Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương

Chương 30: Chương 30: Không Giữ Lời Hứa Chính Là Con Chó Nhỏ Nha




Phòng khách Ngọc Trà Hiên.

Thượng Quan Vãn Thanh cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, dời đi lực chú ý của bé là tốt rồi, đừng có mà lại hỏi nàng về cái kia … , nhớ tới lúc trước cái kia chuyện tình, mặt nàng liền đỏ đến cổ.

Có ai ngờ tới, nàng Thượng Quan Vãn Thanh, lúc trước thế nhưng lại đi cưỡng bức một người con trai, còn làm cho bản thân mình mang thai rồi sinh con.

Nếu người con trai kia mà xuất hiện, chỉ sợ sẽ đem nàng bầm thây vạn đoạn, cho nên chuyện này đương nhiên là không thể để cho bé biết.

Bất quá nhìn thấy bé giương lên nắm đấm nho nhỏ, dáng vẻ tức giận muốn bảo vệ nàng của bé, thật khiến trong lòng nàng ấm áp.

“Ừ, chuyện này mẫu thân sẽ tra ra. Nếu tra ra được, mẫu thân cũng sẽ không bỏ qua cho những người đó“.

“Đúng vậy, tuyệt đối không thể buông tha cho bọn họ“.

Thượng Quan đồng gật đầu, còn muốn nói thêm điều gì, bà vú Trương thị từ ngoài cửa đi vào, cung kính mở miệng:

“Tiểu thư, canh giờ không còn sớm, Đồng Đồng nên nghỉ ngơi, buổi sáng còn phải đến trường nữa?“.

Vãn Thanh nghe bà vú nói xong, lập tức gật đầu, nàng thật đúng là rất sợ cùng con thảo luận về vấn đề này.

“Ừ, Đồng Đồng cũng nên sớm đi ngủ đi, mẫu thân mệt mỏi rồi“.

“Dạ “.

Thượng Quan Đồng ngoan ngoãn gật đầu, cùng Vãn Thanh nói lời chúc ngủ ngon, xoay người đi về phòng, thời điểm đi đến trước cửa, chợt nhớ tới điều gì đó, dừng lại bước chân, lại chạy đến trước mặt Vãn Thanh, nghiêm túc hỏi nàng:

“Mẫu thân, mẹ đã không biết cha là ai? Vậy nếu như Đồng Đồng tìm một người cha, có thể chứ?”

Điều này làm Vãn Thanh muốn trực tiếp ngất xỉu.

Tại sao tính tình của thằng nhóc này lại dai như đĩa, cứ bám riết không tha vậy hả? Tại sao trong lòng bé luôn luôn kiên trì cái chuyện này vậy hả? Cuối cùng nàng đành phải buông tay đầu hàng, nghiến răng trả lời bé:

“Được. Nhưng mà, trước tiên con phải đáp ứng điều kiện của mẫu thân mới được.”

“Dạ được, mẫu thân. Mẹ cứ nói đi.”

Đồng Đồng thấy mẫu thân đã đáp ứng mình, rất hưng phấn, chớp đôi mắt to nhìn mẫu thân.

Thật ra, Vãn Thanh chẳng qua chỉ vì muốn ngăn cản kế hoạch tìm cha của bé, nên cố ý đưa ra mấy điều kiện, tin rằng không một ai có thể đạt được.

“Điều thứ nhất, dáng vẻ phải cực kỳ xuất sắc, hơn nữa không thể là kẻ ngốc.”

“Được, con sẽ không đi tìm Mặc Viêm, hiện tại anh ta đã là bạn chơi của con.”

Đồng Đồng tưởng rằng mẫu thân nói tới Hạ Hầu Mặc Viêm, nên trực tiếp đánh rớt anh ta. Hiện tại Mặc Viêm đã là bạn của bé nha, không phải là cha.

“Điều thứ hai, gia thế phải tốt, võ công phải tốt hơn”.

“Điều thứ ba, người đó phải cam tâm tình nguyện đồng ý làm cha của con, không thể bắt buộc người ta.”

“Còn nữa gì không? Còn nữa gì không?“.

Đồng Đồng hưng phấn hỏi, dường như những vấn đề mà Vãn Thanh nêu ra rất tầm thường. Điều này làm cho Vãn Thanh hết chỗ nói bé rồi.

Phải biết rằng, nàng nêu ra mấy điều kiện này, người có thể đạt được toàn bộ tiêu chuẩn giống như ba điều kiện trên, quả thực là hiếm thấy trên đời. Mà những người đạt tới những điều kiện này, làm sao lại có thể đồng ý làm phụ thân của Đồng Đồng chứ?

Cứ như vậy, bé chẳng phải sẽ không làm phiền đến nàng nữa hay sao? Nghĩ đến đây, Vãn Thanh nở nụ cười.

“Liền ba điều kiện đó đi.”

“Dạ được, mẫu thân, mẹ mau đến đây, chúng ta cùng nghéo tay nào, nếu đổi ý là con chó nhỏ nha.”

Đồng Đồng cùng Vãn Thanh nghéo tay với nhau, còn xoay ngón cái ấn vào nhau để làm chứng lời hứa, giống như sợ mẫu thân mình đổi ý vậy. Vãn Thanh mỉm cười nhìn bé, tâm trạng đã khá hơn:

“Đồng Đồng, con nên đi ngủ rồi.”

“Dạ, mẫu thân ngủ ngon “.

Đồng Đồng chúc Vãn Thanh ngủ ngon xong, liền ôm lấy Chiêu Chiêu, trong lòng hạnh phúc mở miệng nói:

“Chiêu Chiêu, chúng ta đi ngủ thôi, rất nhanh ta sẽ có phụ thân đó.”

Một đường đi theo bà vú Trương thị rời khỏi phòng khách, đi đến phòng ngủ của mình nghỉ ngơi.

Ngoài cửa, Hồi Tuyết đi vào, nhìn chủ tử rơi vào trầm tư, không biết nàng đang suy nghĩ điều gì, bước nhẹ nhàng đi qua. Đợi một lúc lâu thấy Vãn Thanh không nhúc nhích, nhịn không được mở miệng khuyên:

“Tiểu thư, đêm đã rất khuya rồi, nên nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Vãn Thanh phục hồi tinh thần lại, đứng dậy trả lời: “Ừ, phải đi ngủ thôi, trời đã không còn sớm, buổi sáng còn có chuyện cần phải làm nữa?”

Ngày hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện khiến nàng căng thẳng lắm rồi, có chuyện gì ngày mai hãy nói sau, chủ tớ hai người đi vào trong phòng nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau, lúc Vãn Thanh thức dậy, sắc trời đã không còn sớm, Đồng Đồng đã đi đến học đường.

Hồi Tuyết hầu hạ nàng vệ sinh cá nhân xong.

Trương quản gia đã phái người đem bản tóm tắt lý lịch cá nhân của mười tám vị chưởng quầy cùng các tài liệu liên quan đến, chỉ chờ đưa cho nàng kiểm duyệt.

Vãn Thanh vừa ăn cơm vừa xem xét, một trang lại một trang, rất nhanh đã tìm ra vấn đề tại sao mấy cửa hàng kia lại làm ăn lỗ vốn, không có doanh thu.

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng nói chuyện, mềm mại đáng yêu lại đa tình, nghe rất êm tai.

“Đại tỷ có ở đây không? Muội muội lại đây thỉnh an tỷ tỷ đây.”

Thanh âm này nghe ngọt ngấy nổi cả da gà, thật sự là giả dối mà, Vãn Thanh khóe môi lộ ra nụ cười lạnh, Thượng Quan Tử Ngọc này lại mưu tính cái gì nữa đây. Lại đây là muốn tìm hiểu tin tức gì, hay là đến nịnh bợ nàng.

Chắc là vì lý do sau, vì Nhị di nương muốn làm bình thê đến phát điên rồi, nên mới sai con gái của mình đến chỗ nàng muốn nịnh bợ vuốt móng ngựa đây mà, chỉ sợ không chỉ có Nhị di nương, mấy vị di nương khác cũng sẽ có hành động này đi.

Vãn Thanh ngẩng đầu lên, ý bảo Hồi Tuyết đi ra xem, Hồi Tuyết đi ra ngoài, âm thanh nhẹ nhàng vang lên:

“Đại tiểu thư đang dùng điểm tâm sáng, nhị tiểu thư có chuyện gì không?”

Thượng Quan Tử Ngọc vừa nhìn thấy Hồi Tuyết, liền nhớ đến lúc nàng ấy đến Lan viện khiêng đi đồ cưới của ả, không khỏi vừa hận vừa giận, cắn răng liếc nàng ấy một cái, nhưng mà rất nhanh liền hạ giọng mở miệng:

“Hồi Tuyết, ta là tới để vấn an đại tỷ của ta .”

“Ồ “ Hồi Tuyết kéo dài âm điệu, lạnh lùng liếc nhìn Thượng Quan Tử Ngọc.

Ả ta giận sôi gan, tức giận, lại muốn phát tác cơn điên của mình, nhưng mà trong lòng ả ta biết rõ ở trước mặt Hồi Tuyết, ả ta không làm được gì nàng ấy. Huống chi, ả ta nhớ lại những điều mà mẹ ả ta đã nói.

Nếu muốn lấy lòng hai mẹ con Thượng Quan Vãn Thanh, thì ngay cả những người bên cạnh của nó cũng phải lấy lòng, dù là một con chó cũng phải cố gắng mà lấy lòng nó.

Chỉ có như vậy mới có cơ hội trở thành bình thê, đợi cho đến khi trở thành bình thê, đến lúc đó có thể báo thù.

Bên này đang nói chuyện, cách đó không xa lại vang lên tiếng bước chân, Hồi Tuyết cùng Thượng Quan Tử Ngọc ngẩng đầu nhìn qua.

Chỉ thấy theo hành lang gấp khúc kia, người vừa đi vào là tam tiểu thư Thượng Quan Lãnh Tâm cùng tứ tiểu thư Thượng Quan Liên Tinh, cùng nhau dẫn theo nha hoàn bà tử của mình, cả đám người giống như một ngọn núi đang đi tới,

Đang đứng ở trước cửa phòng trên thềm đá, Thượng Quan Liên Tinh vừa nhìn thấy Thượng Quan Tử Ngọc, liền nghĩ tới người mẹ tiện nhân cao quý của ả ta luôn chèn ép mẹ con các nàng, lập tức phát hỏa, cười lạnh một tiếng, giọng nói châm chọc vang lên.

“Nhị tỷ không phải luôn luôn chán ghét đại tỷ sao? Lúc này lại tới làm cái gì? Lại còn đến sớm như vậy? Hừ”

Thượng Quan Tử Ngọc vốn đã nhẫn nhịn ở trước mặt Hồi Tuyết. Giờ phút này trong lòng bốc hỏa hừng hực, không nghĩ tới con nhỏ Thượng Quan Liên Tinh lại dám châm chọc nàng, còn nói cái gì mà nàng đây vốn chán ghét Thượng Quan Vãn Thanh, nó nói như vậy rõ ràng là cố ý mà.

Muốn để cho tình cảm giữa nàng cùng Thượng Quan Vãn Thanh rạn nứt đây mà, nó muốn làm cho mẫu thân của nàng thua cuộc sao.

Nghĩ như vậy, Thượng Quan Tử Ngọc giận trừng mắt nhìn Thượng Quan Liên Tinh.

“Thượng Quan Liên Tinh, mày có ý gì hả? Không nói lời nào sẽ chết à, tao khi nào thì nói chán ghét đại tỷ hả? Nàng là chị em ruột của tao trong Thượng Quan phủ này, tao làm sao mà có thể chán ghét nàng được hả.”

Thượng Quan Tử Ngọc nói mà mặt không đỏ tim không đập mạnh, làm Hồi Tuyết đứng ở trên thềm đá, nổi hết da gà, Vãn Thanh vốn đang ngồi ăn sáng trong phòng khách, trực tiếp đẩy bát đũa ra không muốn ăn tiếp, vì sợ ăn xong lại phải ói ra.

“Trời trời, cái người này da mặt sao mà dày quá vậy ta, so tường thành còn dày hơn. Thật sự là có thể so với tường đồng vách sắt nha, Tam tỷ, tỷ nghe rõ chưa? Có phải rất buồn cười hay không?“.

Thượng Quan Liên Tinh trực tiếp châm chọc, còn cố ý hỏi Thượng Quan Lãnh Tâm đang đứng một bên kia.

Thượng Quan Lãnh Tâm vốn định không thèm đếm xỉa đến.

Ai mà biết con nhỏ Thượng Quan Liên Tinh sẽ hỏi nàng kia chứ? Nhất thời không biết trả lời như thế nào?

Khuôn mặt Thượng Quan Tử Ngọc đã sớm vặn vẹo khó coi, đồng tử trong đôi mắt hiện lên ánh sáng lạnh, giận run người trừng mắt nhìn Thượng Quan Liên Tinh:

“Thượng Quan Liên Tinh, mày nói cái gì?”

Ánh mắt vừa chạm vào nhau, chiến tranh bắt đầu muốn xảy ra thì, bỗng nhiên, một âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng không giận mà uy vang lên:

“Các ngươi đang làm cái gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.