Kim Hạ phái sứ thần đi sứ tam quốc rốt cục cũng đã quay trở về kinh thành.
Trong ba nước Long Phiên, Hiên Viên và Thương Lan, thì chỉ có Thương Lang biểu hiện thái độ không hy vọng hai nước giao chiến. Quốc hoàng của Thương Lan tin tưởng Kim Hạ sẽ không làm ra chuyện không có lợi cho quốc gia mình.
Vì cho thấy thái độ hòa bình của Thương Lan, hoàng đế nước Thương Lan nguyện ý kết thông gia với Kim Hạ, làm cho hai nước vĩnh kết thân cận.
Cho nên, hành trình quay trở về nước của sứ thần Kim Hạ, còn có thêm đoàn cầu thân của sứ thần nước Thương Lan.
Hoàng đế nước Thương Lan chọn công chúa Mộc Doanh Tú gả sang nước Kim Hạ. Dẫn đầu đoàn cầu thân lần này là Mộc Tiêu Dao. Mộc hoàng tử tự mình hộ tống muội muội đến nước Kim Hạ cầu thân, cũng là sứ thần chứng kiến nghi thức kết làm thông gia giữa hai nước.
Về phần hai nước Long Phiên cùng Hiên Viên, sứ thần Kim Hạ đàm phán thất bại. Quân hoàng của hai nước nói rõ, tuyệt đối sẽ không để yên cho chuyện phát sinh lần này. Nếu, Hạ Hầu Đông Thần không bàn giao rõ ràng, thì sẽ phát binh đánh vào biên cảnh Kim Hạ.
Lần đi sứ lần này, có thể nói ‘ hữu kinh hữu hỉ’
(Hữu kinh hữu hỉ: có chuyện kinh sợ cũng có chuyện vui mừng)
Tuy rằng, nước Thương Lang không so đo chuyện lần này, thậm chí còn nguyện ý đưa ra đề nghị ‘vĩnh kết hòa hảo’, nhưng hai nước Hiên Viên cùng Long Phiên thì không đồng ý bỏ qua.
(Vĩnh kết hòa hảo: cam kết vĩnh viễn hòa thuận, không xảy ra tranh chấp)
Bọn họ đang nằm trong tình huống căng thẳng ba bên. Nếu hai nước kia thật sự phát động chiến tranh, như vậy … Nước Kim Hạ nhất định sẽ bị tổn thương trầm trọng về con người lẫn kinh tế.
Hạ Hầu Đông Thần lại bắt đầu làm lụng vất vả, bắt đầu chấn chỉnh quốc sự, luân phiên cho mời người vào cung bàn bạc kế hoạch để xử lý những vấn đề có thể phát sinh nếu xảy ra chiến tranh.
Toàn bộ lòng người trong Sở kinh đều bàng hoàng, nhưng cũng may, Quốc Quân nước Thương Lang nguyện ý bắt tay hòa bình, đúng là trong cái rủi còn có cái may.
Mấy tin tức loại này đều có người nói cho Vãn Thanh biết, nhưng Vãn Thanh lại lười để ý tới. Việc này không phải là chuyện mà nữ nhân như bọn họ có thể bàn luận đến. Nhưng mà, đối với chuyện đi sứ ba nước lần này, cái nhìn của nàng cùng với người khác không giống nhau.
Tuy rằng, hai nước Long Phiên cùng Hiên Viên không chịu bỏ qua, nhưng lại không phải là uy hiếp lớn nhất cho Kim Hạ. Uy hiếp lớn nhất, chính là Quốc Quân có biểu hiện nguyện ý bắt tay trong hòa bình, vĩnh kết hòa hảo – nước Thương Lang.
Chuyện về Phượng Hoàng Lệnh, rõ ràng chính là do Mộc Tiêu Dao bày bố thiết kế. Như vậy, cục diện rối rắm như hiện tại … chỉ sợ cũng là do một tay hắn tạo thành.
Mặt ngoài, hắn nguyện ý vĩnh kết hòa hảo cùng Kim Hạ, nhưng bên trong lại ngấm ngầm âm mưu thâu tóm cả ba nước. Ai biết, hắn có âm thầm giao dịch lợi ích cùng Long Phiên và Hiên Viên hay không?
Nếu tấn công từ hai mặt, bên trong lẫn bên ngoài … Như vậy, Kim Hạ nhất định mất nước.
Nghĩ tới những việc này, tâm tình của Vãn Thanh có hơi chút nặng nề, nhưng hiện tại mà nói đến những chuyện này, chỉ sợ có hơi sớm. Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Cho nên, mọi việc vẫn chưa thể nói trước được.
Hôm sau, Vu Điện Quang Minh mở cuộc thi năng lực suốt cả một ngày. Sáng sớm, Đồng Đồng đã dẫn Quy Vân đến tân phòng, líu ríu nói chuyện vô cùng náo nhiệt. Vãn Thanh bị tiếng ồn đánh thức, bắt đắc dĩ rời giường, rửa mặt, sau đó dẫn hai đứa nhóc đến phòng khách dùng điểm tâm sáng.
Trên đường đến phòng khách, vậy mà lại không nhìn thấy bóng dáng của Hạ Hầu Mặc Viêm đâu. Không khỏi thắc mắc mở miệng hỏi:
“Thế tử gia đâu?”
“Chủ tử, sáng sớm hôm nay thế tử gia đã xuất phủ rồi”
“ Ờ “
Vãn Thanh gật đầu đi tiếp, Đồng Đồng cùng Quy Vân đi ở phía sau, líu ríu nói chuyện phiếm suốt đường đi.
Lúc trước, Vãn Thanh cho là Tiểu Quy Vân bị câm điếc, nên sẽ rất khó giao tiếp với những người khác, nàng sợ bé sẽ mắc hội chứng tự kỷ. Nhưng, bây giờ nhìn bé hoạt bát hơn rất nhiều so với lúc ban đầu.
Nhìn thằng nhóc này khi ở cùng một chỗ với Đồng Đồng thì khóe miệng lúc nào cũng cười tươi toe toét. Tình cảm của hai đứa vô cùng tốt, giống như huynh đệ ruột thịt vậy. Điều này làm cho Vãn Thanh rất vui mừng.
Đoàn người vào phòng khách dùng điểm tâm sáng. Sau khi ăn xong, thì nhanh chân rời khỏi Hán Thành Vương phủ, đi thẳng đến Vu Điện Quang Minh.
Vu Điện Quang Minh nằm tại một góc vắng vẻ ở ngã tư đường trong Sở kinh, nóc nhà hình mái vòm, xung quanh là những cột trụ hình tháp, cửa lớn rộng lớn màu đỏ, xa xa nhìn vào, lại giống một tòa thành, đầy xa hoa khí thế.
Trước cửa lớn, người ra ra vào vào rất náo nhiệt, có người đứng ngay trước cửa kiểm tra thiệp mời, sau đó cho phép từng người từng người một đi vào bên trong. Đám người Vãn Thanh xếp thành một hàng đi vào, còn thị vệ của vương phủ thì đứng chờ ở bên ngoài.
Trong phòng khách rộng rãi của Vu Điện Quang Minh, có rất nhiều người tụ tập thành từng nhóm, tiếng nói chuyện rôm rả, mỗi người một câu chuyện, vô cùng náo nhiệt.
Vãn Thanh vừa mới đi vào, thì đã có người đi qua chào hỏi, tạo thành một vòng tròn, lại bắt đầu một cuộc trò chuyện mới.
Những nữ nhân kia mang theo nhi tử của mình hâm mộ nhìn nàng:
“Không biết tiểu công tử có thiên phú về vu lực hay không nữa? Vốn chính là một đứa nhỏ thiên tài mà”
Đồng Đồng cũng không có hứng thú gì đối với vu lực, nên vừa nhìn thấy mấy cậu bạn nhỏ của mình, nhanh chân chạy qua tụ họp, không quên dắt theo Quy Vân.
Những người nữ nhân kia vẫn tụ tập nói chuyện phiếm xung quanh Vãn Thanh, nàng câu được câu không trả lời bọn họ. Nàng liếc nhìn, đánh giá Vu Điện Quang Minh.
Chỉ thấy, bên trong điện thờ, trên vách tường dán rất nhiều tranh vẽ từ xa xưa. Những bức tranh này rất u ám, hình vẽ bên trong thì lại vô cùng rõ nét, thật giống như tranh ảnh vintage của thế kỷ 21, chẳng qua là muốn âm u hơn một chút.
Người đứng bên cạnh phát hiện Vãn Thanh đang nhìn chăm chú bức tường đầy tranh vẽ, không nhịn được, trào phúng vài câu:
“Thật không biết vẽ cái quái gì? Toàn là một màu đen tuyền, thật là xấu xí”
“Đúng vậy, nghe nói cái này có thể kiểm tra được ai có vu lực hay không, thật là buồn cười mà”
Những người nữ nhân kia mỗi người một câu đua nhau chê bai bức tường vẽ, Vãn Thanh nghe mọi người bàn tán mà trong lòng tràn ngập hoảng sợ, không kiềm lòng được, nghiêm túc xem kỹ lại những hình vẽ kia.
Nàng rõ ràng nhìn thấy những bức họa u ám trên bức tường đen đó … Chẳng lẽ nói, năng lực thuật đọc tâm của mình vẫn còn hay sao?
Không khỏi vươn mười ngón tay mảnh khảnh ra nhìn, có người nhìn thấy sắc mặt của nàng mông lung đầy mơ hồ, vội vàng quan tâm hỏi:
“Thế tử phi, người làm sao vậy?”
Vãn Thanh khôi phục lại bình thường, lắc đầu, cười nói:
“Không có việc gì”
Bỗng nhiên, có một giọng nói từ trên đài cao vang xuống:
“Chào mừng mọi người đã đến Vu Điện Quang Minh. Bây giờ, xin mời mọi người tìm chỗ ngồi xuống. Ngay sau đây, cuộc thi kiểm tra năng lực của Vu Điện Quang Minh … lập tức bắt đầu. Kính mong mọi người tìm chỗ ngồi xuống”
Giọng nói vừa dứt, thì những âm thanh ồn ào náo nhiệt bên trong điện thờ cũng biến mất. Mọi người lần lượt chia ra tìm chỗ ngồi.
Đồng Đồng cùng Quy Vân cũng vội vàng chạy tới bên cạnh Vãn Thanh, im lặng ngồi xuống cạnh nàng, bình tĩnh nhìn lên trên đài cao.
Trên khán đài cao, chính giữa là một cái bàn màu trắng, có một khối thủy tinh màu đen hình nửa vòng tròn được đặt trên bàn trắng. Không khí xung quanh khối thủy tinh khá bí ẩn, tối tăm không có một chút ánh sáng.
Nghe nói, chỉ cần đưa tay chạm vào khối thủy tinh, thì nó sẽ phát sáng lên nếu người đó có vu lực. Mức độ phát sáng có thể phân biệt ra vu lực của người đó cao hay thấp.
Đối với điều này, Vãn Thanh từ chối cho ý kiến, hoặc là nói … nàng không tin. Chẳng lẽ, một khối thủy tinh có thể phân biệt được trình độ vu lực cao hay thấp sao?
Lúc này, đã có người bước lên trên khán đài cao, không ai khác, chính là người đứng đầu Vu Điện Quang Minh, quốc sư Văn Nhân.
Văn Nhân đã đạt đến danh hiệu Linh Vu sư, có rất nhiều đệ tử theo học. Nhưng, trước mắt không có một người đệ tử nào của ông đạt được mức độ Linh Vu sư. Mà tuổi tuổi của ông thì càng ngày càng cao.
Ông muốn tìm một người có năng lực cao, có khả năng quyết đoán để kế thừa Vu Điện Quang Minh. Nhưng vẫn không tìm được người phù hợp.
Những người đệ tử kia của ông đều là cao cấp vu sư, có vài người đang trong giai đoạn trung cấp vu sư, nhưng năng lực có hạn, nên không thể đột phá thăng cấp.
Trong đại điện, giọng nói bình tĩnh đầy uy lực của quốc sư Văn Nhân vang lên:
“Chào mừng mọi người đã đến Vu Điện Quang Minh ngày hôm nay, để tham gia kiểm tra vu lực mỗi năm một lần của điện thờ, chúc mọi người may mắn”
Quốc sư nói vừa xong, phía dưới đã có người ồ lên vỗ tay, sắc mặt của rất nhiều tộc trưởng hiện ra kích động, nhìn chăm chăm vào đứa nhỏ nhà mình, trong lòng hy vọng, đứa nhỏ nhà mình có thể đặt chân vào Vu Điện Quang Minh.
Tại Huyền Vũ đại lục, chỉ cần có một năng lực nhất định, sẽ sống được thoải mái một chút. Còn đối với những người không có năng lực, chỉ có thể làm những công việc thấp kém, địa vị cũng là tầng chót nhất trong xã hội.
Cho nên, trong lòng của các bậc phụ mẫu, đương nhiên là luôn hi vọng đứa nhỏ của mình có thiên phú về một năng lực nào đó.
“Cuộc kiểm tra vu lực … hiện tại, bắt đầu”
Văn Nhân vừa nói xong, đã quay người đi xuống chỗ ngồi dưới khán đài, ánh mắt nhìn thẳng vào khối thủy tinh màu đen trên khán đài cao.
Những đứa trẻ đã thay phiên đi lên đài kiểm tra vu lực.
Thật ra, cuộc thi kiểm tra năng lực vô cùng đơn giản. Chỉ cần đặt tay lên khối thủy tinh màu đen là xong. Nếu có năng lực, thì khối thủy tinh sẽ sáng lên. Nhưng, đã có hàng chục người chạm tay vào khối thủy tinh, cũng không thấy nó phát ra ánh sáng, dù là một tia sáng nhỏ.
Điều này làm cho những đứa nhóc mang theo tin thần đầy hăng hái đi lên kiểm tra, lại mang theo vẻ mặt thất vọng đi xuống. Chẳng những đứa trẻ cùng tộc trưởng thất vọng, mà ngay cả quốc sư Văn Nhân cũng thất vọng theo.
Trong điện thờ to lớn, đã có người bắt đầu nói chuyện phiếm, thì thầm to nhỏ chỉ chỉ trỏ trỏ, không biết là đang nói về khối thủy tinh kia, hay là nói đến chuyện khác. Theo thời gian dần trôi qua, có rất nhiều người không còn chú ý đến cuộc kiểm tra vu lực của điện thờ nữa.
Vãn Thanh cũng không thấy hứng thú nữa, nàng cúi đầu dặn dò bé:
“Đồng Đồng, con cùng Quy Vân đi lên thử một chút đi. Nếu không có, thì chúng ta trở về thôi”
“Dạ”
Đồng Đồng cùng Quy Vân nghe Vãn Thanh nói xong, hai nhóc đứng dậy, đi lên tiến hành kiểm tra.
Kết quả, bé thật sự không có thiên phú về phương diện này, Quy Vân cũng không có.
Nhưng, cuối cùng cũng tìm ra được một vài đứa nhỏ có năng lực. Có người hạnh phúc la lớn lên, nhưng khối thủy tinh phát ra tia sáng rất mỏng manh. Nói rõ, vu lực của mấy đứa nhỏ này cũng không mạnh, còn rất yếu.
Nhưng mấy đứa nhỏ này lại hết sức vui mừng, cảm thấy bản thân mình không giống với người khác.
Vãn Thanh nghe được mấy người nữ nhân ngồi bên cạnh mình bàn tán về chuyện đi sứ ba nước lần này. Còn nói về chuyện công chúa Minh Châu của nước Thương Lang đến Kim Hạ hòa thân.
“Các ngươi nói nghe thử xem, thái tử cùng Cẩn Vương đều đã có chính phi, Nam Chiêu Vương cùng Bắc Thuận Vương cũng đều có thế tử phi, vậy cô công chúa kia sẽ gả cho ai?”
“Đúng vậy nha”
Mọi người suy nghĩ một chút, cuối cùng có người mở miệng nói:
“Có phải sẽ lựa chọn một người trong năm gia tộc lớn hay không?”
“ Có khả năng nha”
Ánh mắt của Vãn Thanh bỗng thâm sâu hun hút, đầy mờ ảo.
Nàng thật không ngờ, Mộc Tiêu Dao lại để cho Mộc Doanh Tú đến hòa thân. Chẳng lẽ, hắn không đau lòng muội muội của mình, dù là một chút hay sao?
Xem ra, trong hoàng thất, tình thân cũng thật đạm nhạt. Vì giang sơn xã tắc ngay cả thân nhân cũng không để ý.