Ai Gia, Có Hỉ

Chương 38: Chương 38




Ninh Hằng nhảy xuống hồ….

Hô hấp ta đứt quãng, đôi chân vô thức chạy hướng ra ngoài, vừa đặt chân lên bậc cửa, gió lạnh thổi vào mặt, trâm ngọc trên đầu nặng đến ngàn cân, bước chân dần bình tĩnh lại. Ninh Hằng nhảy xuống hồ thì sao? Nhặt lại được trâm gỗ thì thế nào? Hoàng đế vẫn cứ xen vào giữa hai chúng ta, nhặt được trâm gỗ về thì Ninh Hằng vẫn muốn giữ đạo bề tôi trung thành mà thôi.

Thật sự muốn từ bỏ, thế thì sớm từ bỏ luôn đi.

Ta dừng bước, hờ hững nói với Nhạn Nhi: “Ninh khanh bơi lội rất giỏi, ngươi không cần phải lo lắng. Nếu như ngươi vẫn không an tâm, vậy thì cứ đi nhìn xem đi.”

Nhạn Nhi gấp đến nỗi hai mắt đỏ cả lên, nói: “Thái hậu, nô…nô tỳ…Người…” Nàng giậm giậm chân, “Nô tỳ đi xem thì có tác dụng gì chứ? Người mà đầu gỗ tướng quân muốn nhìn thấy cũng chỉ có mình Thái hậu.”

Ta lạnh giọng nói: “Không cần nói nhiều.”

Nhạn Nhi cắn cắn môi, cuối cùng theo ý ta vội vàng chạy ra ngoài. Một mình ta lảo đảo quay về tẩm cung, cửa vừa khép lại, ta lập tức gỡ cây trâm ngọc cài trên búi tóc xuống, đang định ném xuống đất, trong đầu lại hiện ra vị cửu ngũ chí tôn cao cao tại thượng kia. Ta vô lực nắm chặt trâm ngọc, cuối cùng chỉ có thể oán giận mà đem nó đặt mạnh lên bàn trang điểm.

Ta lơ đãng ngẩng đầu lên, nhìn thấy bản thân mình trong gương, ta cùng lắm chỉ mới hai mươi, mà nơi đuôi mắt đã có nếp nhăn. Trong cung tuy là phú quý vô hạn, nhưng trước sau vẫn không phải là nơi để người ta sống lâu dài. Từ lúc tiến cung đến nay, ta lúc nào cũng phải đề phòng mọi phía, trăm phương ngàn kế cũng vì để giữ được tính mạng, bây giờ lại vì Hoàng đế và Ninh Hằng mà phiền não không yên, chuyện lo lắng càng ngày càng nhiều, chẳng có mấy ngày được cười tươi thoải mái.

Ta nhặt lên mảnh hoa, thoa lên một lớp bột dính, thổi nhẹ một làn hơi, dán vào khóe mắt để che đi nếp nhăn. Mảnh hoa mai diễm lệ như mây, ta kinh ngạc nhìn một lúc lâu, chung quy vẫn cảm thấy mảnh hoa này cũng không giấu được sự phiền muộn giữa chân mày ta.

(*Mảnh hoa dán như thế này nè*)

Sau khi Nhạn Nhi quay về, cứ mỗi lần mở miệng định nói chuyện, ta đều biết là nàng ấy sẽ nói về tình trạng của Ninh Hằng, vì thế ta đều phất tay không cho nàng ấy nói. Nhạn Nhi không dám trái ý, vâng dạ nhìn ta đầy oan ức. Ta cười nhạt, lớn tiếng gọi Như Ca, Như Họa, Như Thi, Như Vũ để các nàng thay phiên nhau diễn tấu các bản nhạc, tiếng tiêu sáo đàn hát vang lên không ngừng, ta chăm chú lắng nghe lại cảm thấy như được trở về lúc trước kia, lúc đó ta không biết tâm ý của Hoàng đế, cũng không thích Ninh Hằng, vẫn chỉ lặng lẽ hâm mộ Thẩm Khinh Ngôn.

Bên ngoài những bông tuyết nhỏ như tơ liễu rơi xuống, ta tính toán thời gian, ước chừng còn hơn nửa canh giờ nữa Hoàng đế sẽ tới thỉnh an. Ngày hôm qua Hoàng đế tặng ta trâm ngọc ngụ ý là vạn thọ vô cương, ta thật sự sợ hãi. Bây giờ ta chỉ hận không thể cách xa Hoàng đế càng xa càng tốt, thậm chí là không bao giờ gặp lại nữa. Chỉ tiếc là Hoàng cung nhỏ như vậy, ta làm sao có thể không gặp lại Hoàng đế chứ.

Nhưng sau khi uống xong một chén trà Bích Loa Xuân, ta nghĩ có thể tránh được lúc nào thì hay lúc đó, vậy nên lập tức sai thái giám chuẩn bị một cỗ xe ngựa, ta khoác lên người áo khoác lông chồn rồi vội vội vàng vàng tới phủ công chúa của Thường Trữ.

Thường Trữ là tri kỷ chốn khuê phòng của ta, cũng là Hoàng tỷ của Hoàng đế, ít nhiều gì thì Hoàng đế cũng nghe lời Thường Trữ. Loại chuyện trái với luân thường này, Thường Trữ nhất định là không muốn xảy ra.

Vừa ra khỏi cửa cung, vừa vặn nghe được tiếng chuông bãi triều, ta thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng may ta chạy nhanh. Sau khi đến phủ công chúa, Thường Trữ vẫn chưa thức dậy. Nghe nói phụ nữ mang thai rất thích ngủ, vậy nên ta căn dặn không cần phải đánh thức Thường Trữ, ta tự ngồi trong phủ công chúa là được rồi.

Sau đó không biết là nô tài nào nhiều chuyện, ta chỉ mới ngồi được một khắc, Thường Trữ đã đi ra. Ta nhìn thấy nàng tóc còn chưa búi, vẻ mặt vẫn còn ngái ngủ, thì biết nàng ấy chưa kịp chải đầu rửa mặt đã vội vàng chạy ra gặp ta rồi.

Thường Trữ phất tay, hạ nhân trong phòng đều lui ra hết. Ta nhìn bụng bầu tròn vo của nàng ấy, vội vàng đứng dậy, tiến lại gần đỡ lấy nàng ấy, trách cứ: “ Là hạ nhân nào nhiều chuyện vậy? Ta rõ ràng đã nói là không cần đánh thức ngươi dậy. Sao không chải đầu rửa mặt cho xong rồi hẵng đi ra?”

Thường Trữ ngồi xuống ghế mềm, ngáp một cái, cười nói: “Quán Quán sớm như vậy đã đến tìm ta, nhất định là có chuyện gấp muốn nói với ta.”

Đúng là chỉ có ngươi hiểu ta, Thường Trữ. Ta thở dài một tiếng, nói: “Việc này có liên quan đến… Thừa Văn.”

Thường Trữ vừa nghe xong lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại, vẻ ngái ngủ trên mặt biến mất tăm, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc hẳn, hỏi: “ Thừa Văn thế nào?”

Ta suy nghĩ, kể hết những chuyện xảy ra mấy ngày này cho Thường Trữ nghe, bao gồm cả chuyện giữa ta và Ninh Hằng, cũng bao gồm luôn cả chuyện Hoàng đế thích ta, cùng với việc mưu phản. Nhưng mà chuyện mưu phản, ta chỉ lọc ra những gì quan trọng để nói.

Tất cả mọi chuyện vừa nói xong, ta lập tức cảm thấy nhẹ nhõm cả người. Ta vô cùng may mắn khi có được một tri kỉ như Thường Trữ, vào lúc này, có thể nói ra những chuyện phiền muộn trong lòng mình cùng tri kỷ, đúng là không còn gì tốt hơn nữa.

Sắc mặt Thường Trữ không ngừng biến đổi, nàng ấy lặng im một lúc lâu mới nói: “Chuyện mưu phản mấy ngày trước Thừa Văn cùng đã nói với ta, lúc ta vừa biết được cũng không thấy kinh ngạc, Thẩm Khinh Ngôn dã tâm lang sói, ta đã sớm biết hắn không phải là người tốt mà. Nhưng mà những năm gần đây, Thừa Văn không muốn gần nữ sắc, ta còn tưởng hắn đoạn tụ. Không ngờ trong lòng lại cất giấu một bí mật kinh người như vậy.”

Ta tiếp tục nói: “Thường Trữ ngươi cũng biết rồi đấy, ta không phải là mẫu thân ruột thịt của Thừa Văn, nhưng trước giờ ta đều yêu thương Thừa Văn như nhi tử (con trai). Ngươi cũng biết, Thừa Văn cố chấp đến mức mười con trâu cũng không xoay chuyển được ý định của hắn. Hôm nào, ngươi cẩn thận khuyên giải hắn. Thừa Văn năm nay mười sáu, nữ nhân bên cạnh hắn không nhiều, ở chung với hắn lâu nhất cũng chẳng còn ai ngoài ngươi và ta, có lẽ là hắn còn trẻ nên suy nghĩ lầm lạc, tình thân và tình cảm nam nữ tuyệt đối không được đánh đồng.”

Thường Trữ gật đầu nói: “Mấy hôm nữa nữa vừa đúng ngày rằm, ta sẽ tiến cung khuyên nhủ Thừa Văn,” Thường Trữ nhẹ chau mày, “Chuyện của Thừa Văn đúng là hơi hoang đường, nhưng mà Quán Quán ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không cho phép Thừa Văn làm ra mấy chuyện đại nghịch bất đạo này.”

Ta gật đầu, “Có lời này của ngươi ta cũng yên tâm, Thừa Văn xưa nay đều nghe lời ngươi nhất.”

Lúc này Thường Trữ lại nói: “Vừa rồi nghe ngươi kể, Ninh Hằng quả thật là người hiếm thấy. Lòng trung thành là không sai, cái sai chính là thân phận giữa ngươi và Ninh Hằng. Thật ra việc ngươi thu Ninh Hằng làm nam hầu cũng không phải là chuyện về lâu về dài được, Ninh Hằng trước sau vẫn là trọng thần trong triều, lời ra tiếng vào lúc nhàn rỗi quá nhiều Thừa Văn cũng khó mà ngăn chặn được, huống hồ hiện giờ Thừa Văn lại có tâm tư như vậy với ngươi, càng là ngàn vạn lần không được.” dừng một lát, Thường Trữ thở dài, “Quán Quán, ngươi và Ninh Hằng không thể rồi, vẫn nên sớm từ bỏ đi.”

Ta không nói gì gật đầu.

Sau đó ta cùng Thường Trữ nói chuyện phiếm, ta thấy sắc mặt nàng ấy mệt mỏi nên lấy lý do rời khỏi phủ công chúa, thấy thời gian vẫn còn sớm, ta trầm ngâm một lát, lại để thái giám đánh xe đi dạo trong kinh thành.

Tuyết bay đầy trời, người đi trên phố rất ít. Ta vén rèm nhìn ra, hoa tuyết nhẹ bay vào xe ngựa, ta vừa định đưa tay ra bắt lấy, thì lại có một chiếc xe ngựa chậm rãi chạy qua, ta nhìn kí hiệu, là xe ngựa của Thẩm phủ.

Sau khi nói với Hoàng đế chuyện Thẩm Khinh Ngôn mưu phản, giờ nhìn thấy những thứ liên quan đến Thẩm phủ, đáy lòng ta vẫn có chút bất an. Ta đang định buông rèm xe xuống, thì rèm xe ngựa bên cạnh lại vén lên, ta sững sờ, là Thẩm Khinh Ngôn.

Hắn cười ấm áp với ta, đáy mắt đầy thâm ý, sau đó lại nhanh chóng buông rèm xuống. Ta và Thẩm Khinh Ngôn quen biết nhau nhiều năm như vậy, tất nhiên là rõ nụ cười của hắn lúc này có ý nghĩa gì, hắn muốn ta tìm một nơi yên tĩnh, rồi sau đó nói với ta mấy chuyện quan trọng.

Ta nghĩ dù sao Hoàng đế cũng đã biết rồi, như vậy vở kịch này vẫn phải tiếp tục diễn thôi, ta phân phó thái giám đánh xe, “Đến Tô phủ.”

Sau khi ta đi vào Tô phủ, cầm chiếc ô màu đỏ thẫm, chầm chậm đi trong mưa tuyết đến khuê phòng ngày trước của ta. Trong Tô phủ có không ít người của Thẩm Khinh Ngôn, chuyện ta đi đến Thẩm Khinh Ngôn sẽ nhanh chóng biết, cho nên ta không cần lo Thẩm Khinh Ngôn không tìm được ta.

Quả nhiên, ta vừa mới bước vào khuê phòng trước kia, thì Thẩm Khinh Ngôn đã đến rồi.

Hắn khép cửa phòng lại.

Ta vừa định ngồi xuống ghế, lại phát hiện mặt ghế phủ lớp bụi dầy, ta nhíu mày, hạ nhân trong Tô phủ nhận tiền công mà làm việc kém quá, đúng là không được.

Lúc này Thẩm Khinh Ngôn không biết lấy đâu ra khăn trắng, khom lưng lau sạch sẽ từng lớp bụi trên ghế, hắn ngẩng đầu cười với ta, giọng nói ấm áp: “Xong rồi, sạch sẽ rồi.”

Ta ngồi xuống, qua một lúc sau, Thẩm Khinh Ngôn vẫn không nói gì, chỉ dịu dàng nhìn ta, ta lúng túng căng thẳng, nhất thời cũng không biết nói gì với hắn. Cũng chẳng biết từ lúc nào, mà ta và Thẩm Khinh Ngôn đã không còn lời nào để nói với nhau nữa.

Trong lòng ta thở dài, mở miệng nói: “Tiểu thư Hồng gia đã tìm được rồi sao?”

Thẩm Khinh Ngôn vẻ mặt biến đổi, hắn nói: “Mấy hôm trước đã tìm về rồi.”

Ta sững sờ: “Hả?” Mấy ngày này ta gần như quên mất chuyện này của Thẩm Khinh Ngôn, Hoàng đế và Ninh Hằng hai người này cũng đủ làm ta phiền não đến nỗi muốn nhảy xuống hồ Hàm Quang rồi. Ta lại nói: “ Sao hai người vẫn chưa thành thân? Theo lý mà nói, Bệ hạ nên để hai người thành thân rồi chứ.”

“Vị tiểu thư Hồng gia đó không đồng ý, vả lại….” Sắc mặt hắn không tốt nói: “Lúc tìm thấy tiểu thư Hồng gia đó, nàng ấy đã có hỉ mạch. Hôm qua Hồng Thái uý đã chủ động tìm Bệ hạ bỏ hôn sự này.” Dừng lại một lúc, sắc mặt Thẩm Khinh Ngôn đã dịu dàng lại, hắn khẽ nói: “Quán Quán, ta với Bình Trữ Thân Vương đã thương lượng qua rồi, ngày bức Hoàng đế thoái vị quyết định là mùng một tết.”

Ta kinh ngạc, “Nhanh như vậy sao?”

Thẩm Khinh Ngôn gật đầu, “Hôm đó, ba vị thân vương đều dẫn binh đến đây, vả lại phòng thủ trong cung tương đối lơi lỏng, ta cũng có thể điều động binh quyền…” Có lẽ là trông thấy sắc mặt ta trắng bệch, Thẩm Khinh Ngôn bỗng dừng lại, hắn cúi người, cầm lấy tay ta, “Quán Quán, không phải lo lắng, ta đã nghĩ kỹ đường lui rồi. Nếu thành công, nàng sẽ là thê tử của ta, còn nếu như thất bại, nàng vẫn là Thái hậu tôn quý không gì sánh bằng của Đại Vinh. Nàng chỉ cần khăng khăng nói không biết gì về việc mưu phản của chúng ta, Hoàng đế cũng sẽ không làm khó nàng, huống hồ Thường Trữ công chúa nhất định sẽ che chở nàng. Cho nên, nàng không cần phải lo lắng gì cả.”

Ta kinh ngạc nhìn hắn.

Thẩm Khinh Ngôn lại nói: “Nếu thành công, nàng sẽ hạ một thánh chỉ.”

“Thánh chỉ gì?”.

Hắn nói: “Tuyên cáo với bách tính thiên hạ là đương kim Thánh thượng không phải là huyết mạch chân chính của hoàng gia.”

“Nhưng mà… đến giờ ta vẫn không biết chứng cứ ở đâu.”

Thẩm Khinh Ngôn nắm chặt tay ta, khẽ cười nói: “Có chứng cứ đúng là tốt hơn, nhưng không có cũng chẳng sao. Mọi thứ đều có thể bịa đặt, Quán Quán không cần lo nghĩ, ta đã nghĩ xong rồi. Đến lúc đó, nàng cứ làm theo là được.”

Ta cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: “Vẫn là Cảnh Chi nghĩ chu đáo.”

Thẩm Khinh Ngôn đứng dậy, hắn xoa đầu ta, dịu dàng nói: “Quán Quán, chỉ còn mười ba ngày. Qua mười ba ngày, nàng sẽ là thê tử của ta.”

Ta khẽ nhếch môi miễn cưỡng thành nụ cười

Hóa ra….cách ngày mưu phản, chỉ còn mười ba ngày.

Mười ba ngày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.