Hôm sau, là ngày hai mươi bốn tháng mười, một ngày trước ngày Thượng Quan Lãnh Tâm xuất giá. Tuy rằng người nàng gả chì là một thổ tài chủ ở nông thôn, nhưng mà cũng nên làm một bữa tiệc, chẳng qua đơn giản chỉ có mấy bàn.
Thượng Quan phủ bên này, vốn rất đơn bạc, hơn nữa Tam di nương vốn là nha hoàn gia cảnh cũng không khá giả, nên thân thích không nhiều lắm, về phần phía phủ chính bên kia nửa điểm động tĩnh cũng đều không có, bọn họ từ đầu vốn đã không để ý tới việc này.
Sớm tinh mơ, liền có người bên nhà mẹ đẻ Tam di nương đến, Vãn Thanh chỉ lộ mặt một chút, liền để cho Tam di nương chào hỏi. Hiện tại, nàng đã là phu nhân, có một số việc phải học cách tự tiếp đón khách.
Vãn Thanh luôn ở trong Ngọc Trà Hiên an tĩnh đọc sách, đối với náo nhiệt trong phủ, nửa điểm cũng không có hứng thú.
Hồi Tuyết vào phòng dâng trà xong liền lui ra ngoài, canh gác ở ngoài cửa, không cho người đến quấy rầy nàng. Hôm nay, toàn bộ hạ nhân của Ngọc Trà Hiên đều bị điều động đến phòng bếp để hỗ trợ, cho nên bọn họ càng phải đề phòng một chút.
Trời sắp giữa trưa, bỗng nhiên, có một đám người đến quấy rầy sự yên tĩnh của Ngọc Trà Hiên, trong đám người đó, có bóng dáng của Tam di nương, đi theo phía sau là cả một đám phụ nhân, trong đó có những người không phải người của Thượng Quan phủ.
Đám phụ nhân này có khí thế bất phàm, y phục là tơ lụa Lăng La thượng đẳng, búi tóc cài trâm ngọc làm bằng trân châu đỏ quý hiếm, thật sự là so với di nương, tiểu thư trong phủ còn cao sang tôn quý hơn.
Tam di nương đi trước dẫn đường không kiêu ngạo không siểm nịnh, giơ tay nhấc chân hào phóng hữu lễ, vừa thấy, liền biết đám phụ nhân đó nhất định là có lai lịch lớn.
Hồi Tuyết thấy bà liền kêu một tiếng:
“Phu nhân”
Tam di nương tươi cười ôn hòa gật đầu, né người qua một bên nhường lối cho đám phủ nhân phía sau, liền lộ ra bốn phụ nhân khí thế bất phàm, nhu hòa lên tiếng:
“Mấy vị đây là mama quản gia của Hán Thành Vương phủ, muốn gặp đại tiểu thư nhà chúng ta, ngươi còn không mau đi bẩm báo tiểu thư”
“Dạ”
Hồi Tuyết nhất thời sửng sốt, trực tiếp chạy vào, Vãn Thanh thoáng nghe động tĩnh bên ngoài, nhíu mày nhìn Hồi Tuyết, mở miệng nói:
“Cho các nàng đi vào đi”
Không biết Hán Thành Vương phủ lại phái người tới đây làm gì?
Vãn Thanh vừa nghĩ vừa nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy Hồi Tuyết đi theo phía sau Tam di nương, còn có bốn phụ nhân ăn diện lộng lẫy.
Bốn người này trên đầu trên người đều là châu sai cùng tơ lụa thượng đẳng, so với các vị phu nhân tiểu thư của Thượng Quan phủ còn muốn xa xỉ hơn bội phần.
Tam di nương đi vào, cùng Vãn Thanh chào hỏi một tiếng, sau đó lui ra ngoài, quay trở lại phòng khách đi chào hỏi khách khứa.
Trong phòng, bốn người phụ nhân bắt đầu quan sát đánh giá Vãn Thanh. Nghe nói, vị Thượng Quan tiểu thư trước mắt này, là nữ nhân chưa cưới đã sinh con, đồi phong bại tục, từng bị Mộ Dung phủ lui vệc hôn.
Lão thái phi vốn không đồng ý cửa hôn sự này.
Tuy thế tử gia là người đần độn, nhưng lão thái phi cùng vương gia và hoàng thượng là cực kỳ thương yêu hắn, lấy năng lực cùng địa vị của Hán Thành Vương phủ bọn họ, đừng nói là Thượng Quan Vãn Thanh, mà cho dù cưới một danh môn khuê tú, cũng dư sức.
Nhưng đành chịu, ai bảo thế tử gia chưa bao giờ thân cận với bất kỳ nữ tử nào, ngay cả hai người thiếp thất bên trong phủ, cũng không chạm được vào hắn.
Không nghĩ tới, lần này, thế nhưng lại muốn có nương tử, lão thái phi cùng vương gia và hoàng thượng không có biện pháp nào mới đáp ứng hắn.
Ngày hôm nay, lão thái phi phái các nàng đến đây, chủ yếu là cho mời Thượng Quan Vãn Thanh quá phủ một chuyến, muốn hảo hảo nhìn nha đầu kia có bản lãnh gì, lại có thể khiến cho thế tử gia động lòng.
Bốn người trước đó trong lòng có chút coi thường cùng khinh rẻ, nhưng sau khi gặp mặt cùng quan sát, cảm thấy ngạc nhiên.
Vị Thượng Quan Vãn Thanh này toàn thân tràn ngập phong thái bất phàm, khí thế băng hàn lạnh thấu xương. Đối mặt với sự đánh giá của các nàng bằng thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Đôi mắt hàn quang bắn ra tứ phía, khiến cho các nàng cảm thấy áp lực vạn phần, đây là chuyện mà trước nay chưa từng có.
Bốn người mama này đã đi theo thái phi nương nương từ khi bà còn là phi tử trong cung, trước đó là cung nữ trong cung, dạng trường hợp nào mà chưa từng chứng kiến qua.
Bọn họ vừa thấy khí thế của nàng, liền biết nữ tử trước mắt tuyệt không phải người thường, hơn nữa, cũng không như đồn như đã nghe qua, là loại nữ tử yếu ớt không chịu nổi sương gió.
Thậm chí còn có lời đồn, tại phi yến, nàng đứng đầu cả ba vòng khảo thí, là đệ nhất tài nữ Sở kinh, còn được ví với Tử Sơn cùng Kiều Nhạc.
Nghĩ xong, bốn người lập tức dùng thái độ ôn hòa, khẽ cúi người, hữu lễ mở miệng:
“Gặp qua Thượng Quan tiểu thư”
“Ừ, ngồi xuống đi”
Vãn Thanh gật đầu, thu hồi băng hàn trên người, hòa hoãn hai phần, nhàn nhạt mở miệng, sau đó lệnh cho Hồi Tuyết:
“Đi, đem trà ngon thượng hạng cùng điểm tâm lên mời các vị mama đây thưởng thức”
“Dạ, tiểu thư”
Hồi Tuyết lĩnh mệnh, tay chân gọn gàng rót trà, sau đó cung kính đứng ở phía sau, trong lòng âm thầm tự suy đoán, người Hán Thành Vương phủ tới tìm tiểu thư nhà mình làm cái gì?
Trong phòng, nhất thời an tĩnh lại, bốn người kia thận trọng dùng trà, sau đó buông ly trà xuống, một người trong đó cười tủm tỉm mở miệng:
“Chúng ta là mama do thái phi nương nương phái tới, thái phi nương nương muốn gặp Thượng Quan tiểu thư cùng tiểu công tử”
“Hả?”
Vãn Thanh kinh ngạc nhíu mày, nếu nói lão thái phi muốn gặp nàng, cũng là lẽ đương nhiên, tuy rằng Hạ Hầu Mặc Viêm là kẻ ngốc, nhưng Hán Thành Vương phủ là gia tộc trong hoàng thất, vị lão thái phi này càng tôn quý vô cùng.
Bà nguyên là tiên hoàng hậu phi, thân mẫu của Hán Thành Vương Hạ Hậu Đạt Trân, về sau, tiên hoàng qua đời, bà liền theo con ở tại Hán Thành Vương phủ.
Ngoại trừ chuyện này, bà còn có một thân phận khác, bà còn là dì ruột của hoàng thượng Kim Hạ quốc Hạ Hậu Đông Thần, sau khi mẫu thân của Hạ Hậu Đông Thần qua đời, vị lão thái phi này luôn luôn chiếu cố cho ông.
Cho nên nói, thái phi nương nương tuy rằng không phải hoàng thái hậu, nhưng địa vị so với thái hậu không kém bao nhiêu.
Nhưng mà, lão thái phi vì sao muốn gặp con của mình?
Vãn Thanh nghĩ, tay gõ bên cạnh án kỷ, xinh đẹp nhã nhặn, từ từ gật đầu, lên tiếng:
“Được, nếu thái phi nương nương đã phái các mama quản gia đã tới, Vãn Thanh đành tuân theo ý người vậy”
Nàng dù sao cũng phải gả vào Hán Thành Vương phủ, nếu lão thái phi muốn gặp, thì dù là đầm rồng hang hổ nàng cũng muốn xông vào thử một lần.
Bốn người kia nghe Vãn Thanh nói vậy, hài lòng gật đầu, đứng lên, mở miệng:
“Trà cũng đã dùng rồi, Thượng Quan tiểu thư, mời đi thôi”
Vãn Thanh gật đầu đứng lên, nhìn bốn người kia, lên tiếng:
“Xin cho Vãn Thanh một chút thời gian trang điểm lại, như vậy đi gặp thái phi rất thất lễ”
Nàng ở nhà đều rất tùy tiện, y phục chủ yếu là thoải mái, nhưng đi gặp thái phi nương nương sao tùy tiện được, như vậy rất không lễ phép.
Bốn người kia nghe xong, hài lòng gật đầu nói:
“Được, chúng ta ở ngoài cửa chờ”
Nói, liền đi ra ngoài, bên trong gian phòng, Hồi Tuyết đi nhanh vài bước đến ngoài cửa, quan sát thấy không ai nghe lén, chạy nhanh đi tới cạnh nàng, khẩn trương mở miệng hỏi:
“Tiểu thư, lão thái phi vì sao lại muốn gặp người cùng Đồng Đồng vậy? Nguòi nói, bà ấy có phải cố ý phá hôn sự này hay không?”
Vãn Thanh không nói chuyện, dù nàng thông minh, cũng đoán không ra vị lão thái phi kia rốt cuộc là có ý gì? Rõ ràng là chỉ còn một đoạn thời gian nữa là đến thành thân, vì sao hiện tại muốn gặp nàng?
Nhưng, nếu đi, chẳng phải sẽ biết sao?
“Ngươi kêu Hỉ nhi cùng Phúc nhi vào giúp ta thu thập một chút, đừng làm cho người ta đợi lâu”
“Dạ, tiểu thư”
Hồi Tuyết thấy tiểu thư rất bình tĩnh, cũng yên tâm phần nào, nàng là quá khẩn trương, không biết tính tình của vị lão thái phi kia như thế nào? Chắc cũng sẽ không phải là dạng ăn thịt người đâu?
Nghĩ, liền đi tới trước cửa hướng ra ngoài cửa kêu một tiếng:
“Hỉ nhi, Phúc nhi đi vào một chút”
Hai nha hoàn lên tiếng trả lời, đi vào, ba người cùng nhau giúp Vãn Thanh thu thập, đổi đi y phục mặc ở nhà, thay bằng y phục thanh nhã đơn giản. Chẳng qua, chỉ là thêm một chút thiêu thùa trên y phục cùng một vào món trang sức.
Làm cho Vãn Thanh tăng thêm một ít nữ tính, mềm mại thanh thoát nhu mì quyến rũ, cùng sự thanh nhã lúc trước rất bất đồng. Tóc cũng được búi thành kiểu Vân Phương, cài một cây trâm Ngọc Phượng Hoàng.
Đây là vật thuộc của hồi môn của mẫu thân Vãn Thanh thu từ tay mẹ con Nhị di nương về, hoàn toàn là vật đáng giá, bình thường, nàng không thích cài, nhưng nếu đi đến Hán Thành Vương phủ thì khác.
Dù sao vẫn cần phải mang một hai vật trang sức nổi bật trên thân, bằng không, sẽ bị người khác coi thường, sau khi thu thập xong.
Một nữ tử thanh nhã thoát tục, quyến rũ động lòng người liền xuất hiện, tất cả cùng nhau đi ra ngoài.
Ngoài cửa, bốn vị mama mắt nhìn thẳng tắp, trong lòng thầm nghĩ.
Thượng Quan gia tiểu thư tuy rằng chưa cưới đã sinh con, nhưng cũng không đến nổi bôi nhọ thế tử gia của bọn họ, hai người này nếu đứng chung với nhau, thật đúng là một đôi trời đất tạo nên, điều duy nhất không được hoàn mỹ, đó là thế tử gia là người đần độn.
Bốn người nhìn Vãn Thanh, khẽ cúi người, mở miệng:
“Thượng Quan tiểu thư, xin mời, nếu còn chưa đi, sợ thái phi nương nương nhất định sốt ruột rồi”
“Ừ, đi thôi, nhưng mà, nhi tử của ta bây giờ còn đang học trong học đường, có thể đi đến học đường đón bé được không?”
“Được, không thành vấn đề”
Bốn người trăm miệng một lời mở miệng nói ra, đi theo phía sau Vãn Thanh, một đường rời khỏi Ngọc Trà Hiên.
Vãn Thanh dẫn theo Hồi Tuyết, Hỉ nhi, Phúc nhi, cùng bốn vị mama, cả đám chậm rãi đi ra cổng lớn Thượng Quan phủ. Trên đường đi có gặp mấy người, bọn họ đều dùng khuôn mặt đầy ý cười, liên tiếp hướng Vãn Thanh chào.
Ai không biết, Thượng Quan Vãn Thanh về sau là thế tử phi Hán Thành Vương phủ, thân phận tôn quý vô cùng.
Trước cửa phủ, Vãn Thanh phân phó Trương quản gia chuẩn bị một chiếc xe ngựa, dẫn Hồi Tuyết cùng Hỉ nhi, Phúc nhi lên xe ngựa.
Bốn vị mama của Hán Thành Vương phủ đương nhiên là lên xe ngựa nhà mình, hai chiếc xe ngựa kẻ trước người sau lần lượt rời khỏi Thượng quan phủ.
Vãn Thanh phân phó mã phu chạy nhanh đến học đường của Đồng Đồng, cũng không để ý tới phía sau, liệu xe ngựa của Hán Thành Vương phủ có theo kịp hay không.
Nhưng bọn họ vẫn theo kịp, sau khi đón Đồng Đồng thì mới hướng Hán Thành Vương phủ mà đi.