Tuyết Vân dịch
Thanh Mai beta
Sau khi Thẩm Khinh Ngôn rời đi, bóng đen kia không
xuất hiện nữa. Nhưng mà mỗi đêm ta vẫn mơ thấy Ninh Hằng, cảnh trong mơ thiên
kì bách quái (mô tả một loạt những điều kì lạ) làm mỗi
sáng lúc tỉnh lại đều thổn thức không ngừng. Lúc đầu ta muốn nhân dịp dưỡng
bệnh này để quên Ninh Hằng nhưng không buông tay được, không ngờ bây giờ còn có
chút cảm giác tự mình làm khổ mình.
Ta đành lặp lại 3 lần tự nhắc nhở: Ninh Hằng là người
của Hoàng đế, Ninh Hằng là người của Hoàng đế, Ninh Hằng là người của Hoàng đế…
Kết quả, ngày tháng cứ nhàm chán trôi qua. Những ngày
này ta ở trên núi Trọng Quang vô cùng nhàm chán, tuy nói phong cảnh núi Trọng
Quang rất đẹp, nhưng nhìn nhiều cũng thấy phiền. Chẳng biết sở trường của Hoàng
đế có phải là chỉnh ta hay không mà phân phó cung nữ không được để ta ăn mặn.
Gần đây, ta hễ nhìn thấy món chay, là dạ dày cứ xoắn lại cả.
Nhạn Nhi thấy ta vì điều này mà đau khổ, đã nghĩ ra
một cách giúp ta.
“Thái hậu, dưới núi có hộ nông dân sinh sống, hay để
nô tỳ lẻn xuống núi đến nhà dân mua đùi gà mang về.”
Ta vừa nghĩ đến lớp mỡ dầu vàng ươm của đùi gà, không
nhịn được nuốt nuốt nước miếng, hận ngay lập tức không được cắn liền mấy
miếng.Ta hào hứng đáp : “Đi nhanh về nhanh”. Nhưng mà việc lên núi xuống núi
này lại tốn rất nhiều thời gian, lúc Nhạn Nhi quay về, đùi gà giấu trong người
đã nguội lạnh cả rồi, dầu mỡ dính cả vào giấy, từng mảng từng mảng lớn, thật sự
làm sụt giảm sự thèm ăn của ta.
Ta giả vờ như không nhìn thấy, ăn hết toàn bộ đùi gà
không chừa một miếng. Làm Thái hậu như ta thật là uất ức mà, ăn mặn cũng phải
lén lén lút lút, y như ăn trộm, ta càng nghĩ càng thấy xót xa trong lòng. Do
vậy, ta dự định không thèm giấu giấu diếm diếm làm gì nữa, Hoàng đế ở tận trong
cung, bọn nô tài muốn báo lại với Hoàng đế cũng phải chờ ta hồi cung đã, việc
lúc vui thì nên vui, lén ăn gà thì phải nhân lúc còn sớm mà ăn.
Lúc này ai gia muốn ăn một cái đùi gà thật thơm
ngon, Hoàng đế cũng không thể ngăn cản!
Hôm sau, ta đem theo Nhạn Nhi tới khu rừng bên ngoài
miếu tản bộ, ta đã căn dặn những hộ vệ khác thì chờ ở bên ngoài, lúc ta nói ở
trong rừng ngắm cảnh, thì lại cùng Nhạn Nhi lén lút xuống núi.
Thật may là đường núi cũng không khó đi, đi khoảng một
canh giờ đã xuống tới chân núi.
Dưới chân núi có không ít các hộ nông dân sinh sống,
vài căn nhà tranh, hoa dại ven đường, còn chưa đến gần, đã nghe thấy tiếng gà
kêu chó sủa, rất an nhàn thoải mái.
Ta nhìn xung quanh, mắt sáng lên nhìn chăm chăm vào
đàn gà đang kêu quang quác cách đó không xa, lông tơ mềm mượt, thịt bên dưới
lớp lông chắc hẳn là non mềm đầy mỡ đây.
Ta nuốt nước miếng , “Nhạn Nhi, hôm qua ngươi mua ở hộ
nông nào vậy?”
Nhạn Nhi chỉ phía trước, dẫn ta đi đến gần hộ nông
kia, một vị phụ nhân bước ra đón tiếp, trên đầu búi một búi tóc tròn, quấn một
chiếc khăn màu lam ngọc, cười nói với Nhạn Nhi: “Nha đầu, lại đến đây mua đùi
gà hả?”. Nhạn Nhi gật đầu.
Phụ nhân ấy nhìn ta, lại cười nói : “Vị phu nhân này
nhất định là từ kinh thành tới rồi”.
Ta mỉm cười đáp lại : “Hôm qua ăn chân gà của tẩu tử (chỉ
người đã thành thân), mùi vị thơm ngon, hôm nay muốn ăn nên
tới đây”.
Phụ nhân miệng cười không dứt, “Phu nhân thật là khéo
ăn nói, hôm qua đúng lúc phu quân ta săn bắt được không ít thú vật đem về, nếu
như phu nhân người không để ý, ta sẽ nấu một bàn đầy thức ăn cho phu nhân”.
Ta bản thân cầu còn không được, liên tục nói cảm tạ.
Phụ nhân mời ta và Nhạn Nhi vào phòng, ta nhìn khắp
nơi một lượt, góc rèm cửa có thêu một con hươu nhỏ, trên chiếc bàn bày những
vòng hoa kết bằng hoa dại, trên ghế trúc phủ một tầng rơm làm nệm ngồi, căn nhà
tranh nói nhỏ thì nhỏ, nhưng lại rất ấm áp.
Nhạn Nhi đột nhiên lên tiếng: “Nếu một ngày nào đó có
thể tìm một người thật lòng cùng nhau sống những ngày tháng chỉ có hai người,
như vậy thật tốt biết bao.”
Ta cười bảo: “Tiểu nha đầu động lòng xuân rồi hả?.”
Nhạn Nhi mặt ửng hồng: “Phu nhân đừng nói đùa.”
Ta cười thành tiếng, đang định đùa Nhạn Nhi tiếp, thì
nghe vài tiếng ho nặng nề sau rèm, ta kinh ngạc, Nhạn Nhi nhỏ giọng nói với ta:
“Phu nhân đừng sợ. Hôm qua lúc nô tỳ đến đây, vị phụ nhân kia có nói với nô tỳ,
đây là phu quân mấy ngày trước đi săn bắt thú trở về của bà ấy, nghe nói bị
thương rất nặng, khuôn mặt bị hủy hết rồi, vả lại cũng không nói được. Nghĩ kĩ
chắc là do tranh đấu trong giang hồ rồi.”
Giang hồ đúng là nguy hiểm, ta thở dài một hơi nói: “Thật
là đáng thương.”
Qua một lúc, vị phụ nhân mới bưng những bát to đầy đồ
ăn đem ra, từng bát từng bát bày lên bàn dài, có đùi gà đầy mỡ vàng ươm mà ta
mong muốn mấy ngày nay, trong lòng vô cùng vui sướng, liên tục nói cảm tạ, nghĩ
nhất định phải đưa thật nhiều tiền.
Lúc này, phụ nhân cầm một bát cháo nhỏ, vén rèm thêu
hưu lên, ta vô tình liếc nhìn, cùng lúc người trên giường cũng nhìn ta, làm ta
suýt chút nữa hồn bay luôn ra ngoài, người này không lẽ là người bị thương
nặng, nhưng mà chẳng giống người bị thương chút nào.
Mành cửa vừa buông xuống, ta lập tức quay mặt đi, cầm
cốc nước trên bàn uống một ngụm, lấy lại bình tĩnh.
Nhạn Nhi hỏi: “Phu nhân, người làm sao vậy?.”
Ta lắc đầu, đột nhiên trong rèm có tiếng hét hoảng sợ
của phụ nhân, sau đó là âm thanh rơi vỡ, ta lập tức đứng dậy, cùng Nhạn Nhi
nhanh chóng đi vào, vừa vén rèm cửa lên, một cánh tay lớn đầy vết thương do đao
kiếm kéo váy ta.
Sắc mặt ta trắng bệnh, Nhạn Nhi đánh một chưởng về
phía cánh tay người đó, một ngụm máu đỏ tươi phun trên mặt đất, nhưng cánh tay
của hắn vẫn níu lấy gấu váy của ta như trước. Ta ổn định lại tinh thần, nhìn
lại người đang nằm dài trên mặt đất kia, hắn ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt có gì
muốn nói lại nói không nên lời.
Ta hỏi: “Ngươi biết ta sao?.” Hắn gật đầu.
“Ngươi có lời muốn nói với ta?.”
Hắn buông gấu váy của ta, chấm ngón tay vào chỗ máu
vừa phun ra, cố gắng viết gì đó trên mặt đất, đợi hắn viết xong, ta cúi đầu
nghi hoặc nhìn xuống, mặc dù chữ viết xiên xẹo, nhưng ta vẫn nhìn ra được, đó
là một chữ Thẩm.
Ta theo bản năng nghĩ tới Thẩm Khinh Ngôn, ta sững sờ,
Nhạn Nhi đã nhanh miệng hỏi: “Có phải là người họ Thẩm đã hại ngươi thành thế
này không?.”
Ta nhăn mày, đang định trách cứ Nhạn Nhi nhiều chuyện
thì hắn đã nặng nề gật đầu.
Hắn lại chấm máu, viết hai chữ lên đất – chùa miếu.
Ta hơi sửng sốt, cúi đầu xem xét, điện quang hỏa thạch (là
lời trong phật giáo chỉ những điều khó nắm bắt,ở đây ý chỉ những việc trôi qua
rất nhanh như tia chớp), ta đột nhiên cảm thấy người này có
chút quen thuộc, dường như ta đã gặp hắn ở đâu đó, ta mở miệng hỏi: “Có phải ta
gặp ngươi ở đâu đó rồi không?.”
Người nọ kích động gật đầu, nước mắt dâng lên mắt.
Lúc này trong lòng ta đã không còn cảm giác sợ hãi
nữa, lại có một cảm giác không ổn, ta để Nhạn Nhi nâng hắn dậy, vị phụ nhân này
không chút kinh sợ, mà cùng Nhạn Nhi đem hắn lên giường, rồi nâng mắt nhìn ta,
nói thầm: “Mọi người từ từ nói chuyện”. Sau đó, bà ấy vén rèm đi ra ngoài.
Nhạn Nhi cầm chén trà đưa cho người nọ, nói: “Ngươi có
thể dùng tay chấm nước viết.”
Ta nghiêm túc hỏi: “Ngươi gặp ta ở đâu?”.
Hắn chấm nước, chậm rãi viết lên bàn hai chữ - Tô phủ.
Ta nhìn hắn dò xét, hỏi: “Ngươi là nô tài ở Tô phủ?”.
Thấy hắn gật đầu, lại hỏi: “Ngươi tên gì?”.
Hắn run rẩy, lại viết lên bàn hai chữ nữa. Ta cúi đầu
nhìn, trong lòng chấn động, người có khuôn mặt hoàn toàn bị huỷ nát này là
Triệu Thất mà lần trước ở Tô phủ ta đã đi tìm.
Hắn đột nhiên phun ra một búng máu, ho nặng nhọc, Nhạn
Nhi hô lên sợ hãi, ta đưa mắt nhìn, đôi mắt hắn, lỗ mũi hắn, lỗ tai hắn, miệng
hắn đều bắt đầu có máu chảy ra, nhưng tay vẫn không ngừng viết lên mặt bàn.
Cuối cùng, hắn khuôn mặt đầy máu nhìn thật sâu vào mắt
ta, rồi cả người nặng nề ngã xuống giường, Nhạn Nhi tới cạnh thăm dò hơi thở,
sắc mặt tái nhợt nói: “Phu nhân, hắn chết rồi”.
Trong lòng ta run mạnh, rất lâu sau mới phản ứng lại,
ta cúi đầu nhìn xuống những chữ trên bàn gỗ - Từ đường Tô phủ có điều khác
thường, Thẩm không thể tin, báo thù…
Nhạn nhi lúc này cũng kích động nhìn ta.
Ta nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra lần nữa, đã bình tĩnh
lại.Ta lau đi những chữ viết trên bàn, bảo Nhạn nhi tẩy sạch chữ viết bằng máu
trên mặt đất, sau đó đưa cho vị phụ nhân kia một bao tiền lớn, để bà ấy tìm một
nơi tốt chôn cất Triệu Thất, cũng căn dặn bà ấy không được để ai khác biết sự
việc hôm nay.
Sau đó, ta cùng Nhạn Nhi lên núi, quay lại khu rừng
bên cạnh miếu.
Hộ vệ hầu hạ bên ngoài thấy người ta dơ bẩn, đều lắp
bắp kinh hoàng, vội vã lên nghênh đón, ta khoát tay, hạ giọng nói: “Ai gia chỉ
ngã một cái, không sao hết.”
Đêm hôm đó, ta cuối cùng cũng không mơ thấy Ninh hằng
nữa. Nhưng mà lại mơ thấy Triệu Thất cả mặt đầy máu nói với mình: “Thái hậu,
thay ta báo thù, thay ta báo thù, nhất định phải thay ta báo thù…”.
Ta hoảng sợ tỉnh dậy, thở gấp, toàn thân mồ hôi lạnh,
ngực đập dữ dội, hình dáng Triệu Thất thất khiếu chảy máu cứ hiện trong đầu ta
không cách nào quên được.
Ta xuống giường, thắp sáng đèn trên bàn, bên ngoài côn
trùng kêu râm ran, ta đưa mắt nhìn ra ngoài, ngoài cửa có hai thị vệ thức đêm
canh gác, thân hình cao lớn làm ta an tâm không ít.
Ta đột ngột nhớ tới bóng đen nhìn thấy những đêm
trước.
Ta vốn cho là Thẩm Khinh Ngôn, nhưng mà bây giờ cẩn
thận suy nghĩ lại, thấy khả năng không lớn lắm. Đêm hôm đó, bóng đen kia dẫn dụ
ta ra ngoài, nhất định là có lời muốn nói với ta, nhưng sau đó bóng đen kia
dừng lại, lúc ta bước lên phía trước vài bước thăm dò, thì đột nhiên xuất hiện
thêm một bóng đen khác.
Nếu nói bóng đen lúc đầu là Thẩm Khinh Ngôn, thì bóng
đen còn lại là ai, nhưng mà hôm nay thấy Triệu Thất nói như vậy, ta khẳng định
bóng đen lúc đầu là Triệu Thất.
Triệu Thất viết từ đường Tô phủ có điều khác thường,
Thẩm không thể tin, báo thù…chữ Thẩm trong đó, nhất định là Thẩm Khinh Ngôn, mà
từ đường Tô phủ có điều khác thường, điều này tạm thời giữ lại, còn về từ báo
thù cuối cùng là chỉ việc thay hắn báo thù.
Ta tuỳ tiện suy đoán như vậy.
Triệu Thất nhất định là biết được bí mật không nên
biết, cho nên mới rơi vào kết cục như vậy. Mà cái bí mật này không những có
liên quan đến ta, liên quan đến Thẩm Khinh Ngôn….. mà còn liên quan đến cả Tô
phủ.