Vãn Thanh ở trong phòng nghỉ ngơi trong chốc lát, loại chuyện gian trá này, đươmg nhiên phải diễn ra vào lúc nửa đêm, như vậy động thủ mới tốt.
Hạ Hầu Mặc Viêm mặt dày, đòi ngủ lại tân phòng, hắn vẫn ngủ ở giường nhỏ ngoại phòng đơn.
Thời điểm nửa đêm, Vãn Thanh từ trên giường ngồi bật dậy, thay đổi một bộ y phục màu đen, bó sát người, đầu đội khăn đen, che kín bít bùng, cùng Hồi Tuyết từ cửa sổ nhảy ra ngoài, tiến thẳng Thiên Cơ Các mà đi.
Đêm đã về khuya, mặc dù không có ánh trăng, nhưng những mẫu tuyết đóng thành băng dọc đường đi, phản quang lại mọi vật xung quanh. Nơi nơi một mảnh trắng xoá, tuyết trắng đến không thể trắng hơn, Thiên Địa một mảnh thanh minh.
Phòng ốc được chạm trổ tinh xảo, đèn lồng ở trong gió đêm nhẹ lay động. Đêm khuya lạnh lẽo, xa xa, tiếng chân đạp lên tuyết, vang lên âm thanh rất nhỏ, trong màn đêm yên tĩnh giá rét, nghe hết sức rõ ràng.
Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết nhìn nhau, hai người vận huyền khí, cơ thể lướt đi nhẹ như yến trong màn đêm, sau đó, chẳng còn tiếng vang đạp tuyết nào vang lên nữa. Đi trong chốc lát, hai người liền nhìn thấy một đội thị vệ tuần tra đang đi tới, hai người chạy nhanh ẩn núp.
Tối nay, Vãn Thanh mặc áo choàng màu trắng, trùng màu với tuyết. Nhìn ngoài trời tuyết trắng kia, nàng và tuyết, tựa như là bạn thân tri kỷ, không làm người chú ý.
Còn Hồi Tuyết thì mặc một bộ y phục đơn giản không gây chú ý, đợi cho đội thị vệ tuần tra đi qua, hai người liền lắc mình, chạy thẳng đến Thiên Cơ Các.
Thiên Cơ Các là nơi được nhiều thị vệ canh gác nhất trong Hán Thành Vương phủ. Cho nên, hai người nhất định phải cẩn thận, không thể để xảy ra bất kỳ sai sót nào. Hai người cẩn thận tránh đi từng nhóm, từng nhóm thị vệ, không dám đi vào từ cửa chính, mà trực tiếp leo cửa sổ.
Vãn Thanh nhớ lại bản vẽ mà Hiên Viên Dạ Thần vẽ cho nàng, theo trí nhớ, từ hướng cửa sổ này cho tới cái bàn màu đỏ ở giữa phòng, không thể chạm vào vách tường hay đặt chân chạm sàn nhà, tuyệt không thể đụng hay sờ vào bất cứ gì trong phạm vi này.
Vừa chạm vào vách tường, sẽ khởi động cơ quan ám khí ngay lập tức, một hàng giáo bật ra từ bên trong vách tường, đầu giáo bọc sắc, được làm bén nhọn, sẽ xuất hiện và đâm xuyên đầu, chết không kịp chớp mắt.
Nếu như chân vô tình chạm phải vị trí mà ám khí được phân bố dưới sàn nhà … vạn tiễn xuyên tim.
Vãn Thanh nhanh nhẹn nhảy từ cửa sổ vào, dựa theo vị trí cơ quan trên bản vẽ, Vãn Thanh quay đầu, nhìn Hồi Tuyết, lấy tay chỉ chỉ lên mặt đất cùng vách tường, kế tiếp chỉ chỉ vào mình, sau đó nàng lắc lắc đầu.
Ý Vãn Thanh, là bảo Hồi Tuyết cố gắng, cẩn thận đi theo bước chân của mình, không được tự tiện hành động.
Trong phạm vi này, chỉ cần đi sai một bước, sẽ làm cơ quan khởi động, phát ra tiếng vang bén nhọn. Sẽ khiến thị vệ canh gác bên ngoài nghe được, mọi người lập tức sẽ bao vây toàn bộ Thiên Cơ Các.
Như vậy, khi đó, nàng cùng Hồi Tuyết có chạy đằng trời, ngày đó, Hiên Viên Dạ Thần tuy rằng chạy thoát khỏi vòng vây, chạy được ra ngoài … nhưng, cũng là bởi vì hắn có mười mấy tên thủ hạ cùng ám vệ, liều chết bảo vệ mới có thể thoát thân đi ra ngoài, thân còn bị trọng thương.
Vãn Thanh nghĩ tới những thứ này, trong lòng bàn tay không khỏi đổ mồ hôi lạnh, không dám sơ xuất.
Bản vẽ vẽ vị trí của mười tám cơ quan ám khi được phân bố ở vị trí nào, đều được nàng thuộc lòng, ghim sâu trong đầu nàng. Mỗi một bước chân đều cẩn thận, không thể bước sai, cẩn thận di chuyển từng bước, từng bước một đi lên lầu hai.
Thiên Cơ Các là một tiểu lâu cao ba tầng, nói vậy, nơi cất giấu bảo bối chắc là nằm ở lầu ba, tất cả mười tám vị trí cất dấu ám khí đều được phân bố nội trong lầu một.
Đừng nhìn một cái thang lầu nho nhỏ mà xem thường, từ đầu cầu thang lầu tại tầng một cho đến tận cuối cầu thang lầu trên tầng hai, được phân bố đồng đều tám cơ quan ám khí, trải khắp các bậc thang.
Nếu bước sai một bậc thang, một loạt tơ lụa vải gấm kèm theo đá sỏi từ trên trần nhà rơi xuống, chỉ cần một hòn đá sỏi nhỏ, chạm nhẹ vào cơ quan bên dưới, bậc thang sẽ lập tức tách đôi, trũng xuống khá sâu.
Khi đó, bậc thang vô tình tạo thành một con đường bằng thang lầu đi xuống cái hố đen, nhưng, bậc thang không dài xuống tận cùng cái hố đen, mà chỉ dài không bằng một một nữa cái hố.
Nếu muốn xuống tận đáy hố, bắt buộc phải nhảy từ trên xuống, phía dưới cũng không có phương tiện đi lên, trừ khi, người đó là cao thủ, bằng không … đừng mong đi lên.
Phía dưới cái hố sâu này, có nuôi một đàn mãnh thú hung dữ, háo đói, lại hung tàn.
Ngày đó, thủ hạ của Hiên Viên Dạ Thần bất cẩn rơi xuống dưới, liền trở thành bữa ăn xế cho lũ quái thú đó.
Qua khỏi cầu thang lầu vừa đúng dùng xong bản vẽ mười tám cơ quan ám khí, tiến lên nữa, liền không thể biết trước điều gì có thể xảy ra.
Vãn Thanh ngẩng đầu nhìn phần phía trên đầu thang lầu tối đen như mực, không biết lầu ba ra sao? Có loại ám khí gì? Được cất dấu tại vị trí nào? …
Ngoài cửa sổ, tuyết đọng thành từng mảng băng đang nhỏ giọt tí tách, bên trong thiên cơ các lại lạnh lẽo không một hơi ấm, không khí căng thẳng, theo từng bước chân. Vãn Thanh suy đoán, cơ quan ám khí của lầu ba có thể sẽ lợi hại hơn hai tầng lầu này.
Chỉ sợ … lầu hai còn ẩn dấu thêm mười tám cơ quan ám khí nữa … khi đó, nàng cùng Hồi Tuyết làm sao có thể lông tóc toàn vẹn mà thoát ra khỏi đó được. Nghĩ, nhìn Hồi Tuyết.
Hồi Tuyết không sợ bản thân mình gặp phải chuyện gì, nàng chỉ sợ tiểu thư sẽ gặp chuyện không may, nhanh chóng mở miệng khuyên:
“Chủ tử, hay là chúng ta trở về đi, em cảm thấy không ổn chút nào”
Vãn Thanh không nói, nghĩ một chút, liền gật đầu đồng ý, nhưng, nàng vẫn rất cố chấp, nói:
“Như vậy cũng được, chúng ta thử dùng đoản đao ném ra thử xem, nếu có cơ quan, chúng ta liền lập tức quay trở lại, theo cửa sổ nhảy ra ngoài. Cho dù, bị những thị vệ kia bao vây xung quanh Thiên Cơ Các, chúng ta cũng kịp thời đi ra ngoài, em thấy thế nào?”
Cũng không thể xông vào một chuyến, lại vì sợ hãi mà bỏ dở nửa chừng được.
Vãn Thanh vừa nói xong, Hồi Tuyết gật đầu đồng ý.
Thật ra, nàng cũng muốn tìm được đồ vật có ích cho huyền lực của tiểu thư, như vậy, liền tính ngày mai các nàng có rời khỏi Hán Thành Vương phủ, cũng không e ngại người khác.
Vãn Thanh vừa thấy Hồi Tuyết đồng ý, lập tức lấy ra đoản đao bên bắp đùi, dè dặt, cẩn trọng, chăm chú quan sát tình hình trên tầng ba, từ từ nhắm một vị trí, ném ra đoản đao, không có chuyện gì xảy ra hết, không thấy cơ quan ám khí mở ra. Cả hai không khỏi mừng rỡ, nhanh tay lượm đoản đao về.
Vãn Thanh nhìn Hồi Tuyết, nói:
“Không nghĩ tới, nơi này lại không có cơ quan ám khí”
“Tiểu thư, người đừng chủ quan mà cao hứng vội, phía sau còn hay không, còn chưa biết”
Hồi Tuyết vừa nói, Vãn Thanh liền thu liễm tâm tình lại, nhặt đoản đao lên, sải bước lên lầu hai, nàng quan sát xung quanh lầu hai, thấy, bên trong lầu các, mọi vật được sắp xếp rất lộn xộn, đang chéo, lồng vào nhau.
Một hàng tượng gỗ được sắp thẳng hàng, trật tự, ngăn nắp, nhìn như có liên quan chặt chẽ với nhau, xen kẽ, bắt chéo, tựa như một bàn cờ, rậm rạp chằng chịt tựa như tơ nhện đan xen vào nhau.
Những thứ này đều là cơ quan, nhưng được phân bố bên ngoài, không ẩn dấu như tầng một. Chỉ cần xúc động, xông vào, sẽ đạp trúng cơ quan ngay.
Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết nhìn thế trận cơ quan trước mắt mà líu lưỡi. Hai người không dám loạn bước, cũng không dám thở mạnh. Vãn Thanh lại cầm thanh đoản đao, ném vào thế trận.
Lần này, cũng không thấy xuất hiện cơ quan ám khí, điều này khiến hai người cảm thấy kỳ quái, gương mặt hiện lên tia kinh hỉ, Vãn Thanh cao hứng, nhịn không được, lên tiếng:
“Chẳng lẽ, trừ bỏ mười tám đạo cơ quan ở tầng một, hai tầng lầu còn lại không có cơ quan nào hết sao?”
Hồi Tuyết trong mắt có tia nghi ngờ, đáp lời:
“Tiểu thư, chúng ta vẫn nên cẩn thận, có lẽ tầng lầu này không thiết kế cơ quan, nhầm khiến người khác buông lỏng đề phòng. Không chừng, tầng lầu kế tiếp lại có nhiều cơ quan hơn tầng một, làm cho người ta trúng kế. Dù sao thì cũng nên cẩn thận”
“Ừ, ta biết rồi”
Hai người dựa vào chút ánh sáng mờ ảo từ bên ngoài chiếu vào trong tầng lầu, từng bước, từng bước một, dè dặt cẩn trọng hướng lầu ba đi.
Bước từng bước cẩn trọng lên từng bậc thang lầu, mỗi một bước, mỗi một hơi thở, cũng không dám mạnh bạo. Đoản đao thỉnh thoảng được ném lên phía trước thăm dò cơ quan, sau đó lại thu hồi lại, thẳng đến hai người hoàn toàn tiến vào tầng ba.
“Tiểu thư, thật sự là rất kỳ quái … làm sao có thể không có bất kỳ cơ quan nào xuất hiện tiếp?”
“Đúng vậy, dựa theo phân bố của tầng hai, đáng lẽ, toàn bộ tầng hai hẳn là phải phân bổ cơ quan ám khí ở khắp ngõ ngách, làm sao có thể không có cơ quan kia chứ?”
Vãn Thanh vừa nói, vừa ngẩng quan sát khắp tầng lầu.
Chỉ thấy, trước mắt toàn là kệ, trên kệ bày biện đủ loại hộp gấm hoa lệ, rực rỡ muôn màu, khiến người xem hoa cả mắt. Vãn Thanh vung tay lên, nhìn Hồi Tuyết, nói:
“Em hãy cẩn thận một chút, có lẽ, tầng lầu này sẽ có cơ quan, chúng ta chỉ cần tìm thứ cần tìm là được rồi, đừng táy máy tay chân”
“Dạ”
Hồi Tuyết thân hình vừa động, liền hướng một bên kệ đi, Vãn Thanh hướng một bên khác đi. Trong phòng, có sáu hàng kệ, mỗi tầng kệ đều đặt rất nhiều hộp gấm, điều này khiến hai người tốn không ít thời gian.
Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết dè dặt, cẩn trọng cầm nhẹ để nhẹ, luôn luôn chú ý đến bố cục cùng tình huống chung quanh phòng, để ngừa có cơ quan ám khí linh tinh bất thình lình xuất hiện.
Nhưng, không như hai người tưởng, trong suốt quá trình hành động cũng không thấy có động tĩnh nào xảy ra. Xem ra, tầng ba này cũng không có cơ quan, nhưng, hai người cũng không dám khinh thường, tiếp tục cẩn thận tìm kiếm đồ vật mà mình cần.
Hai người chia nhau tìm kiếm bí kíp giúp người luyện huyền lực thăng cấp nhanh chóng, cùng các loại đan dược phụ trợ, nhưng tìm một lượt lại phát hiện, bảo bối trong Thiên Cơ Các đều liên quan đến ám khí.
Xem ra, tất cả bảo bối bên trong Thiên Cơ Các đều là tâm huyết do Vô Hối lão nhân nghiên cứu chế tạo ra. Cái gì mà .. Cửu Chỉ Hoa Mai Hoàn, lại còn … cái gì mà … Nhất Diệp Phiêu.
Hai người tìm trong chốc lát, lại phát hiện, hầu hết những món bảo bối trong này, cơ bản đều là do Vô Hối lão nhân lưu lại, có rất ít bảo bối không phải do ông nghiên cứu ra.
Vãn Thanh đang quan sát một món đồ, chợt nghe Hồi Tuyết nhỏ giọng gọi nàng:
“Tiểu thư, mau nhìn”
Vãn Thanh mừng rỡ, tưởng rằng tìm được bí kíp hay thần đan linh tinh gì đó, nhanh chóng chạy nhanh qua. Ai ngờ … đi qua mới biết, thì ra là Phượng Hoàng Lệnh.
Trên hộp gấm hoa lệ, bên trên nắp hộp có ghi một hàng chữ to, cứng cáp hữu lực 'Phượng Hoàng lệnh” vừa nhìn là có thể biết bên trong hộp chứa đựng đồ vật gì.
Trên hộp đề ba chữ to, rất rõ ràng. Bằng không, nhiều hộp gấm hoa lệ như vậy, hai người các nàng sao có thể dễ dàng tìm được hộp nào cất chứa Phượng Hoàng Lệnh, Hồi Tuyết thấy ba chữ to Phượng Hoàng Lệnh liền kinh ngạc gọi Vãn Thanh.
Vãn Thanh nhẹ nhàng vươn tay cầm cái hộp kia, hộp chỉ lớn cỡ một bàn tay, Vãn Thanh nhanh tay mở hộp ra. Một đạo kim quang xuất hiện, ánh sáng phát ra chói mắt.
Tấm lệnh bài được khảm bảo ngọc, chất ngọc trơn mềm, nhu nhu nõn nà, vừa thấy liền biết là bảo ngọc thượng đẳng. Đập vào mắt là ba chữ to, Phượng Hoàng Lệnh, xung quanh đầu lệnh bài có bốn góc nhọn, chỉa ra như bốn ngọn núi.
Vãn Thanh cầm Phượng Hoàng Lệnh, quan sát một hồi, liền để vào hộp, đặt hộp gấm lại vị trí cũ, lên tiếng hối thúc:
“Gần sáng rồi, chúng ta nhanh nhanh tìm đi thôi, đồ vật này không dính dáng tới chúng ta”
“Tiểu thư, người nói thử xem, đồ vật này là thật hay là giả?”
Vãn Thanh nhíu mày, nhàn nhạt nói:
“Chỉ sợ là giả, ta nghĩ, Hạ Hầu Đông Thần sợ là cũng biết, cho nên mới đặt nó ở tại Thiên Cơ Các này”
“Em thử nghĩ, nếu hắn không hoài nghi, thân là hoàng đế một nước, sao sẽ không động tâm với thế lực to lớn của Phượng Hoàng giáo kia chứ? Hắn sao có thể yên tâm giao cho phụ vương bảo quản?”
“Hoàng đế ai cũng đa nghi, ích kỷ, ngoài bản thân mình sẽ không tin một ai. Hừ, sợ là ngay cả bản thân mình hắn cũng không tin”
“Uhm”
Hồi Tuyết gật đầu, lại tiếp tục đi tìm kiếm. Vãn Thanh cúi đầu đùa nghịch một món ám khí, một cái kim nõ tinh xảo, lớn cỡ bàn tay, kim nõ được thiết kế không có một chút tỳ vết, rất hoàn mỹ, cực kỳ xinh đẹp, khiến nàng yêu thích, cầm mãi không buông tay.
Nhưng, nàng sẽ không động vào đồ vật không cần thiết cho huyền lực của mình trong Thiên Cơ Các này. Nếu thích, tự nàng sẽ thiết kế, nghĩ, liền đặt kim nõ trở về vị trí cũ. Bắt đầu tìm kiếm tiếp, rất nhanh, nàng tìm được một quyển bí lục do Vô Hối lão nhân để lại.
Bí lục: bản ghi chép bí mật.
Vô Hối bí lục, Vãn Thanh vốn không để ý lắm, nhưng, khi vừa mở ra trang đầu tiên, nàng liền cảm thấy hứng thú.
Nguyên lai, đây là một quyển nhật ký, ghi lại hành trình nghiên cứu cả đời của Vô Hối lão nhân. Bên trong bí lục còn nhắc tới Bích Hải Vân Thiên, đặc biệt, còn ghi lại cách tu luyện huyền lực đúng cách.
Vãn Thanh vừa nhìn thấy đầu đề ghi cách tu luyện huyền lực đúng cách, liền lập tức đem Vô Hối bí lục nhét vào trong người, nhìn Hồi Tuyết, nhỏ nhẹ lên tiếng:
“Được rồi, đừng tìm nữa, ta đã tìm được rồi, chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này đi, đừng trì hoãn. Nếu bị phát hiện thì phiền toái”
Hồi Tuyết không biết tiểu thư tìm được gì, chạy nhanh đến bên cạnh nàng, tò mò hỏi:
“Tiểu thư, người tìm được cái gì?”
“Trở về rồi hãy nói, hiện tại, cần rời khỏi nơi này, ngay lập tức”
Trong Thiên Cơ Các này, cơ quan trùng trùng. Tuy rằng, giờ khắc này các nàng bình yên vô sự … Nhưng … ngay sau đó, sẽ phát sinh chuyện gì … ai cũng không thể biết được.
Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết cẩn thận hướng lầu hai đi xuống, giống như lúc đến, dùng đoản đao thăm dò cơ quan. Một đường thuận lợi, không có chuyện gì xảy ra.
Các nàng nhanh chóng rời khỏi tầng lầu hai, bước xuống cầu thang nối liền giữa tầng lầu hai và tầng lầu một, nàng dựa theo bản vẽ, cùng bước đi trước đó, đi xuống lầu một, hướng thẳng cửa sổ nhảy ra ngoài.
Bên ngoài, tuyết trắng chói mắt, hai người nhanh chóng rời khỏi Thiên Cơ Các. Khi đã rời xa Thiên Cơ Các, cả trái tim mới chính thức buông xuống. Mồ hôi tuôn ướt đẫm quần áo, có thể thấy được, Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết là cỡ nào khẩn trương.
Khi đó, cả trái tim là treo ngược ở trên ngực, cũng may là không có chuyện gì xảy ra.
“Đi, trở về thôi”
Vãn Thanh lên tiếng, Hồi Tuyết gật đầu, hai bóng dáng nhanh nhẹn biến mất trong tuyết trắng.
Thân ảnh: bóng dáng.
Đợi cho đến khi các nàng rời đi hẳn, một bóng dáng cao lớn, tựa như ngọc, như trúc, tư thế ngạo nghễ đứng dưới bệ cửa sổ, nhìn hai bóng dáng đang dần đi xa kia. Chớp mắt, bóng dáng đó dựa theo phương thức của Vãn Thanh đi vào Thiên Cơ Các (leo cửa sổ).
Người này đi vào rất nhẹ nhàng, thoải mái như tiến vào chỗ không người, nhanh tay tắt đi toàn bộ cơ quan trong Thiên Cơ Các, thản nhiên, nhẹ nhàng tiêu sái đi lên lầu ba, kiểm tra một lần, phát hiện chỉ thiếu Vô Hối bí lục, không khỏi cảm thấy kỳ quái, nhíu mày.
Vãn Thanh muốn cái thứ kia làm gì?
Chỉ vì một quyển bí lục mà sư tổ gia gia lưu lại, mà nàng không màn nguy hiểm, nữa đêm xông vào Thiên Cơ Các sao?
Cũng may … nếu không phải hắn sớm phát hiện ý đồ của nàng, âm thầm tắt đi toàn bộ cơ quan ám khí của hai tầng lầu còn lại của Thiên Cơ Các, thì, cho dù, nàng có ba đầu sáu tay, cũng không thoát khỏi đám ám khí kia.
Cơ quan ám khí trong tầng lầu hai, chằng chịt gấp hai lần tầng lầu một, âm độc không kể xiết, chỉ có đến mà không có về, tan xương nát thịt.
Nghĩ, xoay người xuống lầu, rất nhanh, liền đi xuống lầu một, nhanh chóng khởi động lại toàn bộ cơ quan ám khí trong Thiên Cơ Các.
Không có một ai biết, hắn hiểu rất rõ từng ngóc ngách cơ quan ám khí trong Thiên Cơ Các này. Năm đó, thời điểm hắn còn chưa giả ngu đần, hắn thường xuyên đi theo sư tổ gia gia ra vào chỗ này.
Khi đó, sư tổ gia gia còn giảng giải, dạy cho hắn về cách bày bố cơ quan ám khí. Về sau, sư tổ gia gia qua đời, hắn cũng bắt đầu giả ngu. Phụ vương liền cho là chỉ có một mình mình là biết rõ phương pháp khởi động cơ quan trong Thiên Cơ Các, lại không biết … hắn cũng biết.
Cổ uyển, tân phòng.
Vãn Thanh vừa về đến phòng, liền phân phó Hồi Tuyết đi nhìn thử xem, xem Hạ Hầu Mặc Viêm có còn ở trong phòng hay không? Hắn có biết các nàng ra ngoài hay không?
Hồi Tuyết gật đầu, đi ra ngoài ngoại phòng, liền phát hiện trên giường không có một bóng người, hoảng sợ, đang chuẩn bị trở vào nội phòng báo cho tiểu thư biết.
Liền nhìn thấy Hạ Hầu Mặc Viêm đầu tóc rối bù, ánh mắt mơ mơ màng màng từ bên ngoài đi vào, một tay còn kéo kéo quần lên, rõ ràng là đi tiểu đêm mới về, lập tức đỏ mặt, chạy nhanh vào nội phòng.
“Như thế nào?”
Vãn Thanh hỏi, Hồi Tuyết lắc đầu, trả lời:
“Là thế tử gia đi tiểu đêm mới về, em sợ kinh động đến ngài ấy, cho nên nhanh chóng đi vào”
“Ừ, đừng kinh động đến hắn”
“Tiểu thư, trên người của người đều toàn là mồ hôi, tiểu thư có muốn em chuẩn bị nước ấm cho ngươi tắm rửa một chút hay không?”
“Đừng kinh động đến người khác, ta chịu được”
Vãn Thanh nói xong, liền cởi áo, sau đó bảo Hồi Tuyết đem nước ấm có sẵn trong nội phòng bưng tới, đơn giản lau người một lần, thay nội y sạch sẽ liền leo lên giường ngủ.
“Em cũng nên tẩy một chút rồi đi ngủ đi, trời đã không còn sớm nữa”
“Dạ, tiểu thư”
Hồi Tuyết ở một bên tẩy rửa, Vãn Thanh nhất thời ngủ không được, liền lấy quyển bí lục của Vô Hối lão nhân mà nàng lấy trộm từ Thiên Cơ Các ra đọc. Phát hiện, đây là một quyển nhật ký ghi lại chuyện tình của cuộc đời ông.