Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương

Chương 39: Chương 39: Nói Không Giữ Lời Sẽ Biến Thành Con Chó Nhỏ




Bên trong phòng khách Ngọc Trà Hiên,

Lúc này truyền đến tiếng cười vui vẻ của Đồng Đồng, âm thanh vui vẻ này phát ra từ nội tâm vui mừng, Vãn Thanh không khỏi ngẩn người.

Từ khi trở lại Sở kinh, con chưa từng cười vui vẻ đến như thế. Tuy rằng bé không nói, nhưng nàng biết, khi thấy ánh mắt khác thường của người khác nhìn bé, bé đương nhiên vẫn còn có chút để ý.

Ngoài cửa, tiểu nha hoàn vội vàng chào hỏi:

“Đại tiểu thư.”

“Ừ “ Vãn Thanh gật đầu, dẫn Hồi Tuyết bước chân lên thềm đá.

Bên trong tiếng nói chuyện vui vẻ bỗng im bặt, bóng dáng nho nhỏ của Đồng Đồng nhanh chóng chạy vội ra, một phen lôi kéo Thượng Quan Vãn Thanh, đáng yêu cười tủm tỉm chớp mắt to:

“Mẫu thân, mẹ đã trở về, con có phụ thân rồi, con có phụ thân rồi nha.”

Vãn Thanh không nói gì, chỉ cảm thấy trên đầu có một đám quạ đang bay. Nhưng mà ở trước mặt con trai, vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, hơn nữa nàng đã đáp ứng bé.

Nếu có người phù hợp ba điều kiện kia, đồng ý nhận làm phụ thân của bé, nàng sẽ chiều theo ý bé.

Nếu người đang ở trong phòng là Đoan Mộc Lỗi, thế tử gia của Trấn Quốc Công phủ, như vậy hắn rất phù hợp với cả ba điều kiện mà nàng đưa ra, hiện tại chỉ còn lại có một hy vọng cuối cùng.

“Đồng Đồng, con không thể bắt buộc người khác trở thành phụ thân của con.”

Nàng nhìn bé, chỉ thấy trong mắt bé tràn ngập ánh sáng ban mai, cực kỳ lộng lẫy lại cực kỳ lóa mắt, vui vẻ gật đầu:

“Dạ. Mẫu thân, người ta không có bắt buộc hắn nha, con vừa nói, hắn liền đồng ý ngay nha.”

Đứng trước cửa phòng, mấy nha hoàn bà tử đều thay đổi sắc mặt, cúi đầu, không dám nhìn đại tiểu thư, sợ đại tiểu thư tức giận.

Vãn Thanh sắc mặt xanh mét, thật muốn trực tiếp ngất đi, con vẫn cố chấp, trực tiếp gọi người đó là phụ thân, cái tên Đoan Mộc Lỗi này không phải nhàm chán không có việc gì làm đi, nghĩ liền mở miệng:

“Con à? Chúng ta dù sao vẫn phải cho người ta một cơ hội để suy nghĩ lại nha, nếu người ta hối hận thì làm thế nào đây?”

Nàng vừa dứt lời, từ nơi không xa truyền đến một thanh âm trầm thấp từ tính:

“Ai nói ta sẽ hối hận?”

Hai mẹ con hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy trên cạnh cửa màu đỏ được điêu khắc tuyệt đẹp có một người đang dựa người vào.

Dáng người cao lớn rắn rỏi, gương mặt tuấn mỹ cương nghị, mày kiếm nhẹ chau lại, đôi mắt như vực sâu, khóe môi hơi nhếch lên, thong thả tùy ý nhìn hai mẹ con Vãn Thanh hai người đang tranh cãi ngoài cửa.

Người con trai này không phải Đoan Mộc Lỗi thì là người nào?

Giờ phút này gương mặt tuấn tú lại nghiêm túc của hắn không có nửa phần vui đùa, làm cho người ta nhìn không ra hắn đang suy tính cái gì.

Một tia sáng chiều cuối cùng cũng dần lui xuống phía chân trời, tia ánh sáng chiều chiếu vào toàn thân cao thấp của hắn, lộ ra một cỗ bí hiểm.

Vãn Thanh trợn to mắt, hắn có ý gì?

Đoan Mộc Lỗi,

Một trong Ngũ Đại Công Tử,

Cháu đích tôn Trấn Quốc Công, biệt danh Liên Hoa công tử. Rất xem thường nữ nhân.

Giờ phút này, thế nhưng lại tự nguyện làm cha của Đồng Đồng, điều này làm Vãn thanh nghi ngờ, nàng cũng sẽ không tự mình đa tình.

Cho rằng, người con trai này nhìn trúng nàng, hoặc là thương bé ngay từ cái nhìn đầu tiên, thân ở trong trạch viện của nhà giàu sang phú quý, tin tưởng tên Đoan Mộc Lỗi này không phải là loại người chuyên đi thương hại người khác.

Như vậy, giờ phút này hành động của hắn là có ý gì?

“Ra là Đoan Mộc thế tử.”

Vãn Thanh nở nụ cười, ý cười cũng không đạt đến đuôi mắt, đứng thẳng lên dẫn bé cùng Hồi Tuyết đi vào.

Trong phòng khách đã có tiểu nha hoàn thấp đèn lên, ngọn đèn nhu hòa, chiếu khắp phòng, Vãn Thanh đi đến chỗ ngồi, ý bảo Đoan Mộc Lỗi ngồi xuống.

“Con ta đã khiến cho thế tử gia thêm phiền toái rồi, thỉnh thế tử gia thứ lỗi.”

Vãn Thanh âm thanh lộ ra khách khí, ai chủ ai khách phân ra rõ ràng.

Đoan Mộc Lỗi lơ đễnh, mày kiếm nhếch cao, một đôi mắt đen nhánh sâu thẳm cất dấu tìm tòi nghiên cứu. Kỳ thực hắn cũng không phải thật lòng muốn làm phụ thân của Đồng Đồng.

Chẳng qua lúc đưa bé trở về phủ, biết bé là con của Thượng Quan Vãn Thanh, mới nhất thời nảy ra ý nghĩ như thế. Hắn muốn nhìn Thượng Quan Vãn Thanh sẽ phản ứng ra sao.

Người con gái này giống như đang mang một cái khăn che mặt, làm hắn có một loại ý nghĩ muốn lột bỏ cái khăn che mặt đó ra, muốn nhìn xem bản chất chân chính của nàng.

“Sẽ không, ta đồng ý làm phụ thân của bé.”

Đoan Mộc Lỗi hơi thở không gấp tim không đập mạnh. Rất bình tĩnh nói.

Con ngươi đen nhánh luôn luôn lạnh lùng, giờ phút này lại hiện lên một ít dịu dàng, Đồng Đồng là một đứa nhỏ đáng yêu, quả thật làm người khác không khỏi yêu thương bé.

Lại nhìn Thượng Quan Vãn Thanh, trên mặt nàng tràn đầy ý cười, nhưng thần sắc lại lạnh lùng, làm cho người ta không biết trong lòng nàng đang suy nghĩ gì.

Người con gái này không đơn giản, Đoan Mộc Lỗi không khỏi càng ngày càng hiếu kỳ.

Nàng rốt cuộc là loại người gì?

Quyến rũ lại xinh đẹp động lòng người, dáng vẻ giơ tay nhấc chân thanh lịch bức người. Những kẻ thô chi tục phấn căn bản không sánh bằng nàng.

Trên gương mặt nàng, vĩnh viễn lộ vẻ trong sáng tràn đầy ý cười, làm cho người ta khó lòng phòng bị, lại chạm không tới đáy lòng nàng, một người con gái mê người như vậy mà Mộ Dung Dịch lại bỏ lỡ, thật không biết … trong tương lai … hắn sẽ không hối hận đi.

Đoan Mộc Lỗi tưởng tượng ra hình ảnh như vậy, trong ánh mắt ý cười càng sâu.

Vãn Thanh luôn luôn chú ý đến động tác của hắn, thấy tâm tình của hắn có vẻ như càng ngày càng tốt, hơn nữa không khí lạnh lùng quanh thân rút đi không ít.

Không biết hắn đang nghĩ tới điều gì mà vui vẻ như vậy?

Đang tính toán nên mở miệng như thế nào để cự tuyệt nam nhân này, nàng mặc kệ hắn đang có âm mưu gì, nàng biết nam nhân này không phải thật lòng muốn làm cha của Đồng Đồng, mà nàng không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương tới con trai của nàng.

Nhưng nàng còn chưa kịp mở miệng, giọng nói vui mừng của Đồng Đồng lại vang lên.

“Mẫu thân, mẫu thân, mẹ nghe rõ chưa? Phụ thân đồng ý, hắn đồng ý, không phải Đồng Đồng bắt buộc hắn nha.”

Đồng Đồng mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn Vãn Thanh, khiến cho nàng muốn nói lời cự tuyệt lại nuốt trở vào, nhìn bé, nhất thời không biết phải mở lời như thế nào, Đồng Đồng còn vui mừng tự tin nói.

“Mẫu thân, phụ thân không phải rất tuấn tú sao?”

Vãn Thanh chăm chú nhìn Đoan Mộc Lỗi, không thể phủ nhận, nam tử này quả thật đủ tuấn tú, gương mặt của hắn thuộc loại cương nghị rất có cá tính, giữa lông mày mang theo khí khái anh hùng bức người, giơ tay nhấc chân lại thêm mười phần quý khí.

*Quý khí: khí thế của người có địa vị cao quý.

“Con đã hỏi qua phụ thân, gia thế của hắn vô cùng tốt nha, hiện tại hắn lại tự nguyện làm phụ thân của con nha.”

Đồng Đồng càng nói càng hưng phấn, bé đã hoàn thành được những điều kiện mà mẫu thân đưa ra, điều nào cũng đều làm được, mẫu thân cũng nên thực hiện lời hứa của mẹ đi.

Lời nói của con khiến cho Vãn Thanh đổ một đầu mồ hôi lạnh, sớm biết như vậy nên thêm nhiều điều kiện hơn.

Không lẽ bây giờ nàng đành cắn răng cam chịu sao?

Cục diện trước mắt làm thế nào giải quyết đây?

Nàng cùng con luôn nói là làm, chẳng lẽ muốn lật lọng, không được. Ngước mắt nhìn về phía Hồi Tuyết, Hồi Tuyết cũng đang nhìn nàng, hai người nhất thời không biết làm sao.

Đoan Mộc Lỗi nhìn Vãn Thanh hơi hơi biến sắc, không khỏi nhất thời hứng thú, khóe môi hơi lộ ra ý cười, hướng Đồng Đồng bên cạnh Vãn Thanh mở miệng.

“Đồng Đồng, lại đây với phụ thân nào, mẫu thân con nếu đã đáp ứng con, tất nhiên sẽ nói được thì làm được.”

Trong phòng khách, Thượng Quan đồng hoan hô một tiếng, bay thẳng vào trong lòng Đoan Mộc Lỗi, ôm lấy cánh tay hắn, giống như một chú cún con gật đầu:

“Dạ. Đúng vậy đó nha, mẫu thân luôn luôn nói lời giữ lời. Chúng ta còn kéo ngón cái tuyên thề nữa nha, nói không giữ lời sẽ biến thành con chó nhỏ.”

Đoan Mộc Lỗi nghe xong, nha một tiếng thật dài, nâng đôi mắt thắm thiết cố tình nghiêng mắt nhìn Vãn Thanh.

Trong lúc đó liền chính diện nhìn thấy ánh mắt Vãn Thanh hung hăng ai oán liếc hắn một cái, có chút thở gấp, càng nhiều hơn chính là không biết phải làm thế nào.

Đoan Mộc Lỗi bỗng nhiên phát hiện một việc vô cùng quan trọng. Làm người, ai cũng đều có điểm yếu, nguyên lai điểm yếu của Thượng Quan Vãn Thanh chính là con trai của nàng, hắn không khỏi vì bản thân mình phát hiện ra điều này mà vui vẻ không thôi.

Vãn Thanh cố gắng thật bình tĩnh mà cười, trong mắt là cáu giận, trừng mắt liếc Đoan Mộc Lỗi. Nghe hắn nói hình như có nhiều điều quả thật rất là khả nghi, may mắn trong phòng khách chỉ có ba người bọn họ.

Nếu để cho hạ nhân nghe được, thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhướng mày liền có chủ ý, khẽ vươn tay đè xuống ngực của mình, Hồi Tuyết vốn là người cực kì thông minh, lập tức khẩn trương cúi người kêu lên.

“Tiểu thư, tiểu thư cô làm sao vậy? Cô làm sao vậy nè?”

Hồi Tuyết kêu lên, khiến Đoan Mộc Lỗi cùng Đồng Đồng nhìn sang, chỉ thấy dưới ánh đèn, vẻ mặt Vãn Thanh trắng bệch, thở phì phò có vẻ như ngã bệnh.

Mẫu thân ngã bệnh, Đồng Đồng ý nghĩ vừa thoáng qua, nơi nào còn để ý đến Đoan Mộc Lỗi, đã chạy vội đi qua, ôm cổ Vãn Thanh, khẩn trương khủng hoảng kêu lên.

“Mẫu thân, mẫu thân, mẹ làm sao vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.