Từ lúc Giang Lăng nói câu ” em có phải đi chịu chết đâu ” đến giờ đã hai ngày trôi qua, Cố Trung cảm thấy nếu để Giang Lăng giao thân xác của mình cho Ngụy Tần, chi bằng đi chịu chết.
“Nghĩ gì thế. ” Tô Chiêu ngồi tựa ở đầu giường, chiếc chăn trượt xuống, lộ ra khuôn ngực trắng nõn mê người.
Cố Trung phun ra làn khói, không che dấu tâm tình phiền muộn: “Em nói xem tên họ Ngụy kia có bản lĩnh tài giỏi cỡ nào, mà có thể khiến Tiểu Lăng mê mệt đến chết đi sống lại như vậy?”
“Hừ. ” Tô Chiêu đối với chuyện Cố Trung ở trên giường cứ nói chuyện về Giang Lăng đã sớm miễn dịch, “Anh còn không biết xấu hổ mà nói nữa, người cũng không phải do anh cứu. Nếu không phải Ngụy Tần cho người đi theo dõi cái tên Mai gì đó kia, bây giờ anh có thể thảnh thơi nằm ở đây sao?”
Cố Trung giọng nói không vui: “Ồ, vậy tôi đây nên cảm tạ hắn rồi.”
Tô Chiêu khinh thường nói: “Anh nên thật lòng thật dạ cảm tạ hắn.”
Cố Trung hung hăng dập tắt đầu thuốc, xoay người một cái áp Tô Chiêu ở dưới thân, nắm lấy cằm y, ánh mắt cáu giận: “Tôi phải làm em đến lúc em không thể nói ra câu nào nữa mới được.”
Tô Chiêu tim đập rộn lên, ánh mắt phát sáng, lóe lên tia khiêu khích: “Tới đây, anh là đồ hèn nhát.”
Trưa nay, Cố Trung uống rất nhiều. Tô Chiêu bị Cố Trung làm đến không thể xuống giường, chỉ có thể nhìn Cố Trung uống đến nói năng lung tung.
Lúc say rượu mê mệt, năm chữ kia cứ quanh quẩn bên tai —— ‘anh là đồ hèn nhát.’
Choang, Cố Trung ném bình rượu qua một bên, ôm Tô Chiêu từ trên giường xuống: “Lái xe đi! Chở tôi tới chỗ tên họ Ngụy kia!”
Tô Chiêu không cản được gã, không thể làm gì khác hơn là lái xe chở gã đi, trong lòng hào hứng đón chờ vở kịch hay.
Trên đường gió lạnh tạt vào mặt Cố Trung khiến gã tỉnh táo lại, lúc chạy đến biệt thự của Ngụy Tần, men rượu đã bay đi hơn phân nửa.
Chiếc xe chậm rãi dừng lại, Cố Trung nhìn sang khuôn mặt lạnh lùng có chút cười nhạo gã củaTô Chiêu, lửa giận lại bị kích lên.
Gã xuống xe, đẩy cánh cửa sắt đang khép hờ ra, ấn chuông cửa.
Không lâu sau, cánh cửa bỗng nhiên mở ra—— Giang Lăng mặc một chiếc quần lót đáy thấp, trên thân thể khoác lên chiếc áo sơmi rộng thùng thình, để hở, khuôn ngực trắng nõn mê người lộ ra, mơ hồ có thể thấy được dấu hôn, khuôn mặt xinh đẹp nhưng thần tình lạnh lùng nghiêm nghị.
Cố Trung trong đầy ong một tiếng: “... Tiểu Lăng…”
“Anh tới đây làm gì. ” Giang Lăng lạnh lùng cắt ngang gã.
Cố Trung úp mở: “Hai ngày rồi... Sao em không trở về...?”
Giang Lăng trầm mặc.
Vừa nghĩ tới Tô Chiêu lúc này nhất định là đang ở trong xe lạnh lùng cười, Cố Trung liền không khỏi máu bốc lên não, gã không kiềm nén được tâm trạng, mạnh mẽ nắm lấy cánh tay Giang Lăng: “Tiểu Lăng, theo anh quay về! Tên họ Ngụy kia có cái gì tốt, em ở cùng hắn mỗi ngày có đáng...?!”
Giang Lăng nhíu mày, gạt tay Cố Trung ra, vuốt mớ tóc trước trán ra sau, con ngươi lóe lên tia băng lãnh: “Anh muốn quản em.”
Cố Trung ngơ ngẩn.
Bầu không khí ngưng trệ, Ngụy Tần đột nhiên xuất hiện, từ phía sau lưng ôm Giang Lăng vào lòng.
Hắn coi Cố Trung như không khí, khẽ cắn vào cổ Giang Lăng, trầm giọng ra lệnh: “Đóng cửa.”
Sạat. Cố Trung nhìn cánh cửa đóng chặt, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Ha ha ha ha... ” nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Cố Trung, Tô Chiêu cười đến đau bụng.
Cố Trung mặt đen bước lên xe, đột nhiên nhớ tới cái gì, lấy điện thoại ra gọi cho Giang Lăng.
Đợi cả buổi Giang Lăng mới bắt máy, Cố Trung vội vã nói: “Tiểu Lăng, lúc nãy anh quên nói, buổi chiều em nhớ trở về, lão Lý bên Hâm Kỷ hẹn chúng ta xế chiều đi huyện khu.... Cứ như vậy, về sớm một chút! Anh cúp máy đây.”
Tô Chiêu liếc mắt nhìn Cố Trung, không nói gì.