặt, lại thiếu chút nữa khiến hắn tẩu hỏa nhập ma, cho nên hắn mới ghi hận trong lòng những sáu năm. Bây giờ có cơ hội là trả thù nàng, mới muốn nàng gả cho chàng ngốc Hạ Hầu Mặc Viêm đó.
“Thôi, việc này sau lại nói đến, ta muốn ngủ”
Nàng bị treo ngược trên không lắc lư nửa ngày, lại còn giằng co hơn nửa đêm, đã sớm mệt mỏi, muốn ngủ lắm rồi, chuyện này từ từ tính.
Hồi Tuyết tuy rằng có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi nàng, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nàng quả thật rất mệt mỏi, không hỏi nữa, liền gọi Hỉ nhi cùng Phúc nhi tiến vào, trải giường lấy chăn hầu hạ tiểu thư ngủ.
Đợi cho Vãn Thanh đã ngủ, Hồi Tuyết cũng lên giường ngủ, Hỉ nhi cùng Phúc thì đứng canh gác ở ngoài.
Sáng sớm hôm sau, Đồng Đồng vẫn đến học đường như thường ngày. Vốn, bà vú Trương thị muốn thay bé xin phép nghỉ ngơi một ngày, chuyện phát sinh ngày hôm qua đối với một tiểu hài tử năm tuổi chắc chắn là rất đáng sợ.
Ai ngờ, Đồng Đồng lại cự tuyệt, bởi vì chỉ còn hơn một tháng nữa là đến cuộc khảo hạch của ngũ đại thế gia. Sư phụ hi vọng bé có thể tại lần khảo hạch này đoạt lấy thành tích Dược Sư cao cấp, làm rạng danh Thượng Quan gia.
Hơn nữa, bé cũng không muốn quăng mặt mũi của mẫu thân cùng sư phụ, cho nên càng chăm chỉ hơn so với ngày xưa.
Thời điểm Vãn Thanh rời giường, trời đã gần trưa, vệ sinh cá nhân xong, Hỉ nhi đang chải đầu cho nàng. Phúc nhi cùng mấy tiểu nha hoàn mang điểm tâm tiến vào, sắp xếp xong trên bàn liền mời Vãn Thanh qua.
Vãn Thanh quả thật rất đói, đợi cho Hỉ nhi chải đầu tóc nàng gọn gàng, nàng liền đi đến trước bàn ăn bắt đầu ngấu nghiến. Bỗng nhiên ngẩng đầu, không thấy bóng dáng Hồi Tuyết đâu, liền thấy kỳ quái mở miệng hỏi:
“Hồi Tuyết đâu?”
“Bẩm tiểu thư, vừa rồi Trương quản gia phái người tới gọi hồi Tuyết tỷ tỷ, nói có việc khẩn cần nàng đi qua bàn bạc một chút”
“Ờ”
Vãn Thanh không nói gì, chỉ lo cúi đầu ăn, Hồi Tuyết vừa vặn xốc mành từ bên ngoài đi vào trong, trong tay cầm một tấm thiệp màu vàng, liếc nhìn qua lại, ngẩng đầu thấy Vãn Thanh đã thức dậy còn đang ngồi ăn điểm tâm.
Nàng giơ tấm thiệp màu vàng trong tay lên, gương mặt khó hiểu mở miệng:
“Tiểu thư, đây là danh sách của Lễ Bộ, trong đó có tên của tứ tiểu thư Thượng Quan Liên Tinh, nàng ta sẽ tham dự yến tiệc tuyển chọn phi lần này của hoàng thất”
Vãn Thanh nghe xong, đôi đũa trong tay ngừng lại, nghi hoặc nheo nheo hai mắt.
Nhưng, Thượng Quan Liên Tinh chẳng phải là thứ nữ sao? Cho tới bây giờ không có ngoại lệ cho phép thứ nữ tham gia loại tuyển chọn phi yến này.
Không nói chỉ là nho nhỏ thứ nữ như nàng ta, mà cho dù là dòng chính nữ của Thượng Quan phủ chỉ sợ không thể chen chân vào bữa tiệc chọn phi này, chứ đừng nói đến nhân vật nhỏ đến không thể nhỏ được như nàng ta.
Tại sao Thượng Quan Liên Tinh lại có tên trong danh sách tuyển chọn phi yến lần này kia chứ?
Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, Hỉ nhi cùng Phúc nhi nhịn không được mở miệng.
“Tiểu thư, có phải là Lễ Bộ ghi sai tên rồi hay không?”
“Hình như vậy”
Hồi Tuyết quơ quơ tập danh sách trong tay mở miệng:
“Cho nên Trương quản gia không có trực tiếp đưa đến Trúc viện bên kia, mà để cho em cầm qua xin chỉ thị của tiểu thư, xem chuyện này nên xử trí như thế nào?”
“Hơn nữa còn có chuyện càng kỳ quái hơn …”
“Còn có chuyện gì nữa?”
Việc này đã đủ kỳ quái, còn có thể có chuyện gì kỳ quái hơn, bên trong gian phòng, ba người đều nhìn Hồi Tuyết.
Hồi Tuyết nói tiếp:
“Trong tập danh sách này có viết người hộ tống, chính là tiểu thư”
“Hả?”
Hỉ nhi cùng Phúc nhi cảm thấy kinh ngạc, sau đó kêu lên:
“Tại sao có thể để cho tiểu thư của chúng ta bồi tứ tiểu thư đi dự phi yến kia chứ?”
“Nàng ta chỉ là một thứ nữ nho nhỏ, tiểu thư chúng ta là đường đường là chủ tử của cái phủ này. Người trong Lễ Bộ làm việc như thế nào vậy? Mắt mù hết rồi hay sao?”
Nhưng Vãn Thanh lại có suy nghĩ khác.
Chẳng lẽ là do Đàm Đài Văn Hạo động tay động chân.
Hôm qua vừa nói xong, hôm nay liền xảy ra chuyện như vậy, rõ ràng Thượng Quan Liên Tinh mang tiếng đi tham gia tuyển chọn phi yến, trên thực tế người được tuyển chọn hẳn là nàng đi.
Bởi vì nàng chưa cưới đã sinh con, thân phận đồng dạng với phụ nhân đã kết hôn. Lễ bộ không có khả năng ghi tên nàng vào trong tập danh sách này.
Cho nên mới có tên của Thượng Quan Liên Tinh, khiến nàng hộ tống nàng ta.
Đến lúc đó, khi yến tiệc tuyển phi diễn ra, Hoàng Thượng sẽ hạ chỉ ban hôn nàng cho chàng ngốc kia làm thế tử phi của Hán Thành Vương phủ.
Nếu đã có chiếu chỉ của hoàng thượng, người trong Hán Thành Vương phủ không thể nào phản đối việc nàng cùng bé bước vào cửa của Hán Thành Vương phủ.
Chiêu này của Đàm Đài Văn Hạo thật là diệu kế.
Trong lòng Vãn Thanh nghĩ như vậy nhưng mà không biết đúng hay không, để tránh phạm phải sai lầm, vẫn nên thận trọng một chút, lên tiếng dặn dò Hồi Tuyết:
“Hồi Tuyết, đưa tập danh sách này giao cho Trương quản gia, bảo hắn lập tức phái người đem thiệp đến Lễ Bộ, hỏi một chút xem có nhầm lẫn gì hay không? Nếu đúng, liền đem thiệp mời đưa đến Trúc viện đi”
“Dạ, em đã biết”
Hồi Tuyết nhận lệnh đi ra ngoài, đem thiệp giao cho Trương quản gia, phân phó theo lời của tiểu thư choTrương quản gia một lần, sau đó ông ta nhanh chân chạy ra khỏi phủ đến Lễ Bộ đi tìm hiểu tin tức một phen.
Trôi qua mất nửa ngày, liền biết được tin tức, Lễ bộ không có lầm, mặt trên ý chữ, quả thật có tên của Thượng Quan Liên Tinh trong tập danh sách và Thượng Quan Vãn Thanh là người hộ tống.
Thể chế của Kim Hạ quốc, cũng không có nói thứ nữ không thể tham gia tuyển chọn phi yến.
Chẳng qua là bởi vì thứ nữ mang thân phận thấp hèn, Lễ Bộ sẽ không ghi tên bọn họ vào. Nhưng mà cũng không phải là không có tiền lệ, cho nên nói, việc này cũng không có gì đáng kinh ngạc.
Trương quản gia đem thiệp mời đưa đến Trúc viện, Tứ di nương cùng Thượng Quan Liên Tinh kinh ngạc một hồi, đợi cho đến khi phục hồi tinh thần lại, nô tì hạ nhân đều đến đầy sân để chúc mừng.
Trong lúc nhất thời, Thượng Quan phủ phi thường náo nhiệt.
Người trong phủ ai ai cũng biết tin tứ tiểu thư Thượng Quan Liên Tinh sẽ tham gia phi yến, không ít người liền suy đoán.
Vị tứ tiểu thư này, chắc sẽ thăng tiến rất nhanh. Bằng không, một thứ nữ thân phận thấp hèn sao có thể có tư cách tham gia tuyển chọn phi yến.
Cho nên nói, nhất định là đã có vị nào đó trong hoàng thất coi trọng nàng ta, nên mới động tay động chân, để nàng ta tham gia tuyển chọn phi yến lần này.
Tứ di nương mặt mày cười tươi rói, toàn thân tỏa ra hào quang hạnh phúc.
Trúc viện từ trên xuống dưới mỗi người đều được ban thưởng, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều cao hứng.
Tứ di nương phân phó Thượng Quan Liên Tinh đến Ngọc Trà Hiên gặp Vãn Thanh, cũng thỉnh Vãn Thanh đến lúc đó hộ tống nàng ta thật tốt, tỷ muội cùng nhau dự phi yến.
Về phần tập danh sách mà Lễ bộ đưa qua tại sao lại có tên của Vãn Thanh, Tứ di nương cùng Thượng Quan Liên Tinh mẹ con hai người nhất trí cho rằng.
Nhất định là bởi vì Thượng Quan Liên Tinh mang thân phận thứ nữ, cho nên mới cần Vãn Thanh hộ tống.
Lúc này, trong lòng Tứ di nương không khỏi hận Vãn Thanh.
Nếu lúc trước nó không một mực ngăn cản, mình chắc chắn đã trở thành bình thê, Tình nhi của nàng bây giờ còn không phải đã mang thân phận dòng chính nữ rồi sao? Sao mà phải đi lòng vòng cho phiền toái như vậy?
Nếu Tình nhi đã được vị hoàng tử nào đó coi trọng, nhất định phải đạp con tiện nhân Thượng Quan Vãn Thanh xuống mới xả hết giận trong lòng mình.
Khi đó, nó không còn là chủ tử của mình nữa, chẳng phải lúc đó mình muốn gió được gió muốn mưa được mưa hay sao? Hahahahaha.
Nghĩ, Tứ di nương vươn tay kéo nữ nhi của mình, cẩn thận nói:
“Tình nhi, lần này con nhất định phải cho mẹ một chút thể diện, con phải biểu hiện thật tốt trong phi yến sắp tới”
“Nếu quả thật con được ai đó trong hoàng thất nhìn trúng, thì đó chính là phúc khí của con, cũng chính là thể diện của mẫu thân”
“Đến lúc đó, mẫu thân nhất định sẽ có cách khiến cho lão thái thái nâng mẫu thân lên làm bình thê, mà tương lai đệ đệ của con cũng sáng lạng”
Thượng Quan Liên Tinh dùng sức gật đầu, trong mắt hiện lên tia bắt buộc.
“Mẫu thân, con phải đi qua bên đó đây, còn phải cùng nàng ta nói một tiếng nữa, thật là phiền quá mà”
“Tại sao con phải đi chung với một đứa vô liêm sĩ như nàng ta kia chứ? Nếu lỡ mấy vị kia tưởng con cũng giống nàng ta thì sao? Thật là mất mặt quá đi”
“Ừ, được rồi, được rồi, con đi đi”
Tứ di nương dường như có thể tận mắt nhìn thấy nữ nhi của mình được thái tử chọn trúng, trong lòng tràn ngập hạnh phúc.
Nữ nhi là bảo bối trong lòng phụ mẫu mà, nên Tứ di nương thấy nữ nhi của mình cái gì cũng tốt, xinh đẹp linh lung lại nhu thuận, nhất định sẽ được chọn.
Tuy gọi là phi yến, nhưng mà trên yến hội, trừ bỏ thái tử cùng Cẩn Vương, còn có các vương gia của Hán Thành Vương phủ, các vị công tử của ngũ đại thế gia.
Cho dù Tình nhi không được thái tử cùng Cẩn Vương nhìn trúng, cũng có thể được những vị công tử thế gia khác nhìn trúng, cũng là tôn quý vinh sủng.
Tứ di nương càng nghĩ càng cao hứng, đưa mắt nhìn nữ nhi đi ra ngoài, hướng về phía sau gọi người:
“Người tới, lập tức đi theo ta đi chùa miếu dâng hương, ta muốn xin xâm, xem xem nữ nhi của ta có thể một bước thành phượng hoàng hay không?”
“Dạ, di nương”
Nha hoàn bà tử trong Trúc viện lập tức cao hứng tiến vào, phục vụ Tứ di nương xuất phủ đi dâng hương, vì tiểu thư xin xâm, xem có hồng loan tinh động hay không?
Thượng Quan Liên Tinh cùng nha hoàn thiếp thân Thanh Phong và hai nha hoàn, một đường rêu rao hướng Ngọc Trà Hiên mà đi.
Trên đường, gặp được nha hoàn gia hạ nhân, ai ai cũng đều dừng bước cung kính hướng về phía Thượng Quan Liên Tinh hành lễ:
“Tứ tiểu thư”
Gương mặt Thượng Quan Liên Tinh rạng rỡ, chói lọi, long lanh đầy sinh động, tiêu sái thẳng tiến Ngọc Trà Hiên.
Vãn Thanh đang từ phòng khách đi ra, đứng ở trên hành lang quan sát mấy chậu hoa lan cùng mấy khóm hoa cúc.
Vừa nhấc tay chuẩn bị cắt một nhánh lan liền chú ý thấy dáng vẻ thướt tha mềm mại của Thượng Quan Liên Tinh đang đi tới. Dáng vẻ đó có thể so với hoa còn yêu kiều mềm mại hơn, như động vật không xương.
Vãn Thanh chăm chú nhìn muôn hoa đang ganh đua sắc đẹp ngoài kia, sau đó nhìn nàng ta, nàng cảm thấy nàng ta tục không chịu nổi. Dáng vẻ đó chẳng khác gì gái lầu xanh, nào giống tiểu thư khuê các.
Ai mà chọn trúng nàng ta chắc mắt thẩm mỹ có vấn đề, khi không đi lấy gái lầu xanh vào nhà làm thiếp. À, hình như cũng có loại người như vậy.
Nghĩ, khóe môi mang ý cười khinh miệt, lên tiếng hỏi:
“Tứ muội mặt mày sáng rỡ, có việc gì vui lắm sao?”
Thượng Quan Liên Tinh cười tựa như sao sáng trên trời cao, giọng nói dễ nghe đến cực điểm, dùng khăn che miệng, xấu hổ thẹn thùng, làm người ta vừa thấy đã muốn thương, đúng là khả ái đến cực điểm.
Một bước đi tới liền ngọt ngào mở miệng:
“Đại tỷ, Lễ Bộ đưa tới thiếp mời, mời muội đến tham gia phi yến, muội muốn mời tỷ bồi muội cùng đi”
Vãn Thanh gật đầu, xem như đã đáp ứng:
“Được, ta sẽ bồi muội đến yến hội, yên tâm đi, tỷ ở trong này trước chúc muội ngư dược long môn, tâm tưởng sự thành”
Vãn Thanh nói xong, trên gương mặt của Thượng Quan Liên Tinh nổi lên hai luồng mây đỏ, quả nhiên là diễm nhược đào lý, nữ tử khuynh thành.
Mấy tiểu nha hoàn trong Ngọc Trà Hiên, trên mặt tràn đầy hâm mộ, tha thiết nhìn tứ tiểu thư Thượng Quan Liên Tinh. Bắt đầu hâm mộ nha hoàn thiếp thân Thanh Phong đang hầu hạ bên cạnh tứ tiểu thư.
Tứ tiểu thư nếu được ai đó nhìn trúng, địa vị của Thanh Phong không phải cũng cao hơn người sao?
Trong lúc nhất thời, mọi người trong lòng đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình, Thượng Quan Liên Tinh cười đến càng vui vẻ, phất phất khăn tay, đôi mắt giống như cánh bướm, cứ chớp chớp liên tục, yêu kiều mở miệng:
“Cảm ơn đại tỷ, muội xin được cáo lui trước, đến lúc đó không thiếu được công lao vất vả của đại tỷ đây, muội đây xin ghi nhớ kỹ ân huệ của đại tỷ”
Vãn Thanh nhàn nhạt cười gật đầu:
“Đi đi, Tứ muội nên nghỉ ngơi giữ gìn sức khỏe, đi đường cẩn thận”
“Dạ”
Thượng Quan Liên Tinh dẫn Thanh Phong cùng hai nha hoàn xoay người rời đi, rời khỏi Ngọc Trà Hiên lại đi Mai viện tìm Tam tỷ khoe một hồi, mới hồi Trúc viện.