Dọc theo đường đi có rất nhiều hạ nhân nhìn các nàng, sau đó cũng tò mò mà đi theo phía sau các nàng đi đến trước cửa phủ.
Trương quản gia đang cùng hai thái giám nói chuyện phiếm, thấy Vãn Thanh, vội đã đi tới:
“Đại tiểu thư, đây là nhị vị thái giám được trong cung cử đến”
“Ừ”
Vãn Thanh gật đầu, hai thái giám kia liền đi tới, cúi chào, âm thanh chói tay vang lên:
“Thượng Quan tiểu thư, chúng ta cũng nên xuất phát thôi, cũng đã muộn rồi”
Vãn Thanh muốn nói trễ liền trễ đi, nàng còn chưa có ăn điểm tâm đâu, nhưng mà nhìn một đống người đang đứng đợi trước cửa, nàng đành phải nhịn xuống, vẫn còn không quên quay đầu liếc mắt nhìn Hồi Tuyết, sau đó mở miệng:
“Đi thôi”
Trương quản gia cùng hạ nhân bên trong phủ cung kính cúi chào Vãn Thanh, nâng mắt nhìn Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết lên xe ngựa, sau khi vén màn xe, chỉ thấy Thượng Quan Liên Tinh đã ngồi chờ sẵn trong xe ngựa.
Hai thái giám kia lên phía trước xe ngồi, phía sau còn có mấy thị vệ đi theo, cả đám người chậm rãi li khai Thượng Quan phủ.
Bên trong xe ngựa, tổng có bốn người, trừ bỏ Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết, người còn lại là Thượng Quan Liên Tinh cùng nha hoàn thiếp thân Lục Phong.
Hôm nay, Thượng Quan Liên Tinh trang điểm được tựa như thiên tiên hạ phàm, trên người mặc y phục đầy hoa mỹ diễm lệ, tầng tầng lớp lớp, như đóa hoa đang nở rộ.
Trang điểm một cách tinh xảo khiến cho khuôn mặt nàng ta càng xinh đẹp, trên đầu cài cây trâm khổng tước mà lão thái thái đã ban tăng cho nàng ta.
Trâm Khổng Tước đúng là càng làm nổi bật được khí chất của chủ nhân mang nó, cao quý tựa như phượng hoàng, lại hợp với ngạo khí của nàng giờ phút này.
Quả nhiên, nàng ta cố ý trang điểm như vậy là không muốn để cho người khác coi thường thân phận của mình, hừ.
Vãn Thanh nhìn, mặt ngoài thì nhàn nhạt cười, mặc trong thì khinh khi nàng ta có mắt như mù, thứ nữ nhân ngu dốt.
Ngày hôm nay là phi yến, chủ tiệc chính là những người trong hoàng thất, mà Thượng Quan Liên Tinh nhận thức không rõ thân phận của mình, trang điểm rực rỡ chói mắt như vậy, rõ ràng là khách lấn át sự chú ý của chủ.
Phi yến này đương nhiên là hoàng hậu cùng mấy vị phi tử trong cung này tất nhiên sẽ đến tham dự, nhưng bộ dạng lúc này của nàng ta … thật … quá rực rỡ.
Đến lúc đó … chỉ sợ sẽ khiến những nữ nhân trong hoàng thất này thấy nàng ta ngứa mắt, bọn họ sẽ để nhi tử của mình chọn nàng làm phi sao? Ngu ngốc như vậy mà đòi bước vào cửa hoàng thất sao, hừ?
Vãn Thanh im lặng, không lên tiếng. Cho dù nàng có nói thì Thượng Quan Liên Tinh chưa hẳn tin, đến lúc đó còn khinh khi nói mình ghen tị nàng ta. Nàng không rảnh mà đi làm cái chuyện phí sức này lại còn chẳng có kết quả tốt đẹp.
Hừ, xin miễn.
Thượng Quan Liên Tinh cao ngạo ngồi ngay ngắn ở trong xe ngựa, ngẩng đầu quan sát Vãn Thanh, thấy nàng mặc y phục thanh lịch, tuy rằng nhìn rất đơn giản tầm thường, nhưng so sánh với mình lại thấy nàng ta thua xa mình.
Trong lòng cuối cùng vừa lòng một chút, nhìn Vãn Thanh, giọng kiêu ngạo, hơi mất hứng mở miệng trách vấn:
“Đại tỷ tỷ, ngươi làm cái gì mà đến bây giờ mới đến vậy?”
“Chúng ta nhiều người như vậy đều đứng ở bên ngoài chờ một mình ngươi, ngươi không thấy ngại, nhưng ta ngại”
“Ngươi hẳn là nên sớm ra mới đúng lẽ chứ, thân là chủ tử mà lại như vậy sao?”
“Ừ, ta vừa mới thức dậy liền chạy nhanh ra, ngay cả điểm tâm sáng ta còn chưa dùng nữa? Giờ bụng đói quá rồi, ngồi muốn không vững nữa, Tứ muội, muội có đem theo chút điểm tâm nào không? Ta đói”
Vãn Thanh nhàn nhạt mở miệng nói, nàng nói rõ bản thân mình đã rất cố gắng tới nhanh hết sức có thể, ngay cả điểm tâm còn chưa ăn.
Thượng Quan Liên Tinh nghe xong, mở to hai mắt, lên giọng hét vào mặt nàng:
“Ngươi vẫn còn có tâm tình mà nhắc tới ăn ở đây sao? Thời điểm này làm sao mà nuốt trôi”
Vãn Thanh nghe xong lời của nàng ta, tò mò hỏi:
“Chẳng lẽ Tứ muội cũng chưa dùng điểm tâm sáng sao? Ồ! Nguyên lai không phải một mình ta đói bụng nha”
Thượng Quan Liên Tinh trực tiếp hết chỗ nói rồi, vị đại tỷ này xem ra cùng người bình thường không giống nhau. Thử hỏi những nữ tử tiến cung ngày hôm nay, có mấy người có thể nuốt trôi cái gì vào bụng kia chứ.
Nàng ta vậy mà lại mang một gương mặt đầy vẻ âu sầu thế kia, chẳng lẽ điểm tâm sáng còn quan trọng hơn phi yến sao, nghĩ liền mở miệng nói móc nàng:
“Đại tỷ quả nhiên là khác người mà”
Vãn Thanh cười tiếp lời:
“Tứ muội đừng quên, ngày hôm nay người tham dự phi yến chính là Tứ muội đây, ta chỉ là bồi ngươi đi mà thôi. Chuyện ta giống hay khác với người thường không liên can đến ngươi”
Vãn Thanh nói xong, Thượng Quan Liên Tinh tái mặt, không thèm nhắc lại.
Đúng vậy, có lẽ là bởi vì đại tỷ không tham gia phi yến, cho nên mới nuốt trôi cơm. Còn nàng thì từ buổi tối hôm qua vì hồi hợp nên không thể nuốt trôi cơm được, đừng nói chi là điểm tâm sáng ngày hôm nay.
Trong lòng hoang mang rối loạn, nghĩ đến ngay lập tức mình có thể nhìn thấy hoàng thượng cùng hoàng hậu, còn có thái tử, cả thân thể nàng ta đều mềm nhũn.
Giờ đây trong lòng nàng ta chỉ ghĩ tới những thứ này, nên bên trong xe ngựa bổng an tĩnh hẳn.
Hôm nay là phi yến là ngày mà hoàng thất chọn phi, nên sẽ cử hành ở trong cung Thanh Bình Điện.
Thanh Bình Điện.
Thảm đỏ được trải dài dưới đất, bao phủ địa điểm tổ chức phi yến, những cái bàn nhỏ màu đỏ được chia đều hai bên chừa một con đường trống để đi ở giữa sảnh, đệm lót bài trí cho mỗi bàn.
Những bình rượu được làm bằng ngọc mạ vàng được đặt trên mỗi bàn nhỏ, trái cây cùng điểm tâm được sắp xếp tỉ mỉ trên đĩa vàng. Cả điện lung linh tràn đầy sắc màu, nhìn vào rất xa xỉ hoang phí, khắp nơi lấy màu đỏ làm màu chủ đạo.
Cung nữ cùng thái giám bắt đầu từ hôm qua liền bận rộn chuẩn bị, hiện tại, cuối cùng cũng chuẩn bị xong.
Thái giám quản sự cùng tổng quản cung nữ của Thanh Bình Điện cùng nhau phân công làm việc. Từ việc lau dọn, châm rượu, chia thức ăn, đến thủ vệ, mọi người chia nhau làm từng bước, mỗi người có một công việc khác nhau.
Ngày hôm nay, không phải là yến tiệc tầm thường, không được có dù là nửa điểm sai lầm, nếu xảy ra, cái đầu nhất định sẽ rơi xuống đất. Cho nên, mỗi người đều dè dặt cẩn trọng, tất cả mọi việc đều phải phân bố thỏa đáng.
Trước của Thanh Bình Điện, lần lượt có người đến, trong lúc nhất thời, cả điện đông đúc hẳn, ứng với câu thơ:
Lưu quang dật thải, mỹ nhân như ngọc.
Sá tử thiên hồng, thải tú huy hoàng.
Mọi người tụ ba, tụ năm, thành một nhóm, nữ tử một nhóm, nam tử một nhóm, cùng nhau nói chuyện rôm rả.
Mọi người tụ tập bàn luận chung một đề tài, cùng nhau vụng trộm đánh giá, nữ tử thì đánh giá nam nhân, nam nhân thì đánh giá lại nữ tử.Thỉnh thoảng tầm mắt bọn họ giao nhau, tình chàng ý thiếp nảy sinh trong nháy mắt.
Khiến cả đại điện chìm ngập trong màu hồng.
Thời điểm Vãn Thanh cùng Thượng Quan Liên Tinh tới, những người tham gia phi yến đã đến Thanh Bình Điện hơn một nửa.
Liếc nhìn sơ qua, cả điện đều là vân thường thải y, ai ai cũng đều là mĩ nhân quốc sắc thiên hương, vương tôn công tử thì cử chỉ văn nhã bất phàm.
*Vân thường thải y: có thể hiểu là, y phục, váy áo rực rỡ nhiều như mây.
*Văn nhã: lịch sự
Hai người vừa đến, liền có người đi qua chào hỏi, không ai khác chính là Thượng Quan Nguyệt Phượng cùng Thượng Quan Loan Thư.
“Đại tỷ đã tới”
“Ừ”
Vãn Thanh gật đầu, cùng các nàng đứng sang một bên nói chuyện phiếm. Hôm nay, tuy là phi yến, nhưng người tới thế nhưng lại không ít. Chẳng những là người của ngũ đại thế gia, ngay cả vương tôn công tử cũng tới không ít.
Vãn Thanh cũng có chút kinh ngạc, nàng vốn tưởng rằng phi yến chỉ dành riêng cho người của hoàng thất, người tới đều là nữ tử mới đúng. Không ngờ, thế nhưng lại có nhiều vương công quý tộc đến tham dự nhiều như vậy.
Bất quá tuy rằng có nhiều người như vậy, nhưng Vãn Thanh dễ dàng liền có thể nhìn ra, không ai muốn nói chuyện với người của Thượng Quan phủ.
Thượng Quan Nguyệt Phượng cùng Thượng Quan Loan Thư bị người vắng vẻ cùng xa lánh. Những người khác thì tụ ba tụ năm bàn luận sôi nổi, còn hai người các nàng lại không người để ý đến, chỉ đứng cô đơn ở góc xó.
Cho nên bọn họ vừa thấy các nàng đến, thì Thượng Quan Loan Thư, người luôn nhăn nhó mỗi khi nhìn thấy các nàng, giờ đây lại tươi cười ra mặt với các nàng, vui vẻ không thôi.
Tâm tư của Thượng Quan Liên Tinh không ở yên, thường xuyên ngước mắt nhìn xung quanh, sau đó liền trưng ra khuôn mặt đỏ bừng.
Nàng ta âm thầm suy đoán, rốt cuộc là ai đã chọn trúng nàng, để nàng ta có thể đi đến tham gia phi yến lần này.
Đối với dáng vẻ thẹn thùng này của Thượng Quan Liên Tinh, thật khiến Thượng Quan Loan Thư buồn bực không thôi, trừng mắt nhìn nàng ta mấy lần.
Nghĩ trong lòng, nữ nhân này thế nhưng lại vô tri giác, ngu si đần độn đến như vậy. Bộ không thấy ai ai cũng chán ghét người Thượng Quan phủ hay sao, mà giờ đây lại bày cái vẻ mặt đó ra?
Thật đúng là loại nữ nhân ti tiện không biết nhục là gì mà.
Vãn Thanh cùng Thượng Quan Nguyệt Phượng vốn không có tâm tư tham gia phi yến, cho nên hai người lặng yên tránh sang một bên, trò chuyện rất hăng say.
Trong đại điện, âm thanh bàn tán ồn ào, chợt nghe ngoài cửa điện vang lên âm thanh của thái giám đứng gác cổng:
“Hán Thành vương phủ thế tử gia đến, Minh Quận Vương đến”
Một tiếng này, khiến cho mọi người bên trong điện im lặng, cùng nhau nhìn ra phía cửa.
Chỉ thấy trước cửa lớn có hai bóng dáng đang đi vào, một cao lớn kiêu ngạo, phong thần như ngọc, trường bào màu xanh đậm, làm nổi bật lên ngũ quan tuấn mỹ, cặp mi dài cong vút, đồng tử trong suốt tựa như trăng rằm.
Khóe môi lộ ra ý cười, người này chính là ngốc thế tử Hán Thành Vương phủ Hạ Hầu Mặc Viêm.
Hôm nay hắn không ầm ĩ, thời điểm không làm khó dễ người khác, phong thái thật tao nhã, tuấn mỹ tựa như tiên. Trong điện, rất nhiều người nhìn hắn đến ngây người, sau đó lại chụm đầu nghị luận ầm ĩ.
Mà bên cạnh Hạ Hầu Mặc Viêm là Minh Quận Vương Hán Thành Vương phủ, Hạ Hầu Mặc Hiên, Hạ Hầu Mặc Hiên dáng người còn chưa trưởng thành, nhưng mà phong thái rất tôn quý.
Gương mặt luôn tươi cười, theo phía sau Hạ Hầu Mặc Viêm cùng tiến vào.
Hai người vừa đi vào, liền có người đến chặn ngang đường bắt chuyện.
Tuy rằng Hạ Hầu Mặc Viêm là kẻ ngốc, nhưng thân phận của hắn rất tôn quý, trong điện còn có người đến vuốt mông ngựa, không ai dám tỏ ra khinh thường hắn.
Vãn Thanh cùng Nguyệt Phượng đang nói chuyện rôm rả, nghe được âm thanh thái giám kêu gọi cũng nhìn ra.
Khi nàng nhìn thấy bóng dáng của Hạ Hầu Mặc Viêm, liền nhớ tới chuyện nàng đã hứa với Đàm Đài Văn Hạo.
Nhưng mà hôm nay, khi nàng nhìn thấy thần thái của Hạ Hầu Mặc Viêm, thật đúng là có chút kỳ quái, cảm thấy hắn hơi khác thường ngày, nhưng mà nhất thời khó mà nói ra rốt cuộc là cái gì, chỉ là trong lòng nàng rất bất an.
Nguyệt Phượng rất nhanh liền cảm thấy nàng hơi thất thần, liền nhẹ giọng hỏi:
“Đại tỷ, tỷ sao vậy?”
Vãn Thanh lắc đầu, trả lời:
“Không có việc gì, chỉ là nhìn thấy quá nhiều người, cho nên hơi hoa mắt một chút”
Nguyệt Phượng tán đồng gật đầu:
“Đại tỷ cùng muội rất giống nhau nha, muội thích yên tĩnh. Hôm nay náo nhiệt đến như vậy, thật đúng là làm người đau đầu”
“Ừ”
Hai người nói chuyện tiếp, trời đã gần giữa trưa, nói vậy phi yến rất nhanh liền bắt đầu.
Lúc này, trước cửa điện lại có âm thanh vang lên:
“Thanh Nghi công chúa đến, Lam Nghi công chúa đến”