Phần 3: Đồng Đồng gặp Đàm Đài Văn Hạo
Thượng Quan Đồng nhìn xung quanh, thấy không ai nói giúp bé, biết người khác đều e ngại những người này.
Xem ra trông cậy vào người khác không được rồi, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Nghĩ vậy, lập tức hai mắt tràn ngập nước, buông ra hai tay nhỏ bé đang ôm ngực, liền khóc lên.
“Các vị bà con cô bác”
“Thực ra con là con trai của người đó”
“Hắn”
“Chính là cha con, nhưng mà hắn không quan tâm mẹ con con”
“Bây giờ còn muốn đối phó với con.”
Thượng Quan Đồng ngây thơ chất phác mở miệng giải thích, vừa nói vừa chỉ thẳng vào Mộ Dung Dịch.
Cuối cùng đặt mông ngồi trên đất khóc đến đáng thương, nước mắt tràn ngập trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, làm mọi người nhìn vào đau tận trong lòng.
Nghĩ.
Đứa nhỏ còn nhỏ như vậy? Nói ra những lời nói như vậy?
Nhất định không có khả năng oan uổng vị Mộ Dung công tử này.
Người trong Sở kinh, người nào mà không biết Mộ Dung công tử vốn là người phong lưu. Nữ nhân ở bên ngoài nhiều không đếm xuể, có con cũng không có gì kỳ quái, cũng là chuyện bình thường.
Chính là hắn không thể ngay cả con của mình cũng đi đối phó.
Xung quanh Mộ Dung Dịch liền có tiếng bàn tán vang lên:
“Vị Mộ Dung công tử này là người như vậy sao?”
“Đúng vậy, tâm quá độc ác”
“Tự nhận bản thân tôn quý, lại vô pháp vô thiên như vậy”
“Chặc chặc, mặt người dạ thú”
Trong lúc nhất thời lời nói gì cũng đều có, Mộ Dung Dịch mơ hồ bị người hạ độc, lại bị người nói xấu, làm sao mà chịu nổi.
Đối với những lời bàn tán xung quanh mình không thèm để ý tới, chớp mắt, liền vọt đến trước mặt Thượng Quan Đồng, duỗi tay ra xách cơ thể nhỏ nhắn của Thượng Quan Đồng lên, trầm giọng mở miệng:
“Nói”
“Thằng con hoang kia, là ai sai ngươi hạ độc bản công tử?”
“Nếu không mở miệng, bản công tử một chưởng giết chết ngươi.”
Mộ Dung Dịch vừa dứt lời, Thượng Quan Trúc cùng bọn nhóc không tự chủ được la lên:
“Đừng”
Mộ Dung Dịch nghe những hài tử kia kêu to, sắc mặt càng khó coi.
Lúc này máu huyết lưu chuyển nhanh hơn, khiến cho vẻ mặt của hắn đỏ hồng như quả táo, toàn thân khó chịu, chỉ có thể cố gắng vận Huyền Lực mạnh mẽ ngăn chặn.
Lạnh lùng giận dữ, trừng mắt mấy đứa nhỏ vừa la lên kia.
“Các ngươi rốt cuộc nói hay không?”
“Không nói ta một chưởng giết nó.”
Thượng Quan Trúc cùng Thượng Quan Dục tuy rằng ngày thường bị Thượng Quan Đồng uy hiếp, luôn luôn có oán hận trong lòng.
Nhưng sau khi chấp nhận bé làm lão đại, là vui lòng phục tùng. Cho nên thấy có người muốn đả thương tính mạng của bé, sớm lắc đầu lia lịa.
Nhưng muốn bọn chúng nói cái gì, bọn chúng nhất thời không dám mở miệng, cuối cùng chỉ biết lắc đầu.
Mộ Dung Dịch thấy mấy đứa nhóc không nói, mà lúc này trước cửa Lâm Giang lâu vây quanh rất nhiều người đến xem náo nhiệt.
Có người nhận ra thân phận của hắn, ảnh hưởng không tốt tới thanh danh, sẽ truyền ra ngoài, việc này chỉ có thể mau chóng giải quyết.
Nghĩ vậy, tay ngưng tụ, huyền khí màu xanh liền bao lại toàn thân Thượng Quan Đồng.
Đừng nhìn Thượng Quan Đồng tuổi còn nhỏ, nhưng cá tính luôn luôn ngang ngược ngạo mạn, không sợ chết, thấy Mộ Dung Dịch uy hiếp, bé chẳng những không sợ, ngược lại la lên.
“Ngươi giết ta đi, giết ta đi”
“Giết ta ngươi liền thỏa mãn bản tính khát máu của ngươi”
“Giết đi”
Tất cả mọi người nhìn Mộ Dung Dịch, âm thanh bàn tán xung quanh lập tức biến mất không thấy, yên tĩnh không tiếng động.
Mọi người đau lòng nhìn tình huống trước mắt, nhìn Mộ Dung Dịch xách một đứa bé đáng yêu xinh đẹp trong tay.
Trong lòng thở ra một hơi, thực sợ hãi nhìn đứa bé đáng yêu lọt vào trong tay Mộ Dung Dịch.
Mộ Dung Dịch nhìn thấy ánh mắt người khác, càng phát giận, nhìn Thượng Quan Đồng la lớn:
“Nói mau, rốt cuộc là ai sai ngươi hạ độc chúng ta ”
Hắn dứt lời, bỗng nhiên từ trên đường vang lên một giọng nói lạnh lẽo khát máu.
“Một đại nam nhân, vậy mà lại khi dễ một đứa bé”
“Thật đáng xấu hổ.”
Dứt lời, một cái đai lưng màu bạc từ trong một chiếc xe ngựa sang trọng đang dừng trên đường bay ra ngoài, chuyển thành sắc bén, từ từ hiện lên ánh sáng màu xanh bạc bao lấy đai lưng.
Xuyên qua đám người lập tức đánh tới trên tay Mộ Dung Dịch, Mộ Dung Dịch chỉ cảm thấy trên tay tê rần, theo bản năng buông tay ra.
Thượng Quan Đồng bỗng chốc rơi xuống đất, cơ thể nhỏ nhắn vừa động liền muốn sử dụng Huyền Lực để tiếp đất.
Ai biết được, cái đai lưng màu bạc thế nhưng lại giống như có mắt, xoay chuyển một vòng quấn lấy eo nhỏ của bé, dễ dàng kéo bé vào bên trong xe ngựa.
Chỉ thấy bên trong xe ngựa có người đeo mặt nạ đang ngồi ngay thẳng trong đó.
Một người con trai mặc quần áo màu bạc, nhìn không rõ khuôn mặt. Chỉ thấy được đôi mắt của hắn, sâu sắc mà tĩnh mịch, rất chói mắt.
Hắn cứu Đồng Đồng, cũng không để ý tới, chỉ chậm rãi đem cái đai lưng kia đeo trở lại bên hông, nguyên lai đúng là đai lưng mà hắn đang đeo.
Đồng Đồng chớp chớp mắt nhìn hắn, khóe môi lộ ra nụ cười:
“Cám ơn ca ca đã cứu ta.”
“Gì?”
Người bên trong xe khóe môi hơi nhếch lên.
Cậu bé này thật có chút thú vị, đối mặt với kẻ thù không chút nào sợ hãi, ngược lại rất tự nhiên, rất bình tĩnh, phần này khí phách, phần này gan dạ sáng suốt, quả nhiên không giống bình thường.
Trưởng thành chắc chắn không phải là người phàm trần.
“Ca ca tên là gì?”
Thượng Quan Đồng đối người trước mắt cảm thấy rất hứng thú, có vẻ như đã quên nguy hiểm vừa rồi, nói cười vui vẻ với người lạ một cách tò mò.
“Đàm Đài Văn Hạo.”
Đàm Đài Văn Hạo không nhanh không chậm mở miệng, thanh âm trầm trầm tinh khiết, lại lạnh lẽo khác thường.
Bất quá Đồng Đồng cũng không sợ hắn, ngược lại bé tiếp tục mở miệng:
“Ta là Thượng Quan Đồng, mẫu thân gọi ta Đồng Đồng, ca ca cũng có thể gọi ta Đồng Đồng nha”
“Đồng Đồng”
Đàm Đài Văn Hạo kêu một tiếng, không có mở miệng nói thêm câu gì.
Lúc này chỉ nghe ngoài xe ngựa truyền đến tiếng khóc, Thượng Quan Đồng vén rèm nhìn ra ngoài. Chỉ thấy ...
Mộ Dung Dịch vừa thấy người trong tay bị cuốn đi, tiếp tục nhấc Thượng Quan Dục mập mạp lên, uy hiếp hắn.
“Nói”
“Ngươi nói hay không?”
“Không nói đúng không “
Mộ Dung Dịch sắc mặt khó coi, cũng lười để ý tới những đứa trẻ này, bắt bọn nó trở về Mộ Dung phủ từ từ tra tấn, hắn cũng không tin mấy đứa trẻ này không nói.
Hơn nữa, hắn cảm nhận được độc đã phát tác.
Nghĩ, hướng mấy vị công tử phía sau ra lệnh:
“Đem bọn họ bắt trở về Mộ Dung phủ đi.”
Hắn vừa dứt lời, mấy vị công tử kia liền vọt tới, một người một đứa, cùng nhau bắt hết đám người Thượng Quan Trúc, liền muốn mang về Mộ Dung phủ.
Bên trong xe ngựa, Thượng Quan Đồng vừa nhìn thấy hình ảnh này, làm gì còn bình tĩnh nữa, cơ thể nhỏ nhắn liền nhảy xuống xe ngựa, hướng Mộ Dung Dịch kêu la:
“Ngươi thả bọn họ ra”
“Là ta muốn hại ngươi”
“Là ta hạ độc”
Đồng Đồng vừa nói ra, đám người vây xem lập tức ồ lên, đứa trẻ này mới bây lớn, vậy mà đã biết hạ độc người.
Không phải thiên tài thì là gì?
Rất nhiều người căn bản không tin.
Mộ Dung Dịch nhìn chằm chằm Thượng Quan Đồng, thấy bé đi xuyên qua đám người, đứng ở phía đối diện hắn, không khỏi nghiến răng nghiến lợi:
“Ngươi nói rõ cho ta”
“Ngươi bị ai sai khiến?”
“Muốn đối phó ta?”
“Chỉ với bản lãnh như ngươi”
“Hừ, nằm mơ”
“Ta không bị người sai khiến, là chính ta muốn hại ngươi.”
“Ngươi đến tột cùng là người nào.”
Mộ Dung Dịch nghĩ không ra, vì sao một đứa bé muốn hại mình.
Chẳng lẽ là con của mình.
Hắn nhìn lại bản thân, thật là có điểm hơi giống hắn.
Hết sức xuất sắc, rất xinh đẹp, không khỏi tâm lộp bộp một tiếng.
Lúc này Thượng Quan Dục vừa đói lại vừa khát cực kỳ khó chịu, không tự chủ được khóc lớn, la lên.
“Nó là con trai của Thượng Quan Vãn Thanh”
“Ai bảo ngươi từ hôn mẹ của nó”
“Nó đương nhiên là muốn đối phó ngươi rồi”
Thượng Quan Dục vừa nói xong mọi người liền ồ lên lần thứ hai.
Mộ Dung Dịch trong mắt tràn đầy âm độc, sắc mặt xanh trắng lẫn lộn, nhìn chằm chằm Thượng Quan Đồng:
“Có phải mẹ ngươi sai ngươi tới hay không?”
“Thứ con hoang như ngươi vậy mà dám cả gan hạ độc bản công tử?”
Thượng Quan Đồng nghe Mộ Dung Dịch mắng bé, nổi giận, hai tay chống nạnh, mắng ngược lại:
“Ngươi mới là con hoang”
“Cha ngươi mẹ ngươi đều là con hoang, cả nhà ngươi đều là con hoang.”
Toàn bộ mọi người trong Mộ Dung phủ đều bị bé đem ra mắng hết, người vây xem đều hết chỗ nói rồi.
Không dám nhìn sắc mặt Mộ Dung Dịch.
Lại nói cậu bé này dáng vẻ rất xuất sắc. Cho dù làm việc có chút ác độc, cũng không ai chán ghét được bé, ngược lại ngạc nhiên ...
Cậu bé này làm sao lại thông minh như vậy?
Không nghĩ tới Thượng Quan Vãn Thanh thế nhưng lại sinh ra một đứa con xuất sắc như vậy.
Hơn nữa nghe nói nàng cũng là bất đắc dĩ, là bị người ta lập mưu hãm hại, thật sự là hai mẹ con đáng thương.
Mộ Dung Dịch dùng sức thở hổn hển, cố gắng kiềm chế cơn giận của mình.
Hắn không thể tức giận, càng tức giận càng trúng kế của nó, hắn liền cố ý kiềm nén, nghĩ như vậy, đè nén xuống, hướng mấy vị công tử kia ra lệnh:
“Lập tức đi Thượng Quan phủ mang Thượng Quan Vãn Thanh lại đây”
“Ta rất muốn nhìn xem có phải hay không nàng sai con nàng đến hạ độc ta?”
“Nghĩ quyến rũ không xong bản công tử, nên để cho con trai ra tay hạ độc ta?”
“Con đàn bà hèn hạ.”
Điểm mấu chốt của Thượng Quan Đồng chính là mẫu thân của bé, nghe xong Mộ Dung Dịch mắng mẹ của mình.
Bé đã phát điên lên rồi, chỉ vào Mộ Dung Dịch chửi một hơi.
“Ngươi mới không biết xấu hổ”
“Đồ đàn ông hèn hạ”
“Mẹ ta căn bản không biết chuyện này”
“Ngươi dám mắng mẹ ta”
“Nữ nhân nhà các ngươi đều hèn, nữ hèn xong rồi đến lượt lũ đàn ông hèn”
“Cả nhà ngươi tất cả đều là kẻ hèn hạ”
Nghe bé mắng mà mọi người cảm giác sấm sét đánh ầm ầm ở trong đầu, nhanh chóng lui về phía sau.
Cậu bé này thật độc miệng, Mộ Dung công tử mắng bé cũng không bằng một phần của bé, nhất thời ai cũng không dám nói chuyện, đều ngơ ngẩn.
Có người không thức thời, bật cười một tiếng, còn kèm theo lời khen.
“Đồng Đồng, mắng hay lắm”
“Cảm ơn Đàm Đài ca ca.”
Thượng Quan Đồng mắng chửi người đồng thời còn không quên nói lời cảm ơn.
Bé vừa nói xong, mọi người liền biết người ngồi bên trong xe ngựa, người trước đó ra tay cứu bé.
Lâu chủ Thiên Ưng Lâu, Đàm Đài Văn Hạo.
Không nghĩ tới người luôn luôn có tính tình cổ quái, làm việc theo tâm tình, Đàm Đài Văn Hạo
Vậy mà lại ra tay giúp thằng nhóc này.
Điều này nói rõ tâm tình của hắn ngày hôm nay rất tốt, nhưng mà mặc dù là như vậy, vẫn có người sợ hãi, nhanh chóng cách xa xe ngựa nhất có thể, rất nhiều người tránh ra, rất xa vây xem.