Vãn Thanh ngủ một giấc thoáng cái qua hết nửa ngày, tới buổi tối thì tỉnh giấc, mở mắt ra liền nhìn thấy bé đang nằm sấp trước giường nhìn nàng.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu lớn không bằng một bàn tay kia, giờ phút này nét mặt đầy đau lòng nhìn mẫu thân của mình nằm ngủ trên giường, vừa nhìn thấy Vãn Thanh tỉnh giấc, bé liền vươn ra bàn tay nhỏ bé mềm mại, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Vãn Thanh.
“Mẫu thân, mẹ có phải có điều gì không vui hay không, Đồng Đồng nhìn mẫu thân ngủ mà cả mày cũng nhăn nhúm lại?”
Đồng Đồng tuy rằng rất thông minh, nhưng đối với chuyện của người lớn có chút mơ hồ, nhưng là bé biết một chuyện nha, rằng, mẫu thân ở trong vương phủ này sống không được vui vẻ, mà mẫu thân không vui thì bé cũng không vui nha.
“Mẫu thân không có việc gì, con nghĩ cái gì thế?”
Vãn Thanh trừng mắt nhìn bé, nở nụ cười, khẽ vươn tay kéo đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại lên miệng, hôn một cái, nói tiếp:
“Đồng Đồng sao lại nghĩ vậy?”
“Tiểu hài tử không nên đa sầu đa cảm, mẫu thân không có việc gì đâu, mẫu thân chỉ mới đến nơi đây chưa được bao lâu, cho nên có chút không thích ứng, rất nhanh sẽ tốt hơn thôi”
“Đúng rồi, ngày mai không phải con còn phải đến học trường sao?”
“Dạ, qua ngày ngày mai, chỉ còn có vài ngày là đến cuộc khảo thí của ngũ đại thế gia rồi, Đồng Đồng nhất định sẽ khiến cho mẫu thân cùng lão sư nở mày nở mặt”
“Ngoan, con dùng cơm tối chưa?”
Vãn Thanh xoay người ngồi xuống, bế Đồng Đồng vào lòng, bé gật đầu, trả lời:
“Dạ, con đã dùng rồi, mẫu thân mới thức dậy, có đói bụng không?”
“Mẫu thân đợi lát nữa sẽ ăn sau, Đồng Đồng đi ngủ trước đi, con nhất định phải vui vẻ hạnh phúc, chỉ cần Đồng Đồng vui, mẫu thân cũng sẽ vui”
“Thật sao?”
Đồng Đồng mở to hai mắt, nhớ tới trước kia bé mở lòng với mọi sự vật bên ngoài, lúc đó, mẫu thân thật sự rất vui vẻ, cho nên, bé lập tức mỉm cười ngọt ngào, nói:
“Mẫu thân, Đồng Đồng hiện tại rất vui vẻ nha, chỉ cần Đồng Đồng cùng mẫu thân ở cùng một chỗ là con vui vẻ nhất rồi”
“Ngoan, mẫu thân cũng thế, đi ngủ đi”
“Dạ”
Tiểu tử kia ‘chụt chụt’ hôn hai má Vãn Thanh, sau đó vẫy vẫy tay đi ra ngoài, ngoài cửa, Hoa Nhi nắm tay bé, mang bé về phòng nghỉ ngơi.
Phòng của Đồng Đồng cách tân phòng không xa, chỉ cách mấy gian phòng, vòng qua một khúc cua liền đến.
Trong phòng, Hồi Tuyết hầu hạ nàng vệ sinh cá nhân, Hỉ nhi cùng Phúc nhi phân phó nha hoàn đi chuẩn bị thức ăn, đều là những món mà Vãn Thanh thích ăn.
Chờ đến khi thức ăn đã được dọn lên bàn thì Vãn Thanh đã thu thập xong, bụng kỳ thực cũng không đói lắm, vì giữa trưa, nàng dùng cơm xong liền ngủ, chưa thể tiêu hóa hết thức ăn trong bao tử.
Nên nàng chỉ ăn mấy đũa liền buông chén xuống, Hồi Tuyết thấy nàng ăn ít hơn mọi khi, gương mặt khẩn trương, hỏi:
“Tiểu thư, thức ăn không ngon sao?”
“Không thấy đói, mấy em ăn trước đi, đỡ phải lại làm thêm cơm, phiền toái”
Ba người nghe Vãn Thanh nói vậy, liền ngồi xuống ở trong phòng dùng cơm, cũng không câu nệ gì nhiều, vì đã quen với tính cách của Vãn Thanh.
Sau khi ăn xong, Vãn Thanh đứng dậy, ở trong phòng hoạt động gân cốt một lần.
Đêm đã rất khuya, Hạ Hầu Mặc Viêm cũng giống như mấy hôm trước chưa từng trở về tân phòng qua đêm, Vãn Thanh cũng lười quản hắn đi đâu.
Bây giờ, sau một trận dạy dỗ của nàng, hạ nhân trong Cổ Uyển ai ai cũng ngoan ngoãn, không giống tối hôm qua, dám tụ tập ở bên ngoài phòng khua môi múa mép, nói xiên nói xỏ.
Sau khi ba người ăn xong, Hỉ nhi cùng Phúc nhi lau dọn bàn sạch sẽ, Vãn Thanh liền ở ngoài phòng đơn đọc sách dưới ngọn đèn mờ.
Hồi Tuyết nhét túi giữ ấm vào trong tay nàng, nên nàng cũng không cảm thấy lạnh, bên ngoài, gió lạnh nhẹ nhàng thổi từng cơn, cái lạnh từ từ lùa qua song cửa sổ, đêm đông lạnh bạc, bên trong tân phòng thật yên tĩnh và ấm áp.
Mà Thanh Vu Viện bên kia, cũng giống như mấy đêm trước, bên trong phòng của Quỳnh di nương phát ra âm thanh kinh thiên động địa.
Bên trong phòng, Tống Quỳnh Chi tiếp tục hít đất như mấy bữa trước.
Nàng suy nghĩ nát óc cả một ngày, nghĩ cách làm cho thế tử gia đừng vào phòng nàng nữa, cả một ngày chỉ hi vọng thế tử gia ngày hôm nay buổi tối đừng tới đây.
Thấy bên ngoài trời đã khuya, nàng vui mừng, leo lên giường nằm ngủ, ai ngờ, vừa nhắm mắt hắn lại mò tới, miệng cười tủm tỉm, mở miệng nói muốn tiếp tục trò chơi tối hôm qua.
Ngoài cửa, bọn nha hoàn vểnh tai nghe âm thanh rên rỉ phát ra từ trong phòng, gương mặt ái muội, hâm mộ, ghen tị, dạng gì cũng đều có, chỉ có người trong phòng biết hiểu rõ tình hình.
Nàng rất tức giận, nếu là thật sự làm cái gì, nàng cũng cam nguyện, nhưng cố tình cái gì cũng không có làm. Chẳng những không có làm, nàng còn phải làm binh lính của hắn, còn làm cái chó má gì gọi là hít đất tay chân bủn rủn, mệt đến chết người.
Tối nào cũng như vậy, nàng còn không phải thẳng cẳng mà chết sao?
Trong phòng, giọng nói cầu xin, cùng tiếng rên rỉ của Tống Quỳnh Chi lại vang lên như đêm hôm trước.
“Gia, nghỉ một chút đi, nô tì chịu không nổi, nghỉ một chút lại làm tiếp đi”
“Hồ đồ, việc này có thể ngừng sao? Tiếp tục, tiếp tục”
Hạ Hầu Mặc Viêm vừa uống rượu, vừa suy nghĩ về những chuyện phát sinh vào buổi sáng ngày hôm nay.
Vốn, hắn tưởng rằng Thượng Quan Vãn Thanh sẽ phẫn nộ, sẽ tức giận, nhưng, kết quả không giống như suy nghĩ của hắn.
Mặc kệ, hắn làm nàng khó nàng như thế nào, cũng không thấy nàng trách hắn, cũng không có mắng hắn, nhiều nhất chính là không để ý hắn.
Đôi mắt xinh đẹp của Hạ Hầu Mặc Viêm xếch lên, không nói ra được lý do tại sao trong lòng mình cảm thấy hơi mất mát, còn có.. đáy lòng rất buồn bực. Hắn không hiểu vì sao mình lại buồn bực, nhưng đêm nay, hắn chính là không hài lòng.
Hơn nữa, hắn nhớ lại buổi Phi yến ngày hôm đó, Thượng Quan Vãn Thanh từng dõng dạc nói.
Không có nữ tử nào có thể trơ mắt nhìn nam nhân của mình nạp thiếp, trừ phi nàng không yêu, hoặc là không dám yêu.
Những lời này, giờ đây cứ vang vọng mãi ở trong đầu của hắn, không thể không nghĩ tới được.
Nghĩ, liền nâng ly rượu uống một ngụm.
Tống Quỳnh Chi thấy Hạ Hầu Mặc Viêm không để ý tới mình, lại kêu lên:
“Gia, nô tì không được, không được, van cầu gia, cho nô tì nghỉ một chút đi”
“Nói thêm câu nữa, làm đến sáng”
Hạ Hầu Mặc Viêm lạnh lùng bỏ xuống một câu, Tống Quỳnh Chi không dám nói nhiều thêm, dù chỉ một lời, tiếp tục hít đất. Mồ hôi tuôn ra khắp người, trên người đều ẩm ướt, khó chịu, trong lòng nhịn không được, tức giận mắng Hạ Hầu Mặc Viêm.
Thế tử gia đúng là trí lực không được bình thường mà, một nữ nhân như hoa như ngọc nằm ngay trước mắt mà không chịu hưởng thụ, cố tình để nàng làm này trò hít đất đáng chết này.
Trời càng ngày càng khuya, trong Cổ Uyển, Vãn Thanh đọc sách có hơi mệt, đứng dậy, giãn gân cốt, Hồi Tuyết lập tức đi tới, nhẹ nhàng nói:
“Tiểu thư, trời đã khuya rồi, người rửa mặt rồi ngủ đi”
“Ừ, được”
Hồi Tuyết đi ra ngoài phân phó nha hoàn đem chậu nước rửa mặt vào, hầu hạ Vãn Thanh rửa mặt xong, nàng giúp tiểu thư đắp chăn rồi hạ màn lụa xuống, thổi tắt đèn.
Trong tân phòng, đâu đâu cũng là màu đỏ, lộ ra một chút cô đơn cùng lạnh lẽo.
Hồi Tuyết quyết định ngủ cùng tiểu thư nhà mình, dù sao đêm nay thế tử gia cũng không trở lại, mà trời hôm nay hơi đặc biệt hơi lạnh, nên nàng tự nhiên muốn ngủ cùng tiểu thư, nàng không muốn tiểu thư cảm thấy lạnh lẽo trong căn phòng tân phòng này.
Nửa đêm, Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết đang ngủ ngon, bỗng nhiên bị âm thanh la hét bên ngoài làm tỉnh giấc, hai người đều xoay người xuống giường.
Vãn Thanh giọng còn ngái ngủ mở miệng hỏi:
“Đã xảy ra chuyện gì? “
“Hình như có tiếng đánh nhau”
Hồi Tuyết bình tĩnh trả lời, Vãn Thanh gật đầu, mi nhẹ chau lại, trong đôi mắt, đồng tử âm u,
Không ngờ có người cả gan xông vào Hán Thành Vương phủ, rốt cuộc là ai?
Đang nghĩ, liền nghe được tiếng mở cửa sổ vang lên, cửa liền bị người bên ngoài mở ra, một bóng dáng màu đen xoay mình từ bên ngoài nhảy vào phòng, sau đó hắn vội vàng đóng cửa sổ lại, thân mình mềm yếu ngã ‘bịch’ một cái dưới bệ cửa sổ, gương mặt nhăn nhó đầy thống khổ.
Hồi Tuyết thấy vậy liền động thủ, thân hình nhảy lên phía trước, nhanh chóng ra tay bắt người mặc áo đen xông vào phòng, vừa ra tay, liền dễ dàng chế trụ hắc y nhân, trầm giọng hỏi:
“Ai?”
Hắc y nhân đó hình như bị thương khá nặng, có vẻ như không lường trước được trong căn nhà này thế nhưng người nào người nấy cũng đều biết võ công, hơn nữa thân thủ còn không tệ, nhất thời sơ sẩy bị bắt, không biết nói gì hơn.
Vãn Thanh thấy Hồi Tuyết đã xử lý xong, liền bưng đèn đi qua, rọi ánh đèn lên người hắc y nhân, chỉ thấy, sắc mặt hắn tái nhợt, khóe môi có máu tràn ra, thở dốc không đều, một bàn tay ấn bắp đùi, tay đều là máu.
Không ngờ, người này dĩ nhiên lại là thái tử Hiên Viên quốc, Hiên Viên Dạ Thần, Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết thập phần kinh hãi.
“Hiên Viên thái tử nữa đêm xông vào Hán Thành Vương phủ làm gì?”
Hắc y nhân nữa đêm xông vào Hán Thành Vương phủ chính là thái tử Hiên Viên Dạ Thần, nhờ vào ánh đèn chiếu sáng, lúc này, hắn ngước lên, thấy có hai bóng người đang đứng trước mắt mình, hắn liền nhận ra.
Hai người đó là Thượng Quan Vãn Thanh cùng tỳ nữ của nàng, không khỏi nhíu mày, nhàn nhạt cười, mở miệng phân trần:
“Bản thái tử nhận được tin tức, Phượng Hoàng Lệnh bây giờ đang ở trong Thiên Cơ Các của Hán Thành Vương phủ, cho nên tối nay, bản thái tử là tới trộm Lệnh bài, không nghĩ tới, bên trong Thiên Cơ Các cơ quan trùng trùng, nên bản thái tử mới bị trọng thương”
Những thủ hạ của hắn không một ai có khả năng may mắn thoát khỏi, đồng tử trong ánh mắt của Hiên Viên Dạ Thần trong nháy mắt chuyển sang u ám.
Vãn Thanh chớp chớp mắt, có chút không rõ, hỏi tiếp:
“Ngươi vì sao phải trộm Phượng Hoàng Lệnh? Thứ kia thật sự trọng yếu như vậy sao?”
Hơi thở của Hiên Viên Dạ Thần rất rối loạn, hắn mất rất nhiều máu, nên giờ đây rất suy yếu, mắt từ từ nhắm lại, nghe Vãn Thanh hỏi, lại mở mắt ra, trả lời:
“Nếu Hạ Hầu Đông Thần có dã tâm, lợi dụng Phượng Hoàng Lệnh triệu tập cao thủ bên trong Phượng Hoàng giáo, ám sát hoàng đế của các quốc gia khác, như vậy, thiên hạ rất nhanh sẽ đại loạn”
Hiên Viên Dạ Thần nói xong, tựa như không còn khí lực, suy yếu, dựa vào vách tường, Vãn Thanh nhìn dáng vẻ của hắn, nếu nàng không cứu, chỉ sợ hắn liền mất mạng, nhanh chóng phân phó Hồi Tuyết:
“Buông hắn ra, đi lấy đan dược trong ngăn tủ ra, cho hắn uống, mặt khác, đem một ít vải vụn lại đây”
“Dạ, tiểu thư”
Hồi Tuyết không có cự tuyệt, lập tức đi lấy đồ, cứu một mạng người, hơn xây bảy cái chùa, Hiên Viên thái tử chẳng phải người hung ác tàn bạo, nên cứu hắn.