Phần 1: Diện kiến Ngũ Công tử
Tuy rằng chỉ vội vàng thoáng nhìn qua, nhưng mà Vãn Thanh có thể khẳng định, người này chính là Long Diệu. Hắn nguyên lai chính là hoàng tử Long Phiên quốc, cái họ Long cũng ít khi gặp, chẳng qua nàng không có nghĩ về mặt kia.
Đồng Đồng thấy Long Diệu đi qua, khuôn mặt thất vọng, Vãn Thanh nhìn thấy dáng vẻ đó của bé, vội kéo bé vào lòng để tránh người khác nghi ngờ, cố gắng an ủi bé:
“Được rồi, đợi đến khi luận võ chấm dứt, mẫu thân nhất định dẫn con đi tìm Diệu thúc thúc”
Đồng Đồng nghe xong tâm trạng mới tốt được một chút. Bé liền nâng đầu lên tìm bóng dáng của Long Diệu.
Nhưng Long Diệu ngồi ở vị trí dành riêng cho sứ thần cùng tuyển thủ, cách vị trí của bọ họ rất xa nên căn bản nhìn không rõ.
Lúc này, trước cửa lại vang lên âm thanh bẩm báo của thị vệ:
“Sứ thầnThương Lang quốc đến, lâu chủ Thiên Ưng Lâu đến”
Ngay lập tức sự chú ý của mọi người đều bị hấp dẫn, ngay cả Đồng Đồng cũng đã quên mất sự hiện diện của Long Diệu, Vãn Thanh cùng bé cùng nhau nhìn về phía cửa lớn.
Chỉ thấy chính diện, song song có hai người đang đi tới. Một người mang diện mạo mềm mại nhu mì, không phải nữ tử, nhưng đẹp hơn nữ tử đến ba phần.
Ánh mắt đào hoa, môi lạnh bạc, khóe môi lộ ra ý cười điên đảo chúng sinh, quần áo màu tím ôm sát làm tôn lên dáng người, liễu yếu đào tơ, lả lướt quyến rũ. Giơ tay nhấc chân, ba phần quang minh, bảy phần âm nhu.
Một đôi mắt sâu sắc mờ mờ ảo ảo đầy đào hoa, dường như có thể phóng điện khắp nơi nơi, tựa như người vừa bước ra từ trong tranh.
Người này không phải Thương Lang quốc Mộc Tiêu Dao, thì là người nào.
Mà nam tử đi bên cạnh hắn, cùng hắn hoàn toàn tương phản.
Toàn thân bao trùm lạnh lẽo, quần áo cẩm bào màu đen, trước ngực thêu một con ưng với móng vuốt sắc bén. Trên mặt, đeo một mặt nạ đầu chim ưng che khuất nữa khuôn mặt.
Tuy rằng không nhìn rõ mặt hắn, nhưng từ trong con ngươi màu đen kia, ẩn ẩn nhìn ra được tia băng hàn, sâu không lường được.
Nếu nhìn chằm chằm vào hắn thì tia băng hàn kia sẽ văng khắp nơi, khiến người ta run sợ tận trong lòng, không dám hô hấp lớn tiếng.
Người này chính là lâu chủ Thiên Ưng lâu, Đàm Đài Văn Hạo.
Hai người này vừa bước vào, liền hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của mọi người bên trong giáo phường, tất cả mọi người nhỏ giọng nghị luận, bàn tán sôi nổi.
Thiên Hạ Ngũ Công Tử xếp hàng thứ nhất cùng thứ hai cùng nhau xuất hiện, chắc chắn là sẽ hơn người, tựa như ánh sáng chiều tà đang chuyển động nơi chân trời, càng giống như ánh mặt trời chói mắt.
Một âm, một dương, một nhu, một cương, một lửa, một băng, đối lập rõ nét, khiến cho người ta không thể rời mắt.
Tiếng nghị luận bắt đầu ẫm ĩ thêm một lần nữa. Bỗng, một âm thanh truyền thẳng vào trong tai Vãn Thanh.
“Oa, Đó có phải là Mộc Tiêu Dao hay không? Tuấn mỹ quá đi”
Nữ tử đó nói như thể, có vẻ như hận không thể chết trong lòng Mộc Tiêu Dao, mang theo cuồng triều cùng khẩn thiết.
Nhưng có một giọng nói khác vang lên:
“Ngươi không thấy là Mộc vương tử rất giống nữ nhân sao? Ta ngược lại cảm thấy lâu chủ Đàm Đài Văn Hạo càng có mùi vị nam nhân hơn, rất lãnh khốc, rất có sức quyến rũ, ta thích”
Tâm tình Vãn Thanh đối với hai nam nhân này, không giống như những người khác. Nàng nhìn thấy hai người này, chỉ cảm thấy đau đầu.
Đồng Đồng ôm nàng hưng phấn mở miệng:
“Mẫu thân, Đàm Đài ca ca cũng tới, thật sự là quá tốt. Nhưng mà, vì sao ca ấy lại đi cùng cái người nam không ra nam nữ không ra nữ kia vậy? Thật là mất hứng mà”
Đồng Đồng vừa dứt lời, Vãn Thanh không cười, nhưng Hồi Tuyết thì khác, nàng cười ầm lên, tán đồng, gật đầu:
“Đồng Đồng nói rất đúng, tên kia căn bản chính là bất nam bất nữ, náo có nam nhân nào trưởng thành âm nhu như đến như vậy”
Hồi Tuyết dứt lời, lập tức khiến cho nhiều nữ tử trong giáo phường tức giận. Đám người hâm mộ Mộc Tiêu Dao, tất cả đều giận trừng mắt nhìn nàng, có người còn trong tư thế muốn cùng nàng liều mạng ngay lập tức.
Vãn Thanh kéo Hồi Tuyết ngồi xuống, hướng những người đó cười cười, nói:
“Chúng ta chỉ là nói đùa một chút, nói đùa thôi mà”
Những nữ tử kia mới bỏ qua, Hồi Tuyết còn nhịn không được nói thầm. Còn dám mở miệng xưng là thiên kim tiểu thư, ta phi, ai nấy cũng đều háo sắc.
Người của Long Phiên cùng Thương Lang quốc cũng đã đến, vậy người của Kim Hạ quốc cùng Hiên Viên quốc cũng nên đến, canh giờ đã không còn sớm.
Quả nhiên Vãn Thanh vừa nghĩ xong, liền nghe được âm thanh của thị vệ ngoài cửa lại vang lên:
“Hiên Viên sứ thần đến, thái tử đến, Cẩn Vương đến”
Hiên Viên quốc sứ thần cuối cùng đến, cùng đi chính là người phụ trách chiêu đãi, thái tử Hạ Hầu Lạc Thần, phía sau là Cẩn Vương Hạ Hầu Lạc Vũ, Duẫn Quận Vương Hạ Hầu Mặc Quân.
Còn có Mộ Dung thế gia Mộ Dung Hách Khang, Mộ Dung Dịch và đám người Đoan Mộc Lỗi cũng ở trong đó. Một đám người chậm rãi đi tới, mọi người đều liếc nhìn.
Trước mắt bọn họ, tất cả đều là con trời, người nào người nấy cũng đều xuất sắc, ánh sáng rực rỡ chiếu rọi khắp nơi, rất hấp dẫn ánh mắt, khiến bọn nữ tử thét chói tai liên tục, lại phát ra tiếng hoan hô.
Vãn Thanh quan sát một lần, phát hiện trong đám người này, trừ những người mà nàng biết, còn có một nam tử nàng không biết.
Dáng vẻ cực kỳ xuất sắc, giống như ánh mặt trời rực rỡ, trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy ý cười. Điệu bộ nhu thuận như nước, quần áo cẩm bào vàng nhạt lộng lẫy hoa lệ, làm nổi bật lên dáng người tao nhã của hắn.
Tuấn tú nhưng nhìn rất đơn thuần, nhất là ánh mắt hắn, thời điểm nhìn người khác, rất ôn nhu, có vẻ như rất thương yêu, thương tiếc người đó vậy, khiến cho khuôn mặt của hắn mang theo một tia thánh thiện như tiên nhân.
Vãn Thanh nhịn không được tò mò, hướng Thượng Quan Nguyệt Phượng hỏi thăm:
“Người nam tử mặc áo gấm màu vàng là ai vậy?”
Thượng Quan Nguyệt Phượng mặc dù là nữ tử, nhưng mà đối với rất nhiều chuyện đều biết đến. Cho nên Vãn Thanh mới mở miệng hỏi nàng, liền thấy nàng nhìn xung quanh một vòng, sau đó nhỏ giọng nói thầm:
“Người đó là Hiên Viên thái tử của Hiên Viên quốc. Một trong Ngũ Công Tử, Hộ Hoa Công Tử. Nghe đồn, vị Hiên Viên thái tử này không chịu được khi nhìn thấy nữ tử thương tâm”
“Ồ! Khó trách …”
Vãn Thanh gật đầu, người này vẻ mặt mang một loại thánh khiết, tựa như phổ độ chúng sinh.
Đối với sự xuất hiện của những nam tử tuấn mỹ này, khiến giáo phường hoàng gia càng náo nhiệt hẳn lên, khắp nơi đều là tiếng nghị luận sôi nổi. Nói từ tướng mạo đến gia thế, từ năng lực đến sức mạnh, nói không ngừng.
Vãn Thanh buồn cười nhìn những người này, chú ý đến động tĩnh phía đối diện kia. Mặc dù có chút xa, nhìn không rõ ràng lắm, nhưng mà lại nhìn thấy chỗ ngồi của những người kia. Hình như là đang chào hỏi lẫn nhau.
Đối với cuộc so tài thách đấu Phượng Hoàng Lệnh này, tứ quốc xuất hiện là chuyện đương nhiên ... Nhưng mà, Đàm Đài Văn Hạo tại sao lại xuất hiện ở đây? Còn đi cùng Mộc Tiêu Dao.
Chẳng lẽ Thiên Ưng lâu cũng tham dự lần khiêu chiến này. Nghĩ sao cũng không giống, Vãn Thanh đang phân vân, bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng khác.
Đàm Đài Văn Hạo, thân là lâu chủ Thiên Ưng lâu, tình báo là đứng nhất. Lần này hắn xuất hiện, rất có thể chính là đã giao dịch làm ăn với Mộc Tiêu Dao.
Chắc là cẩn thận chú ý mấy tuyển thủ lần này, xem có người nào từng công khai qua Huyền Lực. Điều này ... Đàm Đài Văn Hạo hiển nhiên là biết rõ.
Mộc Tiêu Dao thân là vương tử Thương Lang quốc, đã rất nhiều lần từng công khai Huyền Lực, đương nhiên là không có tư cách dự thi, không biết hắn sẽ phái ra tuyển thủ có năng lực ra sao?
Vãn Thanh suy đoán, ngẩng đầu nhìn trời, sắc trời không còn sớm, luận võ có phải hay không nên bắt đầu?
Sao hoàng đế cùng hoàng hậu còn chưa tới?
Vãn Thanh đang nghĩ, liền nghe được trước cửa vang lên âm thanh:
“Hoàng Thượng giá lâm, hoàng hậu giá lâm”
Tất cả mọi người đồng loạt đứng lên, khom người quỳ xuống. Trong lúc nhất thời, giáo phường yên tĩnh không tiếng động.
Một thân minh hoàng long bào, Hạ Hầu Đông Thần cùng hoàng hậu Mộ Dung Yên đi đến.
Phía sau là Hán Thành Vương, Hộ Quốc Hầu, Trấn Quốc Công, đại tướng quân cùng trọng thần trong triều của Kim Hạ quốc, chậm rãi đi đến vị trí chỗ ngồi.
Vãn Thanh lặng lẽ ngẩng đầu nhìn, thấy ẩn ẩn hiện hiện ngay phía trước, các sứ thần ào ào đứng dậy, chẳng qua hơi chút hành lễ, lại ngồi xuống.
Sau khi đế hoàng đế hậu ngồi xuống, thái giám lên tiếng, mọi người đứng dậy, ngồi xuống.Trên đỉnh đầu, nắng gắt, ánh sáng tràn ngập võ đài cùng toàn bộ giáo phường.
Một cơn gió gào thét thổi qua, mấy lá cờ chuyển động theo gió, tiếng trống vang lên hùng tráng mạnh mẽ, âm thanh bành bành bành vang lên.
Liền có người bước ra giữa đài, chính là Phiêu Kỵ Tướng Quân cũng là gia chủ Liễu gia, gia tộc đứng thứ ba trong ngũ đại gia tộc, Liễu Phi Viễn.
Liễu Phi Viễn thân là trọng thần của Kim Hạ, còn là gia chủ của một gia tộc đã được trăm năm, một thân anh hùng dũng mãnh can đảm, uy phong lẫm liệt.
Đứng trên võ đài cao, ánh mắt dũng mãnh nhìn xung quanh, một tiếng vang lên, như sấm như sét, dù là người ngồi rất xa cũng nghe được rành mạch.
“Thương Lang quốc Mộc vương tử hạ chiến thư khiêu chiến Kim Hạ, Long Phiên cùng Hiên Viên, trong cuộc so tài thách đấu Phượng Hoàng Lệnh lần này. Hiện tại bắt đầu”
Vừa dứt lời, tiếng trống vang lên đùng đùng đùng, mọi người vỗ tay như sấm, người người hô to, kinh thiên động địa.
Phiêu Kỵ Tướng Quân Liễu Phi Viễn giơ tay, âm thanh ồn ào từ bốn phía nháy mắt yên tĩnh hẳn, an tĩnh nhìn trên đài cao.
“Lần khiêu chiến này, người thắng sẽ có được lệnh bài Phượng Hoàng Lệnh làm phần thưởng”
Liễu Phi Viễn vung tay lên, liền có hai tướng sĩ thân mặc áo giáp bưng một cái khay đi ra, dưới ánh mặt trời, một tia chói mắt lóe lên.
Khiến mọi người hồi hợp phập phồng, vì chói sáng cho nên căn bản nhìn không rõ Phượng Hoàng Lệnh có hình dáng ra sao.
Chỉ biết là nó được làm bằng vàng ròng, ánh sáng màu vàng chói sáng rực rỡ.
Liễu Phi Viễn đợi cho mọi người nhìn thấy Phượng Hoàng Lệnh thì phất tay ra lệnh cho hai tướng sĩ kia lui qua một bên, lại nói tiếp:
“Lần khiêu chiến này, người chiến thắng, không chỉ lấy được Phượng Hoàng Lệnh, còn có thể cưới công chúa của những nước bị đánh bại làm vợ”
Liễu Phi Viễn vừa dứt lời, tiếng trống lại vang lên, lại còn kèm theo tiếng kèn vui tai. Liền thấy hắn trầm ổn, khí thế như duyệt binh chỉ thẳng vào trước cửa lớn:
“Các vị mời xem”
Tầm mắt mọi người đều nhìn theo ngón tay hắn nhìn phía về phía cửa chính, chỉ thấy cửa lớn mở ra, vài nữ tử duyên dáng xinh đẹp thân mặc hồng y cùng các cung nữ từ bên ngoài đi vào.
Trong tay cầm lẵng hoa, cười nhẹ nhàng, một đường hướng thẳng bên trong, từ từ tách ra hai bên.
Đợi cho đến khi các nàng dừng lại, chỉ thấy trước cửa lớn xuất hiện bốn nữ tử tuổi chừng mười bảy mười tám tuổi, yêu kiều xinh đẹp, tỏa sáng như ánh bình minh, thướt tha duyên dáng, long lanh mỹ lệ động lòng người.
Người nào cũng đều có nhan sắc chim sa cá lặn, dung mạo bế hoa tú nguyệt, ai ai cũng nhìn chăm chú các nàng. Đoan trang cao nhã, chậm rãi từ ngoài cửa bước vào, theo đường dành cho khách quý đi thẳng đến võ đài.
Lúc này, mọi người dường như cũng đã quên hô hấp. Bất kể là nam nhân hay là nữ nhân, già hay trẻ, tất cả đều nhìn chằm chằm những nữ tử đang đứng trên đài cao kia.
Tự hỏi trong lòng, bốn nữ tử xinh đẹp bất phàm kia là ai?
Trong bốn người nữ tử kia, người dẫn đầu đứng ở phía trước là một lục y nữ tử, xinh đẹp uyển chyển, đôi mắt sáng như sao chậm rãi chuyển động, chậm rãi cúi người.
Bỗng âm thanh khiến người khác vui tai vang lên, giọng nói trong veo, rõ ràng.
“Bản cung là Mộc Doanh Tú, Minh Châu công chúa của Thương Lang quốc”
Mộc Doanh Tú vừa giới thiệu bản thân xong, toàn giáo phường xôn xao hẳn lên.
Không nghĩ tới, bốn nữ tử bỗng nhiên xuất hiện kia, lại là công chúa.
Mộc Doanh Tú quả nhiên không hổ danh là một công chúa, bất luận là khí thế, hay là khí chất, đều tựa như đám mây cao cao tại thượng bay bay trên trời, đẹp không sao tả xiết.
Phía dưới, tiếng bàn tán không ngừng dâng lên như những đợt sóng, mấy tuyển thủ đến so tài thách đấu, từng người từng người nhìn chằm chằm công chúa tứ quốc đang đứng trên đài cao kia không chớp mắt.
Trong ánh mắt hiện lên ánh sáng lung linh tràn đầy sắc màu. Người chiến thắng không những được Phượng Hoàng Lệnh, mà còn chiếm được công chúa của một nước.
Như vậy hôm nay, bọn họ không phải là nhất chiến thành danh sao?
Chính là điều mà bọn bọn họ dù có phấn đấu bao nhiêu năm cũng không đạt được. Không giống như giờ phút này, có được những điều này một cách thật dễ dàng.
Trên đài cao, Mộc Doanh Tú giới thiệu xong bản thân mình, liền lui trở về sau. Kế bên nàng, một công chúa khác lại đứng ra, duyên dáng khẽ chào.
Con ngươi ngập nước, trong veo như làn nước, làm người khác nhìn là muốn thương, chưa lên tiếng đã đỏ mặt xấu hổ, giống như phong lan dại mọc trong u cốc, thanh nhã lại trong sáng.
“Bản cung là Thanh Nghi công chúa của Kim Hạ quốc, Hạ Hầu Vân Hà”
“Bản cung là Hòa Hạc Công Chúa của Long Phiên quốc, Long Tuyết”
“Bản cung là Trân Ái công chúa của Hiên Viên quốc, Hiên Viên Lạc”
Bốn nữ tử giới thiệu xong bản thân mình, phía dưới lập tức nghị luận ầm lên. Nữ tử phần lớn là ghen tị, thỉnh thoảng chỉ chỉ trỏ trỏ, cái gì cũng đều nói được.
Còn nam tử là hâm mộ, chỉ hận mình không phải là tuyển thủ, mắt thấy nữ tử xinh đẹp duyên dáng như hoa như ngọc đang chuẩn bị rơi vào tay người khác, không khỏi than thở buồn bực.
Lúc này, Phiêu Kỵ Tướng Quân Liễu Phi Viễn vung tay lên, bốn vị công chúa tuổi trẻ xinh đẹp kia lập tức lui về ghế ngồi đã được xếp dành riêng cho mình. Ngồi ngay ngắn, mấy cung nữ đi theo ngay lập tức đứng sát chủ tử của mình.
Kế tiếp, mọi người chỉ chờ kết quả của cuộc so tài.
Cuối cùng, Liễu Phi Viễn tuyên bố:
“Khiêu chiến thi đấu chính thức bắt đầu”
Hắn nói xong, lui xuống, bốn phía lập tức yên tĩnh.
Nếu Thương Lang quốc đưa ra chiến thư khiêu chiến cả tam quốc, đương nhiên là tuyển thủ Thương Lang quốc phải xuất chiến trước.
Không biết bọn họ phái ra cái dạng gì tuyển thủ?