Bên trong Lan viện, Thượng Quan Tử Ngọc trầm giọng ép hỏi Hồi Tuyết, Hồi Tuyết cũng không e ngại ả ta, mặt không thay đổi, bình tĩnh mở miệng:
“Nhị tiểu thư nói lời này là sao? Tiểu thư lệnh cho nô tì lại đây xử lý chuyện này, nô tì phải hoàn thành cho tốt, bằng không chính là nô tì làm việc không tốt, việc này cùng tiểu thư không có quan hệ gì, thỉnh nhị tiểu thư không nên làm khó nô tì.”
Hồi Tuyết khiến cho sắc mặt của Thượng Quan Tử Ngọc tái nhợt, vòng ngọc Phỉ Thúy còn giấu ở sau người, nàng không muốn đem trang sức giao ra, con ngươi bốc lên lửa giận, hướng về phía nha hoàn trong Lan viện la lên:
“Lũ người các ngươi đều chết hết rồi sao, chỉ là một con nô tì nho nhỏ thế nhưng lại dám can đảm ra oai ở trong Lan viện, người đâu mau đi mời đại tỷ của ta đến đây, ta muốn để nàng ta nhìn xem con nô tỳ xảo quyệt này làm thế nào khi dễ chủ tử ?”
Thượng Quan Tử Ngọc ra lệnh, Vân Tụ thiếp thân nha hoàn của ả liền xắn tay áo lập tức lên tiếng, xoay người hướng bên ngoài cửa chạy đi, chuẩn bị đi bẩm báo Thượng Quan Vãn Thanh.
Hồi Tuyết làm sao mà cho ả ta có cơ hội trở tay, thân hình vừa động, người đã nhảy lên, ngăn trở Vân Tụ, cũng lệnh mấy bà tử nàng mang tới:
“Kéo ả ta lại cho ta, ngày hôm nay nếu có người nào dám kinh động tới đại tiểu thư, cũng đừng trách Hồi Tuyết ta không khách khí.”
Nói xong vận công chưởng ra một đòn, một vệt ánh sáng lóe lên, 'bốp' một tiếng đánh nát tảng đá dưới chân. Sau đó nâng mắt nhìn Nhị di nương cùng Thượng Quan Tử Ngọc, không nhanh không chậm mở miệng.
“Nhị di nương, nhị tiểu thư, xin đừng làm cho nô tì khó xử.”
Nhị di nương cùng Thượng Quan Tử Ngọc mặt trắng bệch, hành động này của Hồi Tuyết chắc chắn là nói cho bọn họ biết. Ngày hôm nay, nếu nàng ta giải quyết không xong chuyện này, mẹ con bọn họ, hai người liền đừng nghĩ đến chuyện bước ra khỏi chỗ này.
Lúc này trong Lan viện, xung quanh bỗng chốc im lặng, Vân Tụ bị mấy bà tử mà Hồi Tuyết mang đến giữ chặt lấy.
Mấy bà tử đó là người bên trong Ngọc Trà Hiên là người của Thượng Quan Vãn Thanh, bọn họ chỉ cần biết, Thượng Quan Vãn Thanh là chủ tử duy nhất của bọn họ, bọn họ căn bản không cần để ý tới Nhị di nương cùng nhị tiểu thư.
Mà người bên trong Lan viện, nhìn thấy Hồi Tuyết ra tay, hoàn toàn bị kinh hãi, ai dám lộn xộn, không phải chán sống rồi sao, hơn nữa bây giờ đại tiểu thư cũng không phải là vị chủ tử yếu đuối trước kia.
Trong lúc nhất thời ai cũng không mở miệng, Nhị di nương cùng Thượng Quan Tử Ngọc giận đến sắc mặt biến thành màu xanh đen, thở hổn hển, thật vất vả hô hấp mới trở lại bình thường, chỉ vào Hồi Tuyết mắng không nên lời:
“Ngươi,… Ngươi,…?”
Hồi Tuyết lại không hề để ý tới hai người đàn bà không biết xấu hổ này, nhìn trên đầu Nhị di nương liếc mắt một cái, lại nhìn về phía Thượng Quan Tử Ngọc liếc mắt một cái, từ từ mở miệng:
“Nhị di nương thỉnh tháo trâm phượng trên đầu xuống, đồ vật này người cũng dám cài, hiện tại nên vật quy nguyên chủ , còn có, nhị tiểu thư, vòng tay đang đeo trên tay, có phải hay không cũng nên gỡ xuống.”
“Hồi Tuyết, ngươi chỉ là một con nô tỳ ty tiện thật không ngờ dám cả gan làm loạn.”
Thượng Quan Tử Ngọc không nghĩ tới Hồi Tuyết ở trước mặt người khác dám trực tiếp uy hiếp bắt bọn họ giao đồ đang mang trên người ra, vừa xấu hổ vừa lúng túng, thẹn quá thành giận la làng lên.
Thân mình vì kìm chế mà run rẩy không ngừng, trong đêm tối nhìn giống như một cành liễu yếu đuối mềm mại, làm người khác vừa nhìn là muốn thương yêu, đáng tiếc Hồi Tuyết không có loại cảm tình gọi là thương hương tiếc ngọc, ngược lại sắc mặt càng lạnh hơn.
“Nhị di nương, nhị tiểu thư, xin phối hợp một chút, giao toàn bộ ra, nô tì muốn trở về báo cáo, trừ bỏ hai đồ vật này,.. “
Hồi Tuyết cúi đầu nhìn một chút danh mục đồ cưới, tiếp tục mở miệng:
“Còn thiếu một bộ áo choàng Khổng Tước bằng nhung, một bộ áo khoát lông vịt trời, một cặp bình sứ Chức Kim Thải, một bức tranh Sĩ Nữ Đồ (tranh mỹ nữ).”
Hồi Tuyết đem toàn bộ những vật bị thiếu nói một lần, sau đó nhìn Nhị di nương cùng Thượng Quan Tử Ngọc, chậm rãi mở miệng:
“Nhị di nương cùng nhị tiểu thư sẽ không để cho bà tử cùng nha hoàn của Ngọc Trà Hiên đi vào tìm một lần đi.”
Lời vừa nói ra, Nhị di nương cùng Thượng Quan Tử Ngọc thân mình mềm nhũn, thiếu chút nữa chổng vó trên đất, tức giận biến cả khuôn mặt thành màu gan heo, đứng đều đứng không yên.
Từng người nha hoàn giúp đỡ chủ tử của mình, bực tức cũng không dám nói ra, rõ ràng là đầu thu, ban đêm, lại làm người ta cảm thấy rét lạnh, thật lâu mới nghe được thanh âm răng nanh của Nhị di nương vang lên.
“Hồng Vân, lập tức trở về đi tìm thử xem có phải nó được đặt ở trong xó xỉnh nào hay không, phải thật cẩn thận tìm cho ta.”
“Dạ “
Hồng Vân buông ra tay của Nhị di nương, đem người đi vào, kỳ thực mấy vật bị thiếu kia đều không có bị mất.
Cái áo choàng Khổng Tước nhung cùng áo khoát lông vịt trời, chẳng những quý giá, còn hết sức xinh đẹp, cho nên Nhị di nương cùng nhị tiểu thư mỗi người lấy một cái, mặc vào mùa đông để sưởi ấm, về phần cái bình sứ Chức Kim Thải kia, đang được đặt ở trong phòng cắm hoa của Nhị di nương, Sĩ Nữ Đồ cũng được treo tại phòng khách?
Nhị di nương đương nhiên là không muốn cho bọn bà tử của Ngọc Trà Hiên đi vào tìm, vừa tìm liền nhìn đến mấy thứ này, thể diện của nàng chỉ có nước quăng vô thùng rác.
Vốn đeo đồ của người ta liền đủ mất thể diện rồi, nếu những vật khác cũng bị phát hiện, đều bị mẹ con bọn họ chiếm đoạt, về sau thật sự là không còn mặt mũi gặp người.
Hồng Vân đem người đi vào lật đông lật tây, Nhị di nương vẻ mặt đầy mặt xấu hổ thêm tức giận, đùng đùng tháo xuống trên đầu trâm phượng, lại nhìn Thượng Quan Tử Ngọc, ánh mắt ý bảo con gái đem vòng tay Phỉ Thúy gỡ xuống, Thượng Quan Tử Ngọc biết cục diện trước mắt không phải nàng muốn là được, cho dù mắng chửi lại không có người để ý, đánh cũng đánh không lại người ta.
Hơn nữa Hồi Tuyết là phụng mệnh Thượng Quan Vãn Thanh đến làm việc, nàng là trứng chọi đá, nhưng mà, Thượng Quan Vãn Thanh, ngày hôm nay, món nợ này ngươi hãy nhớ kỹ cho ta, chờ đến khi ta gả sang Mộ Dung gia, ta nhất định sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết .
Thượng Quan Tử Ngọc cắn răng phát ra lời thề độc, đưa tay gỡ xuống vòng tay trên cổ tay, giao đến trong tay mẫu thân.
Hai đồ vật đồng loạt giao đến trên tay của Hồi Tuyết, Hồi Tuyết lấy qua, kiểm tra một lần, đưa cho một bà tử khôn khéo bên cạnh, bà ta là quản sự bên trong Ngọc Trà Hiên, Triệu bà tử.
“Cất vào đi.”
“Dạ, Hồi Tuyết cô nương.”
Triệu bà tử kính sợ mở miệng, không dám làm qua loa, lúc trước đại tiểu thư gọi mấy người bọn họ vào tâm sự, bọn họ đến bây giờ vẫn còn run sợ, hiện tại lại nhìn Hồi Tuyết cô nương trước mắt này, càng không dám khinh thường.
Lúc này, Hồng Vân đã dẫn mấy người nha đầu đang cầm hộp gấm đi tới, Hồi Tuyết đi qua, tự mình kiểm tra một lần, xác định tất cả mọi thứ đều còn tốt không sức mẻ gì, mới mệnh lệnh Triệu bà tử sửa sang lại cho tốt, sau đó phân phó đi xuống:
“Đem tất cả mọi thứ nâng trở về Ngọc Trà Hiên đi.”
“Dạ, Hồi Tuyết cô nương.”
Triệu bà tử ra lệnh một tiếng, mấy bà tử trong Ngọc Trà Hiên lập tức xông lên, hai người một tổ, mang một thùng rời đi, cuối cùng cũng còn lại mấy cái rương, Hồi Tuyết liền mệnh lệnh mấy bà tử trong Lan cùng nhau đem đồ vật đưa qua.
Vào thời điểm này, ai cũng không dám phản kháng, tất cả đều ngoan ngoãn nghe lệnh, cả Nhị di nương cùng nhị tiểu thư cũng không có ý kiến, huống chi bọn họ chỉ là người hầu trong viện.
Trong Lan viện, tất cả mọi người đều rời đi, trong sân trống rỗng chỉ còn lại có vài người, Nhị di nương nhìn hết thảy trước mắt, đau lòng khó nhịn than lên một tiếng liền ngất đi.
“Mau, giúp mẫu thân ta đi vào trong “, mắt Thượng Quan Tử Ngọc tóe ra tia máu, âm hàn mệnh lệnh Hồng Vân cùng Vân Tụ, hai thiếp thân nha hoàn cùng mấy bà tử vội vả đem Nhị di nương dìu vào bên trong gian phòng.
Bên trong Ngọc Trà Hiên, Hồi Tuyết chỉ huy mấy bà tử đem mấy thùng đồ cưới mang tới kho hàng nhỏ, mới dẫn Triệu bà tử đi báo cáo.
“Thưa tiểu thư, toàn bộ đồ đạc đều dựa vào danh mục đồ cưới đã được thu hồi lại“.
Vãn Thanh đang đọc sách ở dưới ngọn đèn, khuôn mặt hòa vào trong ánh sáng ngọn đèn, mơ mơ màng màng, trong ánh mắt tỏa ra ngọn lửa nóng bỏng, khóe môi lộ ra nhợt nhạt ý cười, giống như một tầng sa mỏng trong suốt, khiến cho cả người xuất trần lúc ẩn lúc hiện, nghe Hồi Tuyết bẩm báo xong, hài lòng gật đầu.
Nàng biết Hồi Tuyết mà ra tay, việc này nhất định thành công, nha đầu kia chẳng những võ công rất cao, hơn nữa đầu óc cũng rất thông minh, có nàng ta ở bên cạnh thật giống như nàng có thêm một cánh tay phải đắc lực.
“Ừ, không xảy ra chuyện gì chứ.”
“Tiểu thư yên tâm, không xảy ra chuyện gì.”
Hồi Tuyết cung kính gật đầu, lui qua một bên, Vãn Thanh nâng mắt nhìn Triệu bà tử, nhàn nhạt mở miệng:
“Triệu mama, mấy thứ này bây giờ đang ở trong kho hàng của Ngọc Trà Hiên, bà là quản sự bà tử của Ngọc Trà Hiên, về sau mấy thứ này liền do bà trông giữ đi, nếu là như thiếu dù chỉ là một vật nhỏ, cái mạng già này của bà cũng không cần phải giữ nữa.”
Mặc dù cách nói vừa mềm mại, nhẹ nhàng lại từ tốn nhưng trong lời nói lạnh lẽo, khiến cho da đầu Triệu bà tử run lên.
Tiểu thư bây giờ thật không thể so với trước kia, trước đây yếu đuối vô năng, bọn họ làm hạ nhân cũng vui vẻ thanh nhàn, rất nhiều việc mắt nhắm mắt mở, hiện tại không giống nhau, cần phải làm việc hết sức thận trọng, bằng không tuyệt đối không có kết quả tốt.
Triệu bà tử nghĩ lập tức kính cẩn nghe theo, tuân lệnh lên tiếng:
“Dạ, tiểu thư yên tâm đi, nô tì nhất định ghi nhớ những điều tiểu thư đã dặn dò, nếu là thiếu một vật dù là nhỏ nhất, nô tì sẽ đem mạng mình đến trả.”
“Ừ, vậy là tốt rồi “.
Vãn Thanh hài lòng gật đầu, ngẩng đầu phân phó Hồi Tuyết: “Lấy mấy xâu tiền cho mấy bà tử tối hôm nay qua bên kia làm việc đi.”
“Dạ “
Hồi Tuyết đi vào bên trong phòng, rất nhanh lấy ra ba xâu tiền, đưa tới trên tay Triệu bà tử, Triệu bà tử không khỏi sợ hãi, nhất thời không dám nhận, dập đầu:
“Ngại chết nô tì, nô tì không dám.”
“Được rồi, nhận lấy đi, đây là tiền tiểu thư thưởng cho mấy người các ngươi uống rượu, về sau tận tâm tận lực làm việc, những thứ này sẽ không bao giờ thiếu.”
Hồi Tuyết trầm giọng mở miệng, Triệu bà tử nhận lấy, vui lòng phục tùng, tiểu thư thật sự là người thưởng phạt phân minh, liên tục dập đầu cảm tạ...