Ái Dục Phục Tùng

Chương 4: Chương 4




Ánh mặt trời dịu nhẹ lúc buổi chiều bao phủ lên vùng ngoại ô vô cùng yên tĩnh, ngay cả mấy con chim sẻ ríu rít đậu ở cành cây cũng không phát hiện ra có một vài chiếc xe đã tới xâm lấn vùng đất này.

Lốp xe chậm rãi nghiền qua những cục đá nhỏ và đám cỏ dại, dừng lại bên cạnh bờ sông.

Ngụy Tần đẩy cửa ra, lấy tay che đi ánh mặt trời, nhìn căn nhà nhỏ ở phía xa xa, khóe miệng nhoẻn cười.

Cơm nước xong, Giang Vĩnh Hoành giam mình trong nhà bếp dọn dẹp bát đũa.

Giang Lăng tiếp tục nằm ườn trên sô pha. Ngáp một cái, cậu cầm lấy bao thuốc lá, đứng dậy hướng nhà bếp nói: “Cha, con đi ra ngoài hút điếu thuốc.”

“Đi đi. ” Giang Vĩnh Hoành rửa xong chén bát, lấy khăn lau sạch sẽ.

Giang Lăng mới từ sô pha đứng lên, liền nghe ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa không mạnh không nhẹ.

Giang Lăng trong lòng trầm xuống, nhanh chóng móc ra khẩu súng! Giang Vĩnh Hoành cũng cảnh giác từ nhà bếp thò đầu ra.

“Cha đừng đi ra, để con đi mở cửa. ” Giang Lăng thấp giọng nói, trong mắt dần hiện lên sát khí.

Cậu cầm súng lặng yên đi tới cửa, hỏi: “Ai?!”

Phía bên kia cánh cửa không trả lời, chỉ là có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng hơn đáp lại.

Giang Lăng nắm chặt khẩu súng trong tay, nhanh chóng mở cửa, thình lình chỉa thẳng đầu súng vào đối phương ——khuôn mặt anh tuấn của ác ma bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt, Giang Lăng đối diện với đôi con ngươi như muốn hút đi linh hồn mình kia, đầu óc trống rỗng!!

Ngụy Tần ôn nhu cười, không chút do dự dùng lồng ngực áp lên nòng súng, mạnh mẽ ôm Giang Lăng vào trong lòng, cánh tay cứng như sắt của hắn siết chặt lấy cậu, giống như muốn nghiền nát cậu ra!

“Giang Lăng... ” Ngụy Tần nhắm mắt lại, ngửi mùi hương trên người Giang Lăng, hắn thì thầm vào tai cậu, giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc vang lên, không hề che dấu sự mong nhớ yêu thương.

Tên ác ma trong cơn ác mộng luôn đè nặng trong lòng cậu suốt ba năm qua cứ như vậy đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, Giang Lăng ngây người, linh hồn cậu giống như đã bị hút đi, ngay cả khẩu súng trong tay bị Ngụy Tần cướp đi lúc nào cũng không hay biết.

Khoảnh khắc gặp lại giống như dài đằng đẵng, mãi đến khi cậu nhìn thấy có người lướt qua bờ vai rộng lớn của Ngụy Tần mà tiến vào nhà, Giang Lăng mới hoàn toàn bừng tỉnh!

“Buông tôi ra! ” Giang Lăng nóng nảy nói.

Ngụy Tần mạnh mẽ đẩy cậu ra, hai người phía sau mau chóng túm được Giang Lăng, giữ chặt hai tay cậu!

“Trói lại. ” Ngụy Tần lạnh lùng nói.

Giang Lăng mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Ngụy Tần sai người trói chặt cha cậu trên mặt đất, nhất thời mất đi lý trí, lửa giận ngập trời: “Ngụy Tần!! Con mẹ nó anh chán sống rồi hả!!”

“Khiến cậu ta câm miệng. ” Ngụy Tần không quay đầu lại, ra lệnh.

Bị băng dán gắt gao bịt miệng, Giang Lăng bị bắt quỳ gối ở góc tường, cậu đang vô cùng phẫn nộ, nhưng tình hình lúc này không thuận lợi, cũng không thể nghĩ ra biện pháp nào, chỉ có thể âm thầm cắn răng.

Ngụy Tần lười biếng ngồi trên sô pha, một tay cầm khẩu súng của Giang Lăng, một tay cầm điện thoại di động ung dung nói với đầu dây bên kia: “Cha, con có một lễ vật muốn tặng cha, cha trực tiếp xuống lầu, con đã phái xe... dạ, lát nữa gặp.”

A, Ngụy Tần châm thuốc hít sâu một hơi, làn khói tỏa ra như sương mù bao phủ lấy khuôn mặt anh tuấn. Từ lúc đem Giang Lăng giao cho thuộc hạ, hắn không hề liếc mắt nhìn Giang Lăng một cái.

Mùi thuốc lá chui vào xoang mũi, Giang Lăng nhìn cha đang quỳ trên mặt đất, nắm tay suýt túa ra máu.

Không lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng xe phanh lại. Nghe thấy tiếng bước chân của Ngụy Diễm, Ngụy Tần thản nhiên nắm súng trong tay.

Ngụy Diễm vừa vào cửa liền ngây ngẩn cả người: “Giang Vĩnh Hoành?!”

Giang Vĩnh Hoành cả người run lên, từng sợi tóc cũng rung động.

Thấy hai người bọn họ như vậy, Ngụy Tần híp mắt mỉm cười, không nhanh không chậm nói: “Cha, phần đại lễ này, có vừa ý ngài không?”

Ngụy Diễm nghiêng mắt nhìn khẩu súng trong tay Ngụy Tần, nhất thời hiểu bảy phần: “Mày có ý gì?”

Ngụy Tần từ sô pha đứng lên, hướng Giang Vĩnh Hoành đi tới: “Ngài tìm ông ta tám năm mà vẫn không tìm được, tôi giúp ngài bắt ông ta về đây, ngài không cảm ơn tôi sao?”

Ngụy Diễm nhãn thần rùng mình: “Mày đừng có quá đáng.”

Ngụy Tần nở nụ cười: “Đừng nói như vậy, ông mang Giang Vĩnh Hoành đi, tôi thì lấy những thứ sớm muộn gì cũng thuộc về tôi, hai bên đều được lợi. ” nói xong liền chỉa họng súng vào đầu Giang Vĩnh Hoành.

Bầu không khí trở nên căng thẳng, mọi người ngay cả thở mạnh cũng không dám, căn phòng trở nên vô cùng yên tĩnh.

Giang Lăng sắp phát điên rồi, cậu trừng mắt nhìn nhất cử nhất động của Ngụy Tần, trong lòng căm hận đến run lên.

Ngụy Diễm nhìn Giang Vĩnh Hoành, rồi lại nhìn Ngụy Tần —— ông ta đã sớm biết đứa con trai này đang đóng kịch, chỉ là không nghĩ tới hắn tạo phản nhanh như vậy.

Quả nhiên là… Hổ phụ vô khuyển tử sao... Ngụy Diễm than nhẹ một tiếng: “Lấy văn kiện ra, tao ký.”

Lời này vừa nói ra, Giang Lăng cảm giác khí lực toàn thân như bị rút cạn, cậu vô lực ngồi dưới đất, phẫn nộ và hận ý lan tràn tứ chi.

Lưu Vân Tinh đem văn kiện mở ra trên bàn, Ngụy Diễm lấy bút và con dấu ra, tuyệt bút vung lên.

Trong căn nhà nhỏ ở ngoại ô này, tập đoàn Ngụy thị khổng lồ từ nay về sau chính thức đổi chủ.

Tất cả đều nằm trong dự liệu, Ngụy Tần cũng không hề lộ ra một tia vui mừng.

“Cha, tôi đã mua cho hai người một ngôi biệt thự ở đảo Saipan bên Mỹ, ” Ngụy Tần móc ra một tấm thẻ đưa cho Ngụy Diễm, “Hai người cứ tới đó dưỡng lão đi, tiền trong thẻ cứ tùy ý sử dụng.”

Ngụy Diễm sửng sốt một chút, tức giận tiếp nhận thẻ, hung dữ trừng mắt nhìn Ngụy Tần, từ trong kẽ răng nhả ra một câu: “Ngụy Tần, công ty nếu như bại trong tay mày, tao sẽ giết mày.”

Đây là lần đầu tiên Ngụy Diễm gọi tên đầy đủ của Ngụy Tần, Ngụy Tần biết ông ta không phải đang nói đùa: “Nếu như có ngày đó, tôi nhất định sẽ tới tìm ông nhận tội.”

Ngụy Diễm hừ lạnh một tiếng, kéo Giang Vĩnh Hoành lên: “Đi!”

Ngụy Tần phân phó nói: “Các ngươi hộ tống bọn họ ra sân bay, Vân Tinh cậu theo bọn họ đến Mĩ, sắp xếp cho bọn họ thật tốt rồi trở về.”

“Dạ, Ngụy tổng. ” Lưu Vân Tinh liếc mắt nhìn Giang Lăng, “Vậy cậu ta thì làm sao?”

“Không có việc gì, tôi sẽ xử lý.”

Tiếng xe đi xa, Ngụy Tần hút thuốc xong, ấn đầu thuốc trong gạt tàn, hướng Giang Lăng đang cúi đầu không nói gì trong góc tường đi đến.

“Chúng ta cũng đi thôi. ” Ngụy Tần ngữ khí ôn hòa, không hề có khí thế bức người như lúc nãy.

Hắn đỡ Giang Lăng lên, không có mở trói, chỉ bóc băng keo trên miệng cậu ra.

Giang Lăng trầm mặc, cậu rũ mi xuống không nói được một lời.

Thúc Giang Lăng ngồi vào chỗ ngồi phía sau, Ngụy Tần ngồi vào ghế lái, khởi động động cơ, chiếc xe chậm rãi rời khỏi bãi sông.

Tất cả mọi người tách nhau ra, tự mình rời khỏi căn biệt thự đó, ánh mặt trời buổi chiều lặng lẽ phủ lên ngôi nhà vắng vẻ trống không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.