Bất quá đêm đã khuya, vẫn nên kiêng kỵ một chút, nếu không lại gây ra chuyện phiền toái thì mệt.
“Thế tử gia, trời đã khuya, người nên trở về đi, ta cũng cần phải trở về Cổ Uyển”
Vãn Thanh nói xong, lui ra phía sau một bước, chuẩn bị rời đi. Ai ngờ, nàng mới xoay người mới vừa đi được hai bước, liền nghe được tiếng bước chân loạn xạ vang lên, sau đó có một âm thanh chói tai vang lên trong đêm vắng.
“Thượng Quan Vãn Thanh, ngươi, thứ nữ nhân ty tiện không biết xấu hổ, ngươi thế nhưng dám ở trong Hán Thành Vương phủ làm loại chuyện hạ đẳng này”
Âm thanh quá chói tai khiến mọi người chú ý, tựa như kiến bu mà tập trung lại chỗ Vãn Thanh cùng Đoan Mộc Lỗi đứng, người có âm thanh bén nhọn chua chát đó chính là quận chúa Hạ Hầu Di Nhiên.
Chuyện tình phát sinh với caca của nàng tối hôm nay vốn đã khiến nàng tức muốn đánh người, nàng đối với Thượng Quan Vãn Thanh là vô cùng ác cảm.
Hừ! Một nữ nhân ty tiện mang theo một đứa con hoang gả vào Hán Thành Vương phủ của nàng, vậy mà còn được thái phi nương nương sủng ái, còn được phụ vương xem trọng, càng nghĩ càng khiến cho nàng tức giận.
Ai ngờ, vừa rồi, nàng nhận được tin tức do nha hoàn thiếp thân bẩm báo, nói.
Đoan Mộc Lỗi cùng Thượng Quan Vãn Thanh lén lút hẹn gặp nhau ở trong này. Nhất thời lòng đố kị trong lòng nàng bộc phát, liền mang theo cả một đám người đến đây để bắt gian.
Đám người Hồi Tuyết nghe được động tĩnh quá lớn liền nhanh chóng chạy qua, đứng ở phía sau chủ tử nhà mình.
Gương mặt Vãn Thanh lạnh lùng, bình tĩnh, nhìn Hạ Hầu Di Nhiên đứng phía đối diện, lên tiếng:
“Thỉnh quận chúa tự trọng, ta làm chuyện gì hạ đẳng? Chẳng lẽ cùng Đoan Mộc thế tử nói một hai câu nói là chuyện hạ đẳng sao? Như vậy, sau này ngươi có phải muốn đem Đoan Mộc thế tử khóa ở trong phòng, không cho hắn gặp bất luận kẻ nào hay không? Để tránh người khác nói một hai câu với hắn liền mang danh 'hạ đẳng'”
Vãn Thanh nói xong, Đoan Mộc Lỗi đã đi tới trước mặt Hạ Hầu Di Nhiên, sắc mặt phủ một tầng lãnh sương, lăng hàn nhìn Hạ Hầu Di Nhiên, lạnh lùng mở miệng:
“Thỉnh quận chúa tự trọng”
Hạ Hầu Di Nhiên bị Vãn Thanh chất vấn vốn đã bắt đầu nóng giận, hiện tại lại bị lời nói của Đoan Mộc Lỗi chất vấn, mang danh là vị hôn phu của nàng, thế nhưng lại giúp người ngoài chất vấn nàng, sao không tức giận cho được.
Hạ Hầu Di Nhiên hiện tại vô cùng phẫn nộ, đã sớm quên bài học của Hạ Hầu Cấn Bảo, nóng giận chỉ thẳng vào mặt của Vãn Thanh hét lên:
“Thượng Quan Vãn Thanh, Đoan Mộc Lỗi, đôi dâm phu dâm phụ các ngươi vậy mà dám cả gan ở trong Hán Thành Vương phủ này liên kết, bắt tay để khi phụ ta”
Hạ Hầu Di Nhiên nói xong liền khóc rống lên, mấy nha hoàn phía sau thấy vậy liền nhanh chóng chạy lại bên cạnh khuyên nàng:
“Quận chúa, xin người đừng thương tâm, đừng thương tâm mà”
Nơi này cãi nhau om sòm, đã sớm kinh động vài người hạ nhân đến xem náo nhiệt, càng ngày càng nhiều người, chẳng qua là đứng rất xa mà nhìn, cũng không có ai dám đi tới gần.
Trên hành lang dài tận cùng, có vài người đang hướng về phía Cổ Uyển mà đi, liền có hạ nhân đến trước mặt những người đó, quỳ xuống bẩm báo:
“Thế tử gia, thế tử phi đang ở cùng Di Nhiên quận chúa, hai người đang xảy ra tranh chấp”
Hạ Hầu Mặc Viêm vừa vặn dẫn Đồng Đồng rời khỏi thư phòng của vương gia, đang trên đường trở về Cổ Uyển, hai cha con vừa nghe được tin Vãn Thanh cùng người khác xảy ra tranh chấp, liền khẩn trương chạy.
Một lớn một nhỏ nhanh chóng chạy tới chỗ Vãn Thanh đang đứng, chỉ còn vài bước liền đi tới trước mặt Vãn Thanh cùng Di Nhiên quận chúa, mọi người vừa thấy thế tử gia tới, liền nhanh chóng tránh ra, nhường đường.
Hạ Hầu Di Nhiên vừa thấy bóng dáng Hạ Hầu Mặc Viêm xuất hiện, nhịn không được, khóc rống, miệng không quên khiển trách:
“Ca ca, ngươi phải giáo huấn lại Thượng Quan Vãn Thanh đi, nữ nhân này dám cả gan một thân một mình hẹn riêng Đoan Mộc thế tử gặp mặt lúc nửa đêm. Thật là chó không quên ăn phân, dâm đãng, hạ tiện, tội rất đáng chết, nhất định phải dùng gia pháp trừng phạt”
Vãn Thanh chưa kịp mở miệng thanh minh thì đám người Hồi Tuyết nhanh chóng quỳ xuống báo cáo tình huống với Hạ Hầu Mặc Viêm:
“Thế tử gia minh xét, thế tử phi đang trên đường trở về Cổ Uyển vừa vặn đụng phải Đoan Mộc thế tử gia, liền chào hỏi mấy câu. Nào ngờ, Di Nhiên quận chúa đột nhiên nhảy ra, miệng hét lớn 'dâm phu dâm phụ'”
“Ngươi …”
Hạ Hầu Di Nhiên tức giận trừng mắt nhìn Hồi Tuyết, hai tay nắm chặt, mắt nhìn chằm chằm Hạ Hầu Mặc Viêm.
Nghĩ, từ khi thành thân cho đến nay caca cũng chưa từng đặt chân vào tân phòng, nhất định là trong lòng caca rất chán ghét con tiện nhân Thượng Quan Vãn Thanh này, hắn nhất định sẽ vì nàng ra mặt trừng phạt nữ nhân dâm đãng này.
Đang nghĩ, lại nghe đến âm thanh non nớt của Đồng Đồng, bé lắc lắc cánh tay của Hạ Hầu Mặc Viêm, mở miệng nói:
“Phụ thân, mẫu thân là người tốt nha”
Ánh mắt của Hạ Hầu Mặc Viêm chợt lóe lên một chút ánh sáng tăm tối.
Nơi này cách Cổ Uyển rất gần, Vãn Thanh đương nhiên là đang trên đường trở về Cổ Uyển.
Nhưng … Đoan Mộc Lỗi lại tự nhiên lại xuất hiện ở nơi này … chỉ sợ là dụng tâm kín đáo.
*Dụng tâm kính đáo: có ý đồ riêng.
Trước đó, hắn ở thư phòng nói đầu có chút choáng váng nên muốn đi ra ngoài đi dạo cho đầu óc tỉnh táo, đi một hồi sao lại vừa vặn đi tới Cổ Uyển ở bên này, thật đúng là tâm tư khó lường.
Hạ Hầu Mặc Viêm trong lòng cân nhắc, suy nghĩ cẩn trọng, nét mặt liền cau lại, thể hiện hắn đang rất tức giận, trừng mắt nhìn Hạ Hầu Di Nhiên, quát lớn:
“Hạ Hầu Di Nhiên, đêm hôm khuya khoắt ngươi ở đây la hét ầm ĩ làm cái gì?”
“Nương tử của ta, ta sẽ quản, còn ngươi … ngươi đem nam nhân của ngươi cút khỏi Hán Thành Vương phủ đi, đừng để cho hắn đi dạo xung quanh gây họa cho người khác, đỡ phải khiến ta phiền lòng”
“Lúc đó, đừng trách bản thế tử thấy hắn chướng mắt, đánh hắn răng rơi đầy đất”
Hạ Hầu Mặc Viêm nói vừa dứt lời, Hạ Hầu Di Nhiên không tin vào những gì mà tai mình nghe được liền mở to mắt trừng Hạ Hầu Mặc Viêm.
Người caca này đầu óc quả nhiên là có vấn đề, nữ nhân của mình hẹn gặp riêng nam nhân khác lúc nữa đêm thanh vắng mà hắn còn mặt mũi nói ra được những lời như vậy, hắn đúng là thằng đần.
Nghĩ, liền tức giận, dùng giọng đầy châm chọc mắng Hạ Hầu Mặc Viêm:
“Ca ca, khó trách người người đều nói ngươi là một thằng đần, quả nhiên là không giả nha”
Lời vừa nói ra, bốn phía xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, không một ai dám thở lớn tiếng, kinh ngạc nhìn Hạ Hầu Di Nhiên.
Trong Hán Thành Vương phủ, ai nấy cũng đều biết, từ mà thế tử gia chán ghét nhất chính là từ 'đần'. Thật không ngờ tới, Di Nhiên quận chúa thế nhưng dám ở trước mặt thế tử gia nói ra từ này, đây là đại kỵ của thế tử gia nha.
Hạ Hầu Di Nhiên sau khi nói ra những từ đó thì trong lòng đã vô cùng hối hận, sợ hãi nhìn chằm chằm Hạ Hầu Mặc Viêm. Chỉ thấy sắc mặt Hạ Hầu Mặc Viêm trong nháy mắt từ từ đen dần, vẻ mặt rất âm ngao.
Hạ Hầu Mặc Viêm tức giận, cắn răng, trừng mắt nhìn Hạ Hầu Di Nhiên, đang muốn đánh người thì bỗng nhiên một bóng dáng so với Hạ Hầu Mặc Viêm nhanh hơn một bước.
Bốp.
Một âm thanh chói tai vang lên, một cái tát rất mạnh tát thẳng vào mặt Hạ Hầu Di Nhiên.
Hạ Hầu Di Nhiên bị đánh choáng váng, lỗ tai chỉ nghe được âm thanh ong ong vang mãi trong đầu nàng ta. Hạ Hầu Di Nhiên nhất thời phản ứng không kịp, trong đầu chỉ có một dạng câu hỏi.
Ai? Là ai đánh nàng? Là ai đánh?
Nàng sợ Hạ Hầu Mặc Viêm chính là người ra tay đánh nàng, cho nên tầm mắt liền hướng về phía Hạ Hầu Mặc Viêm đang đứng, nhưng lại thấy Hạ Hầu Mặc Viêm vẫn đứng tại vị trí cũ, cho nên biết, người đánh nàng không phải hắn.
Vậy, rốt cuộc là ai đánh nàng?
Đợi cho đến khi Hạ Hầu Di Nhiên nhìn thấy rõ ràng người đang đứng trước mặt mình thì giật mình.
Chỉ thấy, gương mặt Thượng Quan Vãn Thanh băng hàn đang đứng ở trước mặt nàng, thật hiển nhiên, một cái tát vừa rồi, chính là do nữ nhân này đánh.
Hạ Hầu Di Nhiên ngây ngốc, chưa phản ứng kịp với tình huống trước mắt, đứng ngẩn cả người, nhìn chằm chằm vào Vãn Thanh.
Thượng Quan Vãn Thanh đánh nàng?
Nữ nhân hạ đẳng đó dám đánh nàng?
Ả ta dựa vào cái gì mà dám đánh nàng?
Nữ nhân dâm đãng đó nửa đêm hẹn gặp riêng nam nhân của nàng, còn dám ngang nhiên chạy tới tát nàng một cái tát? Ả dựa vào cái gì mà dám đánh nàng?
Hạ Hầu Di Nhiên còn chưa kịp phản ứng thì âm thanh lạnh thấu xương xuất phát từ Vãn Thanh đã vang lên:
“Hạ Hầu Di Nhiên, ngươi dám hỗn hào trách móc Hạ Hầu Mặc Viêm, người thân là caca của ngươi?”
“Cho dù người trong thiên hạ có thể nói, nhưng ngươi không có tư cách nói những lời đó với hắn. Hắn là thân nhân của ngươi, máu mủ tình thâm, là caca của ngươi”
“Ngươi dựa vào cái gì nói hắn ngốc? Hắn có ngốc hay không ngốc, mắc mớ gì tới ngươi?”
Vãn Thanh vừa dứt lời, Đồng Đồng lập tức tiếp lời:
“Đúng vậy, phụ thân của ta ngốc hay không ngốc, mắc mớ gì tới ngươi? Ngươi mau cút xa một chút, đừng để ta thấy mặt ngươi, càng nhìn càng chướng mắt, thật là không có giáo dưỡng”
Nói xong, một tay kéo Hạ Hầu Mặc Viêm, một tay kéo Vãn Thanh, khoái trá mở miệng:
“Mẫu thân, chúng ta trở về đi”
Đồng tử của Hạ Hầu Mặc Viêm từ từ sâu dần, thật lâu không nói ra một câu, trong lòng không biết nói phải diễn tả tâm tình hiện tại của hắn như thế nào?
Thật sự là có rất ít người dám trực tiếp đứng ra bảo vệ cho hắn như thế, hắn không biết nên phản ứng ra làm sao?
Chỉ cảm thấy … đáy lòng thật ấm áp… thật ấm áp.
Ba người cùng nhau lướt qua những người khác hướng Cổ Uyển mà đi, đám người Hồi Tuyết đứng dậy đi theo phía sau chủ tử cùng hồi Cổ Uyển.
Phía sau, Hạ Hầu Di Nhiên cuối cùng phản ứng kịp, ngay lập tức liền thét lên:
“Thượng Quan Vãn Thanh, ngươi dựa vào cái gì đánh ta? Dựa vào cái gì đánh ta?”
Hạ Hầu Mặc Viêm xoay người, băng hàn liếc nhìn Hạ Hầu Di Nhiên, ra lệnh:
“Tống cổ nàng ta ra khỏi nơi này cho ta, lại ở trong này kêu thần kêu quỷ, trực tiếp đuổi ra khỏi Hán Thành Vương phủ”
Thế tử gia đã nói như vậy, ai dám nói gì, nha hoàn của Hạ Hầu Di Nhiên nhanh chóng vươn tay kéo nàng ta rời khỏi nơi này, miệng khuyên nàng trở về.
Bốp, bốp, chát, chát.
Âm thanh chói tai liên tục vang lên, những nha hoàn kéo Hạ Hầu Di Nhiên rời khỏi thì bị nàng đánh thật mạnh vào tay, còn những người mở miệng khuyên thì bị nàng dùng lực tát thật mạnh vào miệng.
Đoan Mộc Lỗi chứng kiến hết thảy tình hình trước mắt, sắc mặt âm trầm lạnh lẽo, xoay người liền đi, không để ý đến Hạ Hầu Di Nhiên chết sống ra sao.
Tại thời điểm rời khỏi, ánh mắt như có như không nhìn theo mấy bóng dáng đã đi xa kia trong lòng rối như tơ vò.
Cổ Uyển.
Dọc theo trên hành lang dài, Vãn Thanh phân phó Hoa Nhi mang Đồng Đồng trở về phòng nghỉ ngơi, Hạ Hầu Mặc Viêm thì đứng như trời trồng ở trên hành lang, khuôn mặt mông lung tựa như dòng nước sâu thâm thẫm.
Miệng nhếch lên, nụ cười căng tràn đến mang tai tựa như một đóa hoa đào đỏ mộng đang từ từ nở rộ, Vãn Thanh hơi chút khom người xuống, hành lễ:
“Thỉnh thế tử gia đến Thanh Vu Viện nghỉ ngơi”
Nói xong liền phân phó Hồi Tuyết đang đứng phía sau:
“Tiễn thế tử gia rời khỏi Cổ Uyển”
“Tiểu thư …”
Hồi Tuyết kinh ngạc, nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào, nha hoàn đang đứng trên hành lang dài kinh sợ nhìn Vãn Thanh, liền thấy nàng không quay đầu lại, tiêu sái bước đi. Có vẻ như không quan tâm đến mọi người có nghe lời nàng nói hay không?
Hỉ nhi cùng Phúc nhi nhanh chân đuổi theo, Hồi Tuyết khom người hành lễ đối với Hạ Hầu Mặc Viêm:
“Thế tử gia, nô tì tiễn ngài đi ra ngoài”
“Không cần, ta thích ở đâu thì ở, đêm nay ta muốn ngủ lại đây, ta muốn ngủ cùng con trai của ta”
Hạ Hầu Mặc Viêm hùng hồn lớn tiếng mở miệng nói, chậm rãi xoay người hướng tới phòng của Đồng Đồng mà đi.
Hồi Tuyết chăm chú nhìn bóng dáng đã đi rất xa của tiểu thư nhà mình, thấy nàng không phản đối, vội vàng chạy theo bóng dáng phía trước.
Đoàn người hướng thẳng tân phòng, đêm đã khuya, Hồi Tuyết phục vụ Vãn Thanh vệ sinh cá nhân xong thấy nàng leo lên giường nhắm mắt lại ngủ, cũng không dám nói thêm điều gì.
Bên trong phòng ngủ của Đồng Đồng.
Hạ Hầu Mặc Viêm ôm Đồng Đồng vào lòng cùng nhau nằm ngủ ở trên một cái giường, câu được câu không trò chuyện với nhau:
“Phụ thân, phụ thân thật sự muốn ngủ với con ở đây sao?”
“Ừ, phụ thân luôn muốn ôm Đồng Đồng cùng nhau ngủ”
“Uhm”
Đồng Đồng gật đầu.
Bé từ nhỏ đến lớn chưa từng ôm phụ thân ngủ nha, đây có được xem là lần đầu tiên không?
Nghĩ vậy, bé có chút hưng phấn càng ôm chặt Hạ Hầu Mặc Viêm, Hạ Hầu Mặc Viêm cảm nhận thấy bé đang kích động liền nhẹ nhàng nắm lấy tay nhỏ bé mềm mềm của Đồng Đồng, ôn nhu dỗ bé ngủ:
“Đồng Đồng, con nên ngủ sớm một chút, đừng để sáng sớm mai dậy muộn, ngày mai con còn đến học đường nữa đó”
“Dạ, con biết rồi, phụ thân”
Đồng Đồng nhắm mắt lại tựa sát vào lòng Hạ Hầu Mặc Viêm, hô hấp từ từ nhẹ dần, chìm trong giấc ngủ lúc nào không biết.
Hạ Hầu Mặc Viêm nhìn Đồng Đồng đang ngủ trong lòng của mình, đáy lòng có chút khó tin.
Loại cảm giác này … rất kỳ quái, hắn thật không ngờ, có một ngày, hắn thế nhưng lại có nhi tử, còn là một thằng nhóc rất có cá tính, lại còn vô cùng khả ái.
Bởi vì nghĩ tới Đồng Đồng, cho nên Hạ Hầu Mặc Viêm cũng tự nhiên liên tưởng đến mẫu thân của bé, Thượng Quan Vãn Thanh.
Tối hôm nay, khi nhìn thấy nàng đứng ra bảo vệ cho hắn, hình ảnh đó đã khắc sâu trong lòng của hắn, hành động của nàng khiến đáy lòng hắn cảm thấy rất ấm áp.
Đã bao nhiêu năm rồi, tất cả mọi người đều cố gắng trốn tránh hắn càng xa càng tốt, vì tính tình thích gây sự của hắn. Cho nên, tất cả mọi người đều không để ý đến hắn, nhưng không ai chân chính trực tiếp ra mặt bảo vệ hắn.
Những người đó, trong lòng thì thầm mắng hắn là kẻ ngốc, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ rất sợ hắn.
Hắn biết, từ ngày thành thân với nàng cho đến giờ, bản thân mình đã làm những chuyện khiến nàng rất khó chịu.
Hắn cố ý chống đối với nàng khắp mọi nơi, còn khiến nàng lại một lần nữa trở thành đề tài chê cười cho toàn bộ người trong Sở kinh, trở thành câu chuyện vui của trà lâu.
Trong đầu liền nhớ lại khoảnh khắc lần đầu tiên hắn nhìn thấy mẹ con nàng.
Khí chất của nàng rất lạnh nhạt, thanh nhã, nàng đối xử với mọi người rất bình thản, còn đối với hắn thì bất đắc dĩ.
Nhớ tới thời điểm khi hắn kêu nàng là 'tỷ tỷ', nàng gọi hắn 'Mặc Viêm', âm thanh đó so với bất luận người nào cũng đều rất thân thiết.
Khi đó, hắn là thật lòng yêu thích mẹ con nàng, hắn rất thích không khí khi cả ba người ở chung một chỗ.
Hắn bởi vì cảm nhận được sự vui vẻ, hạnh phúc, cùng sự ấm áp khi ở gần hai mẹ con nàng mà mở lòng.
Nhưng … kể từ khi biết nàng là người sáu năm trước cường hắn, còn hại hắn tẩu hỏa nhập ma thiếu chút bỏ mạng, hại tu vi của hắn giảm mạnh đáng kể ... thì khi đó, trong đầu của hắn chỉ có phẫn nộ, điều duy nhất hắn nghĩ đến là 'trả thù'.
Hắn vì sự tự trọng của mình mà quên đi sự dịu dàng của nàng, hắn quên mất … quên mất sự bao dung của nàng đối với hắn, khi hắn hành động vô lễ cùng cư xử vô lại với nàng.
Thẳng cho đến đêm hôm nay … chuyện xảy ra vừa rồi … hành động của nàng.
Nàng vì bảo vệ hắn, mà đánh Di Nhiên đến lùng bùng lỗ tai, khi đó, trong lòng hắn bỗng nhiên chợt nhoi nhói …
Chẳng lẽ, những việc mà mình làm với nàng từ đó đến giờ … mình đã làm sai sao?
Mình đã vô tình phạm phải lỗi lầm khiến nàng khép lòng lại với mình rồi sao?
Tất cả những điều này … đến tột cùng là ai thiếu ai?
Hạ Hầu Mặc Viêm mở to đôi mắt nhìn lên đỉnh đầu màn lụa, cả một đêm suy tư không ngủ.
Thời điểm sắc trời còn tờ mờ sáng, hắn liền lắc mình rời khỏi Hán Thành Vương phủ tìm kiếm câu trả lời cho bản thân mình.