Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương

Chương 152: Chương 152: Chương 68: Bắt đầu triển khai kế hoạch trả thù (tt) Phần 2: Giữa đường xuất giá bị chặn cướp




Tô mama trước kia ở trong cung nổi danh là người khéo tay, ngày hôm nay, nếu không phải lão thái phi phân phó, bà sao có thể tới đây chứ.

Chỉ thấy bà mở ra hộp trang điểm đem theo từ Hán Thành Vương phủ đến, bên trong, phấn son màu sắc rực rỡ, nào là son hộp, son đệm lót, họa mi cao, bạch lan đầu thủy, nước hoa hồng, dầu bôi tóc, phấn thơm, nhìn hoa cả mắt, Vãn Thanh càng là líu lưỡi.

“Tô mama, ngươi sẽ không đem mấy thứ này toàn bộ đều bôi hết lên trên mặt của ta đi”

Vãn Thanh có chút kháng cự, tuy nói là đại hôn, cần phải long trọng một chút, nhưng nếu đem mấy thứ này bôi hết lên mặt của nàng, nàng cảm giác mình không thể hô hấp nổi.

Tô mama nhìn mặt nàng cẩn thận chu đáo một lần, nhàn nhạt mở miệng nói:

“Làn da của Thượng Quan tiểu thư được bảo dưỡng khá tốt, thật bóng loáng, lại có độ co dãn, cho nên chỉ cần dùng chút phấn thơm cùng son, rất đơn giản, không cần phải dùng toàn bộ đồ trang điểm này đâu”

“Haizzz, vậy là tốt rồi”

Vãn Thanh thở dài nhẹ nhõm một hơi, Tô mama đã bắt đầu trang điểm cho nàng, những người khác thì giúp nàng chải đầu vấn tóc.

Trong lúc nhất thời, bên trong gian phòng yên tĩnh không tiếng động, đám người Hồi Tuyết chỉ đứng ở một bên quan sát, đôi tay của Tô mama khéo léo tựa như đang làm ảo thuật, rất nhanh, liền trang điểm xong cho tiểu thư, chỉ có vẽ mắt là hơi lâu một chút.

Vị tiểu thư xinh đẹp, thanh nhã đơn thuần, giờ phút này lộ ra một loại quyến rũ chết người.

Bên trong gian phòng, liên tiếp có tiếng thán phục vang lên, mái tóc của nàng cũng được thiết kế rất đẹp, búi tóc theo kiểu Phượng Hoàng, đoan trang, cao quý, cài một cây trâm Phượng Hoàng bằng vàng chói sáng ở phía trước, đầu chim phun ra dây kết, vừa vặn dừng lại ở trên trán nàng, trong nháy mắt, ánh sáng phát ra rực rỡ bốn phía.

Tô mama, quay qua quay lại như tìm kiếm một cái gì đó, liền lên tiếng hỏi:

“Giá y đâu?”

“Ở chỗ này”

Hồi Tuyết phục hồi tinh thần lại, lập tức dâng giá y, giá y là do phu nhân chuẩn bị trước lúc lâm chung, là vải Lăng La thượng đẳng, thêu cả hai mặt, đóa Mẫu Đơn đỏ tươi chói mắt đến cực điểm, vừa mở ra, đầy phòng ngập một màu đỏ.

Giá y màu đỏ thẫm, trâm Phượng Hoàng, trang điểm tinh xảo, một nữ tử tuyệt sắc, thiên kiều bá mị ra đời.

Một nữ tử khuynh quốc khuynh thành, độc nhất vô nhị.

Một nữ tử tuyệt đại mỹ nhân, lại cố tình gả cho một người đần độn.

Haizzzzzzzz.

Mọi người đều bị bóp cổ tay thở dài, ngay cả Tô mama cũng nhịn không được mà đau lòng một hồi.

Trong phòng, yên tĩnh không tiếng động, bỗng nhiên, ngoài cửa có một giọng nói đột ngột vang lên:

“Thế tử gia, xin ngài cố chờ một chút, ngài chờ một chút đi mà, đừng đi vào trong, đừng đi, thế tử gia”

Giọng nói của tiểu nha hoàn hoảng sợ theo từng cấp độ, cánh cửa màu son của cây lim được điêu khắc tỉ mỉ, ầm một tiếng, bị người từ bên ngoài đá mở toang ra, một trận gió như bão tố lùa vào hòa chung với một bóng người.

Từng đợt gió cuốn vào bên trong phòng, một người mặc cẩm bào đỏ thẫm, tà áo bay bay theo từng đợt gió, tuấn mỹ không thể tả, khuôn mặt đẹp vô song, tóc mai bay bay theo gió, đôi mắt câu hồn, khóe môi tươi cười tựa như một đóa mềm mại trong veo, sững sờ đứng trước cửa nhìn nàng.

Mọi người trong phòng nhìn thấy quang cảnh tựa như thần tiên trước mắt này, tim dừng đập mấy nhịp, dừng lại tất cả động tác, ngơ ngác nhìn người đang tiến vào.

Tô mama đã tỉnh táo lại đầu tiên, bà liền chạy nhanh qua.

“Ông trời của ta, ngài sao lại không biết một chút lễ nghi vậy nè, mau đi ra, mau đi ra, tân nương tử khăn voan đỏ còn chưa có che, ngài làm sao lại xông vào rồi, ngài mau đi ra đi”

Tô mama nói xong, liền động thủ đẩy vị ngốc thế tử nhà các nàng ra ngoài, nhưng có đẩy cũng như không, thế tử gia nhà các nàng thân cao chân dài, đứng sừng sững như một ngọn núi nguy nga, không chút sứt mẻ.

Khi bị Tô mama la lên, hắn mới lấy lại tinh thần, gương mặt thoáng buông lỏng một chút, hạnh phúc nở nụ cười, nhìn Vãn Thanh, ngọt ngào lên tiếng:

“Nương tử thật đẹp”

Trong lúc nhất thời, màu đỏ từ hai gò má của Vãn Thanh đã lan đến đến tận cổ, nhịn không được trừng mắt nhìn chàng ngốc kia liếc mắt một cái.

Tại sao lại có người lỗ mãng như thế? Thật sự là chàng ngốc mà, nhưng, khi nàng nghe hắn nói một câu đó, khiến nàng vui vẻ không ít.

Tô mama nơi nào để mặc cho Hạ Hầu Mặc Viêm tùy ý hồ nháo, nhanh chóng vẫy tay, ý bảo người phía sau đến phụ mình đẩy hắn ra.

“Nhanh, nhanh đem thế tử gia kéo ra ngoài”

Nhất thời, có ba vị mama tiến lên, muốn đem thế tử gia nhà mình kéo ra ngoài.

Hạ Hầu Mặc Viêm thân mình vừa xoay, cả ba vị mama kia liền ngã nhào xuống đất, hắn liền chạy thẳng tới trước mặt Vãn Thanh, duỗi tay ra, mạnh mẽ nhét một vật vào trong tay của Vãn Thanh.

Đó là một quả táo đỏ, vừa nóng vừa ấm áp.

Không đợi Vãn Thanh phản ứng, liền xoay người đi ra ngoài, còn sung sướng nói một câu.

“Nương tử, đói bụng thì ăn nha”

Phòng trong, tất cả mọi người đều nở nụ cười, cùng nhau ám muội nhìn Vãn Thanh, Vãn Thanh cúi đầu, người khác chỉ xem nàng đang thẹn thùng, nhưng chỉ có bản thân nàng biết, nàng là đang cảm động.

Ba vị mama đang nằm trên đất kia lúng túng bò dậy, vừa phủi y phục trên người, vừa nhịn không được trong lòng oán giận thế tử gia nhà mình.

Thế tử gia thật là điên mà, nhưng đố ai dám nói với hắn như vậy.

Mưa phùn triền miên ở bên ngoài, nhưng có một người đang đứng ở hành lang, cười hì hì, nụ cười ngọt như mật, khuôn mặt hạnh phúc, cả gương mặt đều ngập tràn ấm áp, không có một chỗ nào là không đẹp, không có một chỗ nào là không tuấn.

Hạ nhân trong Tử Du Viện tất cả đều xem ngây người, đáy lòng tán thưởng cùng thương tiếc.

Nếu vị ngốc thế tử này không ngốc, hẳn là tốt rồi, một người tuấn tú như vậy sao có thể không có bằng hữu tri giao, khi đó, nhất định là người phong lưu nhất thế gian này rồi.

Bỗng nhiên có một bóng dáng nho nhỏ xuyên qua màn mưa, chạy vội tới, vừa nhìn thấy người đứng trên đến hành lang, không khỏi vui mừng kêu lên.

“Phụ thân, cha đã đến rồi sao?”

Nguyên lai, bóng dáng nho nhỏ kia chính là Đồng Đồng, hôm nay bởi vì là ngày đại hôn của mẫu thân, cho nên lão sư cho bé nghỉ hai ngày.

Trước đó, bé phải dùng điểm tâm sáng, sau khi dùng xong mới qua đây bồi mẫu thân, rất nhanh thôi, bé sẽ cùng mẫu thân cùng nhau tiến vào cửa Hán Thành Vương phủ nha, trong cái lồng ngực nho nhỏ này của bé vẫn thật là khẩn trương nha.

Nhưng mà vừa nhìn thấy phụ thân, bé liền quên mất phiền não rồi, nhanh chóng chạy qua, cùng Hạ Hầu Mặc Viêm song song đứng chung một chỗ chờ Vãn Thanh.

Giờ lành vừa đến.

Khăn voan đỏ thẫm liền được đắp lên đầu của Vãn Thanh, che đi dung mạo tuyệt sắc, Hồi Tuyết cùng Hỉ nhi, hai người một tả một hữu giúp tiểu thư nhà mình đi ra ngoài.

Chỉ nghe Tô mama ở trước cửa kêu một tiếng:

“Tân nương tử đi ra”

Ngoài cửa, tiếng pháo đì đùng lần lượt vang lên, tiếng nhạc hân hoang bắt đầu được tấu lên, bỗng một bóng dáng mang hoa lụa đỏ tươi trước ngực chợt lóe liền chặn ngang đường đi của mọi người.

Hồi Tuyết cùng Hỉ nhi vừa nhìn lên, chỉ thấy Hạ Hầu Mặc Viêm cười, nhẹ nhàng vươn tay, chờ các nàng đem tay Vãn Thanh đưa cho hắn.

Hồi Tuyết nhất thời không biết phải làm như thế nào, thì một bóng dáng nho nhỏ đã chạy vội tới, đem tay của Vãn Thanh đoạt lại đưa tới tận tay Hạ Hầu Mặc Viêm, ngọt ngào mở miệng nói:

“Phụ thân, mẫu thân, chúng ta đi thôi”

Trong lúc nhất thời, trong lòng mọi người đều dâng lên cảm động, nhìn bóng dáng nhỏ đang dẫn đầu đi ở phía trước, khuôn mặt phấn nộn như vẽ, đáng yêu cực kỳ.

Hạ Hầu Mặc Viêm nắm chặt tay Vãn Thanh đi theo phía sau Đồng Đồng một đường ra bên ngoài, phía sau, còn có một đội người thật dài đang bám theo đuôi, dọc hai bên đường, có rất nhiều người đến xem náo nhiệt, ùn ùn kéo đến như trẩy hội, bao trùm ở trong màn mưa phùn lất phất.

Trước cửa lớn Thượng Quan phủ, người người đứng ngập đường phố, đông như kiến, một chiếc xe ngựa xa hoa, trên đỉnh buộc lên một đóa hoa đỏ thẫm, hai bên cũng có hồng lụa mỏng rủ xuống, liếc nhìn sơ, liền biết đây là xe hoa xa hoa nhất.

Hạ Hầu Mặc Viêm nắm tay Vãn Thanh giúp nàng lên xe hoa, đám người Hồi Tuyết thì giúp Đồng Đồng lên xe ngựa phía sau, cùng một đội khá dài khiêng rương sính lễ cùng của hồi môn của Vãn Thanh lần lượt rời khỏi Thượng Quan phủ.

Trong lúc nhất thời, đoàn rước dâu xuất giá này kéo dài từ đầu phố này, đến tận cuối phố kia, tạo thành trường hợp náo nhiệt lớn nhất chưa từng xảy ra tại Sở kinh.

Người xem náo nhiệt bị binh lính vây chặn lại để dẹp đường cho thế tử Hạ Hầu Mặc Viêm rước dâu, đây là lệnh do hoàng thượng đích thân ban ra, ai dám náo loạn lễ thành hôn của thế tử gia, giết không tha.

Xe ngựa chậm rãi mà đi đến Hán Thành Vương phủ.

Trên xe ngựa, Vãn Thanh xuyên qua khăn voan đỏ tươi, nhìn người nam tử đang ngồi bên cạnh mình, hắn ngồi ngạo nghễ, như một tòa đại sơn sừng sững bất động, mi nhẹ chau lại, có vẻ như có cái gì đang quấy nhiễu đến tâm trạng của hắn.

Vừa lên xe ngựa, hắn liền buông tay nàng ra, cùng nàng giữ vững một đoạn khoảng cách, có vẻ như những chuyện mà hắn làm lúc trước với nàng hết thảy cũng chỉ là ảo tưởng của nàng.

Nhưng, quả táo trong tay nàng vẫn còn nóng đến như vậy, có lẽ, hắn chính là người như vậy thì sao?

Vãn Thanh nhàn nhạt thở dài, cúi đầu nhìn quả táo trong tay.

Tiếng nhạc kèn vui mừng hân hoan truyền thẳng vào trong tai, một đường hướng Hán Thành Vương phủ mà đi.

Đội ngũ rước dâu thật dài, dẫn đầu phía trước là thị vệ của Hán Thành Vương phủ, đi theo sau là xe ngựa của Thượng Quan phủ, sau đó là dàn nhạc, đội ngũ nâng sính lễ cùng của hồi môn, phía sau cùng là thị vệ của Hán Thành Vương phủ, trên đường, mọi con phố được canh gác nghiêm ngặt.

Trên đường cái, tiếng người ồn ào náo nhiệt dị thường, lần này còn có tiếng nói chuyện loáng thoáng truyền vào xe.

Bỗng nhiên, một tiếng thét kinh hãi truyền đến, sau đó liền có tiếng kêu thất kinh, mấy người xem náo nhiệt bắt đầu chạy trốn tứ phía, Vãn Thanh không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?

Xe ngựa ngừng lại, Hạ Hầu Mặc Viêm nhất liền nhảy xuống xe ngựa nhìn ra ngoài, chỉ nghe một giọng nói của thị vệ Hán Thành Vương phủ truyền đến.

“Thế tử gia, có người cướp dâu”

“Cướp dâu?”

Hạ Hầu Mặc Viêm lên giọng hỏi, tựa như không thể tin vào được những gì mà mình vừa nghe, lập tức liền tức giận mắng:

“Ai dám cả gan cướp nương tử của ta? Đánh chết cả lũ đó cho ta, dám can đảm đoạt người của ta, chán sống?”

“Dạ, thế tử gia”

Trong lúc nhất thời, bên ngoài đánh nhau loạn xạ, bên trong xe ngựa, Vãn Thanh vừa vén khăn voan đỏ trên đầu lén nhìn tình hình bên ngoài, sắc mặt đột nhiên chuyển lạnh, đồng tử bắn ra tia sát khí.

Bọn người đến cướp dâu này là ai ?

Không cần suy nghĩ, nàng cũng biết là ai.

Ngoại trừ thằng điên Mộc Tiêu Dao kia thì không còn người thứ hai. Bởi vì, nàng từng đánh bại tuyển thủ Thương Lang quốc của hắn, cho nên hắn ghi hận trong lòng, liền tìm mọi cách gây chuyện với nàng.

Nghĩ vậy, liền vén lên màn xe nhìn ra ngoài, chỉ thấy một đám hắc y nhân che mặt, đang cùng đám thị vệ của Hán Thành Vương phủ đánh nhau.

Thật hiển nhiên, đám thị vệ của Hán Thành Vương phủ không phải là đối thủ của những người áo đen kia, rất nhiều người đều bị đánh tơi tả.

Bọn hắc y nhân kia mở được một con đường máu, liền lập tức phi thân đến chiếc xe hoa mà Vãn Thanh đang ngồi. Mắt thấy, đám hắc y nhân kia sắp tiến tới gần xe hoa, đứng ngoài xe ngựa, Hạ Hầu Mặc Viêm bị chọc tức, hai tay chống nạnh, hét to:

“Các ngươi còn không mau đứng dậy, có phải chưa ăn cơm hay không? Sao lại đánh không lại bọn hắn? Đáng chết, các ngươi đánh không lại thì không cần sống làm gì nữa”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.