Trong phòng khách, gương mặt Đoan Mộc Lỗi có chút âm u, trong lòng chợt có cảm giác thất bại.
Thân là thế tử gia Trấn Quốc Công phủ, từ nhỏ đến lớn đều được người người ngưỡng mộ, không nghĩ tới bây giờ lại không bằng một thằng ngu.
Càng nghĩ càng sầu não, thậm chí còn không cam lòng. Tuy rằng, lúc trước hắn cũng không có tính làm phụ thân của Đồng Đồng, nhưng cảm giác bị cự tuyệt này, mùi vị thật không dễ chịu gì.
Đoan Mộc Lỗi ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Vãn Thanh.
Chỉ thấy nữ nhân này lại khôi phục gương mặt quen thuộc, tao nhã lại lạnh lùng, trên mặt bao phủ một tầng ánh sáng nhạt, khóe môi hiện ra ý cười. Nhìn thấy Đoan Mộc Lỗi đi qua, liền nhẹ nhàng đứng dậy, vẻ mặt hối tiếc mở miệng.
“Đoan Mộc thế tử, ta thật xin lỗi. Đồng Đồng mang đến cho ngươi phiền toái lớn như vậy, thỉnh thứ lỗi, ta thay mặt bé xin lỗi ngươi.”
Thái độ của Vãn Thanh thật thành khẩn, dường như thật sự vì đem đến cho Đoan Mộc Lỗi phiền toái mà rất áy náy.
Kỳ thực Đoan Mộc Lỗi trong lòng biết rất rõ. Nữ nhân này, trong giờ phút này chắc đang hạnh phúc lắm, nàng rất không hy vọng Đồng Đồng nhận thức hắn làm cha thì phải.
Điều này càng làm hắn có một chút cảm giác không cam lòng, chẳng lẽ nói hắn, thân là thế tử gia Trấn Quốc Công phủ, nhận Đồng Đồng làm con, điều này đã thua thiệt hắn lắm rồi.
Vậy mà nữ nhân này lại không muốn, nhưng cục diện trước mắt, không phải hắn muốn là được. Chỉ có thể thu lại đủ loại cảm xúc đang dâng trào lên trong lòng, trầm ổn mở miệng.
“Không có chuyện gì đâu, ta vốn rất thích Đồng Đồng, một khi đã như vậy, tại hạ đành cáo từ.”
“Ừ, đã làm phiền rồi “
Vãn Thanh hành lễ cúi chào, nhìn Hồi Tuyết:
“Hồi Tuyết, tiễn Đoan Mộc thế tử gia rời phủ.”
“Dạ, tiểu thư. Nô tì tuân lệnh.”
Hồi Tuyết đi đến trước mặt Đoan Mộc Lỗi, cung kính mời Đoan Mộc thế tử, Đoan Mộc Lỗi ôm quyền chào từ biệt đi ra ngoài. Lúc đi qua Đồng Đồng, ngồi xổm người xuống nhìn bé, nhẹ nhàng mở miệng:
“Đồng Đồng, ta thật rất thích con. Nếu nhớ ta, thì đi Trấn Quốc Công phủ tìm ta.”
“Được “
Đồng Đồng gật đầu, trong lòng rất khó chịu, đưa mắt nhìn Đoan Mộc Lỗi đi ra ngoài.
Đợi cho đến hắn đi rồi, trong lòng bé cực kỳ đau lòng, đi thẳng đến bên người Vãn Thanh, đem đầu dựa sát vào trong lòng Vãn Thanh, nghẹn ngào mở miệng:
“Mẫu thân, Đồng Đồng lại không có phụ thân nữa rồi.”
Vãn Thanh vỗ của lưng của bé, trong lòng đau ê ẩm mở miệng dỗ bé:
“Đồng Đồng không có phụ thân, không phải còn có mẫu thân sao? Còn có ông ngoại nè. Hiện tại lại có thêm Mặc Viêm nữa, Mặc Viêm không phải cũng rất yêu con sao?”
Hồi Tuyết từ ngoài cửa đi vào, tiếp lời Vãn Thanh:
“Còn có Trương bà bà, còn có ta nữa nha, mọi người chúng ta đều rất yêu Đồng Đồng”
Hạ Hầu Mặc Viêm đứng ở phòng khách, cũng nói theo:
“Đúng, đúng, Đồng Đồng, còn có ta nha, còn có ta nữa nha? Ta rất là yêu ngươi nha.”
Lúc này chú khỉ vàng Chiêu Chiêu cũng xông ra, liên tục chỉ chỉ vào mặt mình, đúng vậy nha, Đồng Đồng, còn có ta nữa nè, quên ta rồi sao?
Đồng Đồng hít mũi một cái, từ trong lòng Vãn Thanh ngẩng đầu lên. Nhìn mọi người, thấy mọi người đều đang nhìn bé. Tất cả mọi người đều yêu bé hết nha, bỗng nhiên không còn có cảm giác khổ sở nữa, dùng sức gật đầu:
“Dạ, con còn có mẫu thân, còn có Chiêu Chiêu, còn có ông ngoại, còn có Mặc Viêm, Trương bà bà cùng Hồi Tuyết.”
Bé giơ từng ngón từng ngón tay ra đếm, Vãn Thanh mặt giãn ra, cười khẽ, kéo tay bé để xuống.
“Được rồi, còn có rất nhiều người thích con nữa đó? Cho nên hiện tại con có phải nên tiếp đón người bạn tốt nhất của con hay không?.”
Đồng Đồng nghe xong, liền nhớ tới Hạ Hầu Mặc Viêm đã ở đây, bay nhanh qua, kéo Hạ Hầu Mặc Viêm ngồi xuống, cười tủm tỉm mở miệng:
“Mặc Viêm, ngươi mau ngồi xuống, ngươi nhớ ta mới đến thăm ta phải không?”
Một lớn một nhỏ hai người ngồi ở một bên, nhỏ giọng chuyện trò.
Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết nhìn nhau liếc mắt một cái, hoàn toàn thở dài nhẹ nhõm một hơi. Ngày hôm nay thật may mắn, Hạ Hầu Mặc Viêm đột nhiên xuất hiện tại đây.
Bằng không, thật không biết nên đối mặt với Đoan Mộc Lỗi như thế nào?
Nam nhân kia đúng là đồ động kinh mà, cùng Liên Hoa công tử trong truyền thuyết thật đúng là không giống nhau, không biết hắn muốn làm cái trò gì?
Vãn Thanh nghĩ, ọt ọt bụng bỗng nhiên kêu lên, giằng co một buổi tối, bụng đã đói, lập tức hướng ra phía ngoài phân phó.
“Yên Nhiên, Thanh Lăng, đem bữa tối mang lên.”
“Dạ, tiểu thư”
Hai người nha hoàn ở bên ngoài đáp lời, rất nhanh có mấy tiểu nha hoàn mỗi người bưng một đĩa thức ăn đi vào, sắp xếp các món ăn thật chỉnh tề trên bàn tròn lớn giữa phòng, rồi lui ra ngoài.
Vãn Thanh nhìn con cùng Hạ Hầu Mặc Viêm, lên tiếng.
“Đồng Đồng, Mặc Viêm, hai người các ngươi lại đây dùng bữa đi.”
“Dạ, mẫu thân.”
“Dạ, tỷ tỷ.”
Hạ Hầu Mặc Viêm mới mở miệng, Vãn Thanh kinh ngạc. Hạ Hầu Mặc Viêm thế nhưng gọi nàng là tỷ tỷ, không biết nên khóc hay nên cười, so tuổi tác hắn lớn hơn nàng, nếu là tâm trí quả thật nhỏ hơn nàng nhiều lắm.
Nhưng mà Vãn Thanh kinh ngạc không phải là cách hắn xưng hô, mà là hắn nói rất thân thiết, gương mặt là lẽ đương nhiên, nói xong còn hướng về phía nàng mỉm cười ngọt ngào.
Hạ Hầu Mặc Viêm so với người bình thường rất ngây thơ. Hôm nay, lại ngoan vô cùng.
Dưới ánh đèn, gương mặt hắn xinh đẹp rực rỡ như trời lúc chạng vạng, bất luận xem ở góc độ nào cũng đẹp tuyệt vời.
Dưới ánh đèn mờ ảo, làn da trắng bóng mịn màng búng ra nước, mi dài cong vút chớp chớp, mắt phượng hẹp dài. Trong mắt là ánh sáng rực rỡ trong sáng lại hồn nhiên, khóe môi lúc này đây hơi cong lên. Càng hiện ra mấy phần mê người, lại càng quyến rũ.
Vãn Thanh thở dài, cái tên Hạ Hầu Mặc Viêm này nếu không phải bị ngốc nghếch, chắc chắn sẽ đứng đầu trong Ngũ Đại Công Tử được thiên hạ khen không ngớt kia.
Hắn dù là tướng mạo hay thân thế đều rất tốt. Điều duy nhất không có, chính là đầu óc không tốt mà thôi, nhưng mà so sánh với mấy kẻ có tâm cơ thâm trầm ở ngoài kia, Vãn Thanh lại cảm thấy hắn rất sạch sẽ, đơn thuần.
Nghĩ liền cười, gọi một lớn một nhỏ hai người ngồi xuống dùng bữa, đối diện với bọn họ, nàng không cần phải thận trọng đề phòng, hoàn toàn buông lỏng, gỡ xuống phòng bị.
Trên bàn ăn, Hạ Hầu Mặc Viêm cùng Đồng Đồng, hai người vừa ăn cơm vừa nói chuyện.
“Đồng Đồng, ngươi rất không có tình anh em, không tìm ta làm phụ thân. Lại tìm người khác làm phụ thân. Hừ”
Hạ Hầu Mặc Viêm tức giận, quở trách Đồng Đồng.
Đang ngồi ăn, Vãn Thanh vừa ăn một miếng, thiếu chút nữa chết nghẹn, ho khan vài tiếng. Cái tên Hạ Hầu Mặc Viêm này, chuyện đã qua sao bây giờ lại nhắc lại vậy, vừa dỗ bé xong. Nếu bé lại lên cơn bướng bỉnh thì phải làm sao đây?.
Hơn nữa hắn tưởng rằng làm cha là chuyện dễ dàng như vậy sao?
Chuyện này liên quan đến danh tiết của nàng, phải lấy nàng mới có thể làm cha của Đồng Đồng, điều đó hắn có biết không?
Vãn Thanh thầm oán trong lòng, Hồi Tuyết nhanh rót một chén nước đưa tới trong tay nàng. Vãn Thanh uống xong, nhìn bé. Thấy bé cười tủm tỉm cũng không có để ở trong lòng, cuối cùng an tâm, tiếp tục ăn cơm.
Đồng Đồng nghe Hạ Hầu Mặc Viêm chất vấn xong, cười giải thích:
“Ây da, Mặc Viêm. Ngươi đừng nóng giận mà, giữa người huynh đệ là ngươi, và người phụ thân kia. Không phải ta đã chọn ngươi sao. Vì ngươi, ta đều không cần phụ thân nha, cho nên không lẽ ngươi không đồng ý cùng ta làm huynh đệ tốt nữa sao?”
Vãn Thanh nghe xong lời nói của con, vừa bực mình vừa buồn cười, bình tĩnh nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm.
Người này nghiêm túc nghĩ một lát, có vẻ như thấy Đồng Đồng nói có lí, gật đầu:
“Ừ, Đồng Đồng nói rất đúng, vậy sau này ta không cần làm cha của ngươi, chúng ta làm huynh đệ tốt.”
“Tốt, Mặc Viêm thật thông minh.”
Đồng Đồng vuốt mông ngựa, đem Hạ Hầu Mặc Viêm quay vòng vòng, nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm mặt mày hớn hở, tâm trạng Đồng Đồng cũng vui theo, chậm chạp mở miệng:
“Mặc Viêm, lần sau nếu như ta lại tìm được một người phụ thân khác nhất định sẽ nói trước cho ngươi biết .”
“Ừ, được Nếu ta nói được, ngươi mới có thể nhận nha.”
Hạ Hầu Mặc Viêm đồng ý với quan điểm của Đồng Đồng, dùng sức gật đầu. Một lớn một nhỏ hai người xem như đã đạt thành hiệp nghị.
Vãn Thanh hết chỗ nói rồi, giải thích nửa ngày, con còn muốn tìm phụ thân. Haiz, thật là chán nản quá đi, cũng không muốn nói thêm điều gì.
Ba người rất nhanh đã dùng xong bữa, sắc trời đã không còn sớm, ngày mai bé còn phải đến trường nữa, Vãn Thanh nghĩ, liền nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm cùng con.
“Đồng Đồng, buổi sáng con còn phải đến trường, nên mẫu thân cho người đưa Mặc Viêm trở về phủ được không? Sau đó con hãy đi ngủ thật ngoan, nha?”
“Dạ.”
Đồng Đồng gật đầu, đứng lên, đi rửa mặt súc miệng, nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm:
“Mặc Viêm, ngươi mau trở về đi, ngày mai ta sẽ đến tìm ngươi đi chơi.”
“Được, ngươi phải nhớ nha “
Hạ Hầu Mặc Viêm vừa nói vừa đi ra ngoài, Hồi Tuyết nhanh chóng kêu người đưa thế tử Hán Thành Vương theo cửa sau đi ra ngoài.
Trong phòng khách, cuối cùng cũng an tĩnh lại, nha hoàn đi vào lau dọn bàn sạch sẽ, Vãn Thanh nhìn Hồi Tuyết:
“Ngươi đi xuống ăn một chút gì đi, ta cùng Đồng Đồng trò chuyện một chút.”
“Dạ.”
Hồi Tuyết lui xuống, Đồng Đồng ngồi trên đùi Vãn Thanh, Chiêu Chiêu nhu thuận làm tổ ở trên ghế dựa bên cạnh.
“Mẫu thân, mẹ có phải hay không, không muốn để cho con tìm một người cha?”
Đồng Đồng đột nhiên hỏi, Vãn Thanh sửng sốt, không nghĩ tới lại bị con đoán ra.
Nhìn thấy trong mắt bé có một tia thất vọng cùng mơ hồ, không khỏi đau lòng, vốn lời vừa tới miệng liền nuốt trở vào, ôm con lắc đầu, thủ thỉ thù thì mở miệng:
“Không phải mẫu thân không đồng ý, mà Đoan Mộc Lỗi không phải là người mà con, có thể tùy tiện nhận làm cha. “
“Hắn là thế tử gia của Trấn Quốc Công phủ, thân phận tôn quý, hơn nữa nghe đồn hắn đã có con. Con hãy nghĩ thử xem, nếu như con nhận hắn, như vậy không phải là con đoạt cha của người khác sao?.”
Vãn Thanh cười tủm tỉm cùng con nói chuyện, trong lòng hừ lạnh.
Đoan Mộc Lỗi, ai bảo ngươi trêu chọc con ta, hiện tại ta liền muốn làm thấp đi giá trị của ngươi trong lòng bé, để xem sau này Đồng Đồng còn đi tìm ngươi nữa không? Hừ.
Vãn Thanh nói xong, sắc mặt Đồng Đồng tối sầm lại, đôi mắt hiện lên một tia hiểu rõ, nha, một tiếng, sau đó gảy gảy đầu mình, nói:
“Nguyên lai là như vậy, khó trách mẫu thân không vui.”
“Đồng Đồng không nghĩ muốn đoạt cha của người ta nha. “
“Lần sau nhất định sẽ hỏi rõ ràng trước, sau đó mới nhận thức phụ thân.”
“Mẫu thân, mẹ thấy có được không?”
Vãn Thanh muốn nói không được, nhưng mà con dùng ánh mắt cún con tội nghiệp nhìn nàng. Chỉ đành phải cắn răng gật đầu.
Hơn nữa nàng không tin, chẳng lẽ còn có người quái thai thứ hai giống Đoan Mộc Lỗi hay sao?
“Ừ, được chứ, chỉ cần Đồng Đồng vui vẻ thì mẫu thân cũng vui.”
Câu này thật ra là phát ra từ nội tâm, chỉ cần con hạnh phúc vui vẻ là được rồi, nàng chính là không thể nào nhìn được thấy con đau lòng.
Vãn Thanh dứt lời, Đồng Đồng vô cùng vui vẻ, cười tủm tỉm lại gần Vãn Thanh, chụt chụt liền hôn lên hai má nàng, hoan hô một tiếng.
“Mẫu thân, mẹ thật tốt, Đồng Đồng yêu mẹ nhất nha, Đồng Đồng yêu nhất, yêu nhất chính là mẫu thân nha.”
Vãn Thanh nhìn bé hạnh phúc như thế, trong lòng cũng thả lỏng bớt, ấm áp nhìn gương mặt như tranh vẽ của bé. Bây giờ đã hiện ra một cỗ khí phách hiên ngang.
Khi bé trưởng thành tuyệt đối là một mỹ nam tử quyến rũ chết người.
Nhìn bộ dạng này của bé, Vãn Thanh không tự chủ được nghĩ tới Hạ Hầu Mặc Viêm, cái tên thế tử ngốc nghếch này lúc nói chuyện thật giống con nít, thật đúng là có chút hơi hơi giống với Đồng Đồng mà, nghĩ tới không khỏi bật cười.
Ngoài cửa, bà vú đi đến: “Tiểu thư, sắc trời không còn sớm, Đồng Đồng nên nghỉ ngơi, bằng không buổi sáng ngày mai sợ dậy không nổi.”
“Ừ, dẫn bé đi ngủ đi.”
Vãn Thanh gật đầu, buông bé ra: “Đồng Đồng, nên đi ngủ rồi, ngoan ngoãn đi ngủ nha.”
“Mẫu thân, ngủ ngon “
Đồng Đồng lại hôn Vãn Thanh, mới cảm thấy mỹ mãn ôm Chiêu Chiêu đi ra ngoài, vừa đi vừa hạnh phúc nói: “Chiêu Chiêu, chúng ta đi ngủ thôi.”
Ngọn đèn mờ nhạt, Vãn Thanh nhìn bóng dáng nhỏ bé kia đi ra ngoài.Trong lòng đầy cảm động, bởi vì có tiểu bảo bối này, cuộc đời này của nàng mới viên mãn, nàng sẽ không còn cô đơn nữa ...