Có lẽ là ngất nhiều, cho nên tốc độ tỉnh lại của ta cũng
nhanh hơn một chút. Tầm nửa canh giờ sau, ta đã tỉnh lại. Còn chưa mở mắt ra,
đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc.
Ta mở mắt, “Ôi” một tiếng, Như Ca cùng Như Họa vội
chạy tới, “Nương nương, người cuối cùng cũng tỉnh.”
Như Ca đỡ ta ngồi dậy, ta xoa xoa thái dương, “Lúc nãy
Ai gia lại động thai khí à?”
Như Họa đáp: “Bẩm nương nương, đúng vậy.”
Ta lại xoa xoa thái dương, nâng mắt nhìn khắp bốn
phía, Như Ca không thẹn là cung nữ hầu cận của ta, ta còn chưa hỏi nàng đã nói
luôn: “Nương nương, Thẩm tướng ở bên ngoài chờ.”
Lúc này trong lòng ta có chút thấp thỏm không yên. Tuy
rằng cha hài tử là hắn, người trong mộng của ta, đây đúng là may mắn trong bất
hạnh, nhưng hài tử này đến thật bất ngờ, ta không có chút ấn tượng nào với việc
ân ái.
Ta không biết phải đối mặt với Thẩm Khinh Ngôn thế
nào. Trong bao nhiêu giấc mộng, đều là mộng xuân của ta với hắn. Mới vừa rồi
lời Thẩm Khinh Ngôn nói ra làm ta động tâm, nhưng ta lại có cảm giác lời hắn
nói không thật. Đêm hôm đó, nhất định là ta uống rượu rồi thuận tiện cường bạo
hắn. Mà hắn ngại thân phận Thái Hậu của ta, nên mới không nói ra. Nay lại nháo
ra chuyện này, vì để ta thoải mái, hắn đã bẻ cong sự thật.
Ta càng nghĩ càng thấy có lý. Thẩm tướng là chính nhân
quân tử, làm sao lại mượn rượu để ái ân cùng ta? Mà chuyện ân ái này, khẳng
định là lỗi của ta. Ta không còn mặt mũi nào để gặp Thẩm Khinh Ngôn, nên sai
Như Ca đi nói với hắn: “Việc này ai gia sẽ xử lý. Thẩm tướng không cần lo lắng,
cũng không cần thỉnh tội với bệ hạ.”
Khi Như Ca quay lại, Như Họa đang hầu hạ ta uống thuốc
dưỡng thai, ta uống một ngụm, thật đắng. Nhưng khi nghĩ tới cha hài tử là người
trong mộng của mình, thì ta hơi cảm thấy, ngọt ngào.
Có lẽ là ông trời chiếu cố ta, biết ta với hắn không
thể kết thành phu thê, nên ban thưởng cho ta một đêm xuân phong, sinh ra một
hài tử, thỏa mãn ước mộng bao năm của ta.
Sau khi uống xong thuốc dưỡng thai, Tào Võ lại tiến
vào, “Bẩm báo nương nương, Ninh đại tướng quân cầu kiến.”
Ninh Hằng tới tìm ta, đúng là hiếm thấy. Ta với Ninh
Hằng cũng không phải là quen biết, mà ta khá thích Ninh Hằng. Lúc mới buông rèm
nhiếp chính, Ninh Hằng mới là một quan ngũ phẩm. Mấy năm nay Ninh Hằng từng
bước từng bước một lên chức, ta cũng nhìn thấy. Nay hắn tới được chức tướng
quân nhất phẩm cao quý, lập bao nhiêu công trạng, không người nào không phục.
Mà Ninh Hằng này rất chính trực, năm đó tiên đế ra
chiếu để ta trợ giúp thái tử đăng cơ, mấy ngày sau, Như Ca cùng Như Thi mỗi
ngày đều phải dành ra ba canh giờ để sắp xếp lễ vật của triều thần, trong đó
không thiếu kỳ trân thế bảo. Sau đó, Như Ca lại điểm qua danh sách, trong đám
văn võ bá quan, duy nhất không có tên Ninh Hằng.
Sau đó, ta gặp lại hắn trên triều, ánh mắt hắn nhìn ta
mang theo trách cứ, từ lúc đó ta đã biết Ninh Hằng không coi trọng ta, hắn cùng
với dân chúng đều nhất trí cho rằng ai gia là tai họa của Đại Vinh. Nhưng xét
theo phương diện khác, Ninh Hằng lại là một trung thần.
Trong đó quan hệ của hắn với Hoàng đế, cũng rất đáng
để tìm tòi nghiên cứu. Trong cung từng có lời đồn đại, Hoàng đế đến nay vẫn
chưa nạp phi, nguyên nhân chỉ có thể là có Ninh Hằng bên cạnh. Lúc ấy nghe
xong, ta bật cười. Nhân tài trong cung đúng là nhiều vô kể, mới nghĩ ra được
một câu chuyện đoạn tay áo chi phích (nam yêu nam) này. Cứ
những lúc nhàn hạ ta lại ra ngự hoa viên ngắm hoa, chợt thấy thái giám của
Hoàng đế cùng một cung nữ chụm đầu nói chuyện, ta nín thở tập trung tinh thần
lắng nghe, lập tức thấy kinh hãi.
Bọn họ nói nửa đêm ở tẩm cung Hoàng đế nhìn thấy Ninh
đại tướng quân cùng bệ hạ tư thế cưỡi ngựa thở dốc không ngừng, lúc đó kiều
diễm không tả hết được. Ta cảm khái, lời đồn đại trong cung đúng là không có gì
là không thể.
Khi Ninh Hằng tiến vào, tâm trí ta vẫn đang bay bổng
với suy nghĩ của riêng mình, lúc hắn hành lễ, ta dùng ánh mắt không gì là không
thể nhìn hắn từ trên xuống dưới. Nhìn toàn thân thể hắn, đánh giá triều phục từ
dưới lên trên, đúng là rất thú vị.
Lúc Ninh Hằng cùng Hoàng đế tư thế cưỡi ngựa cá nước
thân mật, có lẽ Ninh Hằng ở trên. Nhưng mà nhìn ánh mắt sâu không thấy đáy của
Hoàng đế, lúc trên giường chắc cũng không chịu ở dưới người khác.
Ta cười rất sâu xa, vội vàng miễn lễ cho Ninh Hằng
đứng dậy.
Sau khi Ninh Hằng đứng lên, ánh mắt lướt qua đám người
Như Ca Như Họa bên người ta, ta hiểu ý, liếc mắt bảo các nàng lui ra.
Trong lúc Như Ca Như Họa lui ra, vẻ mặt Ninh Hằng khá
rối rắm. Ta nghĩ chắc là Ninh Hằng không kiềm chế được tình cảm với Hoàng đế,
nên Ninh Hằng tới tìm ta để tâm sự. Nhớ lại hôm qua lúc Hoàng đế đoán rằng hài
tử trong bụng ta là của Ninh Hằng, vẻ mặt có chút đau lòng.
Chậc chậc, xem ra giữa bọn họ đúng là có gian tình
không muốn cho ai biết. Cho tới khi xung quanh không còn người khác, ta hiền
lành nhìn về phía Ninh Hằng, “Ninh khanh, không biết khanh đến đây có chuyện
gì?”
Ninh Hằng mở miệng, nói một câu “Vi thần” sau đó ngừng
lại, trong lòng ta sốt ruột như có mèo cào, “Ninh khanh có chuyện gì cứ nói
thẳng.” Dừng lại, ta lại nói: “Ai gia là một người rất tân tiến, chuyện kinh
hãi thế tục gì trong cung ai gia cũng chấp nhận được.”
Có vẻ câu nói này của ta như liều thuốc trợ tim cho
Ninh Hằng, hắn quỳ mạnh xuống, gằn từng tiếng: “Vi thần có tội.”
Ta cười nói: “Thật ra ai gia rất tân tiến, chuyện
lưỡng tình tương duyệt (tình yêu không thể chia cắt), cũng
không phân chia thân phận nam nữ. Chỉ cần là thật tâm, sao còn phải e ngại thế
tục?”
Trên mặt Ninh Hằng lộ vẻ kinh ngạc, “Thái Hậu không
trách tội vi thần?”
Ta nói: “Không trách tội, Ninh khanh có can đảm phá
tan thế tục, ai gia vui mừng còn chẳng đủ.”
Sắc mặt Ninh Hằng biến đổi, “Tội vi thần vạn lần đáng
chết. Tất cả đều là lỗi của vi thần.”
Ta nghe xong, đánh giá hắn vài lần. Không ngờ hắn chấp
nhận gánh hết toàn bộ trách nhiệm, có con dâu như vậy ta cũng vui mừng. Ta
quyết định khuyên bảo hắn.
Ta khụ khụ, nói: “Ninh khanh có tội gì?”
Ninh Hằng nói: “Thái Hậu, thai nhi trong bụng người là
của vi thần.”
Lời này không thể nghi ngờ chính là thiên lôi từ trên
thiên đình đánh thẳng xuống đầu ta, lòng ta run rẩy, rồi run run hỏi: “Ninh
khanh khanh nói gì thế?”
Vẻ mặt Ninh Hằng xấu hổ nói: “Ngày mùng mười tháng
sáu, trên đường đi ngang qua Tô phủ, vi thần thấy Thái Hậu có vẻ uống không ít
rượu, xông lên xe ngựa của vi thần. Vi thần giúp Thái Hậu nương nương lên xe.
Lúc ở trong xe ngựa, người ra lệnh cho vi thần thoát y. Vi thần không dám kháng
chỉ, vi thần cũng không ngờ, lúc vi thần cởi áo, Thái Hậu người lại nhảy lên
người vi thần, sau đó…” Trên mặt hắn vẻ xấu hổ lại tăng thêm, “Vi thần nhất
thời không kìm được lòng đã cùng Thái Hậu người làm chuyện đó trong xe ngựa.”
Ta cố gắng hít một hơi.
Ninh Hằng ngẩng đầu nói với ta: “Vi thần làm chuyện sơ
suất như thế, vi thần không dám hy vọng xa vời được Thái Hậu tha thứ. Chỉ cầu
Thái Hậu giáng tội.”
Có lẽ hai ngày qua, ngất nhiều lần, lần này muốn ngất
cũng chẳng ngất được nữa. Ninh Hằng nổi tiếng là người chính trực không nói dối
bao giờ, nay thấy vẻ mặt hắn rất nghiêm túc có lẽ là không nói dối. Thẩm Khinh
Ngôn cũng nói là vào ngày mùng mười tháng sáu, Thẩm Khinh Ngôn chắc chắn sẽ
không gạt ta. Nói như thế, chẳng lẽ đêm hôm đó sau khi ta cùng với Thẩm Khinh
Ngôn ái ân, rời khỏi Tô phủ lại cùng Ninh Hằng ái ân tiếp?
Ta bị ý nghĩ của mình làm hoảng sợ tới độ sắp hít thở
không thông.
Ninh Hằng lại nói: “Khẩn cầu Thái Hậu giáng tội, vi
thần nguyện ý tự hạ quan chức lưu đày biên cương.”
Phạt như thế là quá nặng nề, Ninh Hằng là trụ cột của
Đại Vinh, nếu vì chuyện phong lưu của ta mà tổn thất một nhân tài, đúng là lợi
bất cập hại (lợi thì ít mà hại thì nhiều). Huống
chi da mặt ta cũng không dày tới mức nói với hắn, haizz, Ninh khanh, có thể thai
nhi trong bụng không phải của ngươi, trước ngươi, ai gia cũng cùng Thẩm tướng
ân ái một lần rồi.
Ta xoa xoa thái dương, nói thật dịu dàng với Ninh
Hằng: “Ninh khanh, việc này đợi thai nhi sinh ra rồi hẵng quyết định. Khanh
không cần phải nhọc lòng, ai gia cũng rất phân minh. Trước tiên khanh cứ lui
xuống đi. Ai gia có chút mệt mỏi.”
Ninh Hằng nhìn ta, vẻ mặt kỳ quái. Chắc hắn cũng chẳng
đoán được Đại Vinh lại có một vị Thái Hậu hồ đồ như thế. Cùng người khác ái ân
cũng không biết, lại cùng một người khác ái ân tiếp cũng không biết… Nếu lại có
người thứ ba chạy tới, ta chắc chắn sẽ ngất xỉu.
Việc này, ta phiền não, huyệt thái dương cũng đau âm
ỉ.
Sau khi Ninh Hằng rời đi, ta gọi Như Thi ấn huyệt. Thủ
pháp của Như Thi không tồi, bình thường chỉ ấn một canh giờ, là giảm bớt đau
đớn.
Như Ca ở bên cạnh cho chút ngải thảo vào ấm lô, ta
ngửi thấy, cũng thư thái đi nhiều.
Như Thi xoa bóp thật thoải mái, qua một lúc, ta đã
thấy buồn ngủ. Ta hắt xỳ một cái, tay chồng cằm bắt đầu ngủ gà ngủ gật. Khi mở
mắt ra, bên ngoài trời đã tối đen như mực. Xung quanh không thấy bóng dáng Như
Ca Như Họa. Ta cúi đầu nhìn xuống, trên người đã đắp một chiếc chăn mỏng, ấm lô
vẫn toả ra hương thơm ngải thảo.
Ta xoay xoay cổ tay đau nhức, nâng mắt nhìn lên, có
một bóng người được ngọn đèn chiếu bóng lên bình phong. Ta nhìn chăm chú, đúng
là Hoàng đế.
Ta ho nhẹ một tiếng, gọi: “Bệ hạ?”
Hoàng đế từ phía sau bình phong bước tới, trong mắt có
ý cười nhìn nhìn ta, “Quán Quán tỉnh rồi à?”
Ta thấy hắn gọi ta như thế, liền thì người trong tẩm
cung đã bị hắn cho lui hết rồi. Ta vân vê tay giọng nói có chút chua xót, nói:
“Thừa Văn sao lại ở đây?”
Ánh mắt của hắn thâm trầm, “Ta có lời muốn nói.”
Ta ngẩn người, bỗng dưng nhớ tới mấy lời kinh hãi của
Thẩm Khinh Ngôn cùng Ninh Hằng hôm nay. Ta cũng biết chỗ nào trong cung cũng có
tai mắt của Hoàng đế, mấy lời Thẩm Khinh Ngôn cùng với Ninh Hằng đã nói hôm nay
chắc chắn sẽ tới tai Hoàng đế không thiếu một chữ.
Sắc mặt của ta biến đổi, “Bệ hạ muốn xử phạt Thẩm
khanh cùng Ninh khanh?”
Hoàng đế cười tủm tỉm như cũ, “Không phải.”
Ta gần như đã hiểu ra, “Bệ hạ, việc này sai không chỉ
có hai người bọn họ. Ai gia lúc ấy không nên uống rượu, vừa uống rượu vào đã
làm hỏng việc.”
“Đúng thật.”
Rõ ràng Hoàng đế kém ta bốn tuổi, mà chức vị của ta
cũng cao hơn, hiện tại đối với hắn, trong lòng ta chung quy vẫn có chút kính
sợ. Có lẽ là do uy nghiêm thiên tử, ta là Thái Hậu cũng quá vô dụng rồi.
“Thẩm khanh cùng Ninh khanh đều là trụ cột nước nhà,
Thừa Văn đừng vì nhất thời tức giận mà huỷ luôn tiền đồ bọn họ.”
Hoàng đế nhìn ta thật sâu, hỏi ta: “Nếu vậy, Thái Hậu
có biết thai nhi trong bụng là của Thẩm khanh hay là Ninh khanh không?”
Ta quẫn bách lắc đầu.
Hoàng đế than một tiếng, sờ cằm, nói: “Trẫm nghĩ, có
lẽ trẫm cũng có tội.”
Mọi chuyện kinh hãi của ta hôm nay đều bắt đầu từ hai
chữ “có tội”, Hoàng đế vừa nói xong, ta đã dứt khoát hôn mê bất tỉnh.
Thật ra lần này là ta giả ngất, người đã ngất hơi
nhiều, giả bộ ngất tất nhiên là rất tự nhiên thành thục. Nếu nói cùng Thẩm Khinh
Ngôn một đêm xuân phong, ta vui vẻ chấp nhận, cùng Ninh Hằng ái ân, ta cũng
miễn cưỡng chịu được. Chỉ có một điều duy nhất ta không chấp nhận được chính là
cùng Hoàng đế vui vẻ ở khuê phòng.
Ta ngất xỉu vốn là việc rất bình thường. Từ sau khi có
hỉ mạch, bên cạnh ta xảy ra bao nhiêu chuyện hoang đường. Cứ theo đà này, dự
đoán được tiếp theo Hoàng đế sẽ nói, thai nhi trong bụng ta là của hắn, không
khéo cũng là cùng ngày mùng mười tháng sáu, về phần quá trình như thế nào, chắc
chắn sẽ làm người khác nghẹn họng không nói được lời nào.
Cuộc sống cứ như hát hí khúc, liễu ám hoa minh (trong
hoàn cảnh khốn khó, tìm được lối thoát), phong hồi lộ chuyển (quanh
co), kinh hách không ngừng.
“Quán Quán.”
Mặt không chút biểu tình ta tiếp tục giả bộ bất tỉnh,
lỗ tai dựng đứng lên. Việc giả ngất cũng có lợi, nếu Hoàng đế nói mấy lời hoang
đường đúng như ta dự đoán, tiện thể ta làm hoàng lương nhất mộng luôn (ta
làm một giấc mộng viển vông). Nếu không, ta giả bộ từ
từ tỉnh lại, giọng nói suy yếu: “Bệ hạ, ai gia vừa rồi bị động thai khí.”
Nghe thấy Hoàng đế buông tiếng thở dài, rồi sau đó hắn
nói như ông cụ non: “Ta chỉ muốn nói, ngày mùng mười tháng sáu kia…”
Tim ta nhảy luôn tới cổ họng, nhưng Hoàng đế lại cố
tình ngừng lại, một chút động tĩnh cũng không có. Ta len lén nhìn Hoàng đế,
không ngờ hắn bỗng dưng bắt lấy tay ta, “Ta thật sự có tội, nếu hôm đó ta không
cho Quán Quán quay về Tô phủ làm lễ tế, thì sẽ không có chuyện hoang đường ngày
hôm nay.”
Ta nhẹ nhàng thở phào. May mắn may mắn, phụ thân hài
tử của ta không liên quan tới Hoàng đế nhi tử, nếu có liên quan thật, thì lúc
hài tử sinh ra, không biết nên gọi Hoàng đế một tiếng anh hay là phụ thân đây?
“Thẩm khanh cùng Ninh khanh cũng hồ đồ, lại cùng Quán
Quán…” Hoàng đế lại buông tiếng thở dài, “Thôi thôi, việc này ta cũng không
muốn quản nữa, Quán Quán thích làm thế nào thì làm thế đấy đi. Nếu Quán Quán
muốn Thẩm khanh, muốn gặp hắn, ta cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.”
Ta kinh ngạc vứt ra đằng sau ý nghĩ giả bộ ngất, hai
mắt mở to, “Cái gì?”
Hoàng đế cười nói rất thoải mái, “Thẩm khanh đúng là
thuốc tốt cho Thái Hậu, trẫm chỉ nói một câu Thẩm khanh, Thái Hậu lập tức không
hôn mê nữa.”
Câu này đúng là rất kinh hãi, giữa từng câu từng chữ
dường như còn ẩn ẩn sự hờn giận. Mắt Hoàng đế không chỉ có thể cách rèm đoán
được ánh mắt mà còn phát hiện ta giả ngất. Ta đành cười một tiếng, “Ai gia vừa
rồi bị động thai khí.”
“Thai khí này hôm nay có vẻ bị động hơi nhiều.”
“Có lẽ tương lai còn động dài dài.” Ta lại cười gượng
một tiếng.
Hoàng đế cười như có như không nhìn bụng ta, ta thấy
ánh mắt Hoàng đế bắt đầu kỳ lạ, trong phút chốc nảy ra hứng thú, “Bệ hạ nhìn ra
gì chưa?”
Hoàng đế sửng sốt.
Ta phấn khích nói: “Ngươi nhìn ra là nam hài tử hay nữ
hài tử? Là của Thẩm khanh hay là Ninh khanh?”
Hoàng đế lập tức trầm mặt.
Ta thấy hình như không đúng lắm, cũng không nghĩ ra
lời vừa rồi đã đụng tới chỗ đau của hắn. Ta nghĩ đi nghĩ lại, phút chốc mắt loé
sáng, hai chữ Ninh khanh chính là căn nguyên.
Hoá ra là chuyện này… Hoá ra là chuyện này…
Trong lòng ta buông tiếng thở dài, chắc là Hoàng
thượng không ngờ được người trong tim hắn Ninh Hằng lại có quan hệ với mẫu hậu
hắn, nếu phụ thân của hài tử là Ninh Hằng, tương lai hài tử này còn gọi Hoàng
đế một tiếng anh. Hài tử của người mình yêu lại gọi mình là anh, là ta cũng
không chịu nổi.
Vậy nên phản ứng này, cũng là bình thường.
Ta lý giải xong thì vỗ vỗ vai hắn, “Bệ hạ, ai gia nói
lời này có chút đường đột, người chớ để trong lòng.”
Hoàng đế có lẽ đã nghe được ý tứ sâu xa trong lời nói
của ta, mày hắn đang nhíu chặt lại từ từ dãn ra, nói một câu “Thái Hậu nên đi
nghỉ thôi” rồi chậm rãi rời khỏi tẩm cung ta.
Ta nhìn tấm lưng kia của hắn, thật là tịch mịch.
Chợt nhận ra mình thật vô tâm xen vào chuyện của hắn,
theo lời những người hay đi buôn chuyện thì ta chính là “người thứ ba”, trong
lòng ta lập tức thấy áy náy. Lần này đã gây đại hoạ, chẳng cần phải truy cứu ai
đúng ai sai nữa. Hiện giờ, ta chỉ có thể đem tên đầu sỏ gây nên mọi chuyện ——
rượu, từ nay về sau cấm không được động vào, nếu không chẳng biết tới một hôm
đẹp trời nào đó lại nhận được hỉ mạch không chừng.