Ai Gia, Có Hỉ

Chương 52: Chương 52




Lúc này ta chẳng còn hứng thú đến miếu Nguyệt lão nữa, đi dọc Thái Hồ một vòng rồi chuẩn bị quay về Giang gia. Dọc đường đi, Ninh Hằng quả thật không nói một lời, yên lặng đi sau ta.

Trong lòng ta cũng có mâu thuẫn, rõ ràng ta bảo Ninh Hằng không được mở miệng, nhưng hắn không nói một câu nào, ta lại thấy tức giận. Ta lơ đãng liếc nhìn hắn, bộ dáng hắn như không biết phải làm sao.

Ta thu lại ánh mắt, nghĩ thầm để hắn quýnh lên, lạnh nhạt hắn hơn bốn năm ngày, để cho hắn rõ ràng có muốn thành thân với ta không.

Lúc về đến Giang gia, ta kinh ngạc, ta cùng lắm mới chỉ ra ngoài mấy canh giờ, mà vừa về trên cửa lớn đã dán chữ hỷ cùng đèn lồng đỏ. Hạ nhân đứng ở cửa khuôn mặt rạng rỡ chạy ra đón, "Tô cô nương, tiểu thư nhà chúng tôi đang ở tiểu viện chờ hai người."

Ta đi theo hạ nhân đó, vừa đi vừa hỏi: "Giang gia có chuyện hỷ?"

Hạ nhân nói: "Đúng vậy, qua hai ngày nữa tiểu thư nhà chúng tôi sẽ phải gả cho Tống gia."

Xem ra ta đa tâm rồi ... Ta nhẹ nhàng thở phào, đồng thời lại có chút nghi hoặc, Nhạn Nhi trở lại Giang gia còn chưa được hai ngày, chẳng lẽ Giang gia thật sự là để xung hỷ nên mới vội vã gả Nhạn Nhi đi?

Hạ nhân đó dẫn ta và Ninh Hằng đế tiểu viện rồi rời đi, ta vào tiểu viện, nhìn thấy Nhạn Nhi đang ngồi một mình dưới gốc Hạnh hoa, dường như là đang sầu muộn. Nghe thấy tiếng bước chân ta, Nhạn Nhi quay đầu lại nhìn rồi lập tức đứng dậy, cười chạy ra đón, "Lần này muội đúng là không chu đáo, qua mấy ngày nữa muội sẽ cùng tỷ và Ninh đại ca du ngoạn khắp Giang Nam."

(*Hạnh hoa*)

Nói xong nàng kéo tay ta ngồi xuống ghế đá dưới cây Hạnh hoa, ta nhìn nàng, hỏi: "Muội với Liên Dận thành thân?"

Nhạn Nhi gật đầu.

Ta nói: "Sao lại vội như vậy?"

Nhạn Nhi cười nói: "Cũng không tính là vội, hôn sự này đã kéo dài hai năm rồi. Tỷ tỷ, ngày thành thân của muội và Liên Dận đã định là mấy ngày sau, ngay ở Giang gia, tỷ và Ninh đại ca nhớ phải tới đó."

"Mở tiệc mừng ở Giang gia?"

Nhạn Nhi gật đầu nói: "Ừm, Nhị nương nó như thế có thể thêm hỷ."

Ta thấy vẻ mặt Nhạn Nhi như đang miễn cưỡng cười, nghĩ thầm Nhạn Nhi cũng không thích Liên Dận lắm, nhưng mà nếu đổi lại là ta, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà bị nhét lên kiệu hoa, ta nhất định không thể vui vẻ cười nói nổi. Dù sao ta và Nhạn Nhi đã ở chung hai năm, nói không có tình cảm là nói dối, nhìn thấy bộ dáng này của nàng ấy, ta thấy thương tiếc, ta nói: "Nhạn Nhi, muội không muốn gả cho Liên Dận?"

Nhạn Nhi nhẹ nói: "Không có chuyện có muốn hay không, phụ thân bệnh nặng, mẫu thân cũng mặc kệ muội, còn lại Nhị nương Tam nương không quý muội, dù hiện giờ muội không gả cho Liên Dận, thì sau này sẽ có Liên Dận thứ hai."

Ta vỗ vỗ tay Nhạn Nhi, "Liên Dận vẻ ngoài thoạt nhìn hơi ngả ngớn, nhưng trên đường đi ta thấy, hắn đối xử với muội rất tốt."

Nhạn Nhi khẽ cười: "Ừm, gả cho Liên Dận, đối với muội mà nói coi như cũng không tệ rồi."

Gió xuân thổi qua, hạnh hoa bay bay, ta nhìn vẻ mặt Nhạn Nhi, trong lòng chợt thấy thê lương. Ta tháo vòng tay ngọc bích trên cổ tay xuống, "Chiếc vòng ngọc này là mẫu thân ta đưa cho ta, muội mấy ngày nữa đã thành thân rồi, ta dùng vật này là lễ chúc muội cùng Liên Dận có thể bạch đầu giai lão." (sống cùng nhau hạnh phúc đến già)

Nhạn Nhi không cự tuyệt, nàng nhận lấy rồi nói: "Đợi đến lúc tỷ tỷ và Ninh đại ca thành thân, muội và Liên Dận nhất định sẽ đưa đến đại lễ."

Nhạn Nhi không nói tới thì thôi, vừa nhắc tới ta đã thấy tức giận. Nhưng mà trước mặt Nhạn Nhi, ta không nên phát giận với Ninh Hằng, đành phải chuyển đề tài, nói: "Thời gian gấp như vậy, giá y đã đưa đến chưa?" (giá y: áo cưới)

"Chắc là đã đưa đến rồi." Nhạn Nhi cười, "Tỷ tỷ và Ninh đại ca sau này có tính toán gì không?"

"Trước tiên cứ đi ngao du khắp nơi đã, đến lúc thích hợp sẽ rời đi." Ta giả bộ lơ đãng liếc nhìn Ninh Hằng, nhẹ nói bâng quơ: "Nhạn Nhi, muội sắp xuất giá, tỷ tỷ chẳng có gì dặn muội. Nhưng mà muội ngàn vạn lần phải nhớ, nếu sau này muội với Liên Dận có gì không hợp nhau, thì không cần phải oan ức chính mình. Người ta nói hợp thì đến mà không hợp thì tán (ly tán), hơn nữa Liên Dận không phải là nhà duy nhất, có thể nhà tiếp theo muội gặp còn tốt hơn."

Nhạn Nhi gật đầu nói: "Sự tiêu sái, cam đảm này của tỷ tỷ, muội nhất định sẽ học theo."

Sau đó Nhạn Nhi và ta nói chuyện một lúc lâu, cuối cùng nàng ấy lặp lại lần nữa nhắc ta và Ninh Hằng nhớ phải đến uống rượu mừng của nàng ấy cùng Liên Dận rồi đứng dậy cáo từ. Ninh Hằng vẫn ngồi bên cạnh ta, yên lặng không nói gì. Nhạn Nhi đi rồi, hắn nhìn ta, đột nhiên dùng ngón tay chấm nước trà trong chén, viết mấy chữ bên bàn đá —— ta đi ra ngoài một lúc.

Viết xong, hắn lại ngẩng đầu lên nhìn ta.

Ta quay đầu không nhìn hắn, rất phối hợp đi về phòng. Qua một lúc lâu, ta len lén mở cửa sổ, nhìn ra, tiểu viện một bóng người cũng không có. Xem ra Ninh Hằng thật sự đi ra ngoài rồi, ta dậm chân một cái, thầm nghĩ: Ninh Hằng đúng là đầu gỗ!

Buổi tối lúc dùng cơm, Ninh Hằng vẫn chưa trở về.

Ta quyết định để nha hoàn đổ hết chỗ thức ăn còn lại.

Ninh Hằng đến giờ Thìn sáu khắc mới trở về, lúc ấy ta vẫn chưa đi ngủ, một mình ngồi trước bàn trang điểm hờn dỗi. Tiểu viện này không lớn, Ninh Hằng trở về ta nghe thấy rõ ràng, kể cả câu hắn hỏi nha hoàn ta chưa đi ngủ sao.

Nha hoàn đáp: "Tô cô nương vừa mới tiến vào phòng, chắc là vẫn chưa đi ngủ."

Tiếng bước chân của Ninh Hằng tiến lại gần, ta nghĩ thầm đợi lát nữa hắn mở miệng bảo ta đừng tức giận, ta khẳng định sẽ đuổi hắn ra ngoài. Không ngờ Ninh Hằng chỉ đứng ngoài cửa, không nhúc nhích. Qua một lúc lâu, cũng không thấy hắn mở miệng nói chuyện. Ta thấy không kiên nhẫn nổi nữa, thì bóng đen chỉ chốc lát sau là không thấy nữa.

Ta sửng sốt, vừa định đứng lên bước ra ngoài xem rốt cuộc là sao, thì trên cửa xuất hiện bóng dáng hai con búp bê vải. Ta lại ngẩn người, lúc này thấy búp bê vải bên phải cúi đầu, vang lên giọng nói trầm thấp của Ninh Hằng: “Quán Quán đừng tức giận nữa”.

Bóng búp bê vải bên trái lắc lắc đầu, nghe thấy giọng nói Ninh Hằng cố ý làm cho cao lên, "Ta không tức giận."

Bóng búp bê vải bên phải tiếp tục cúi đầu, "Ta biết Quán Quán đang giận ta, cho nên mới không chịu để ta mở miệng nói chuyện."

Bóng búp bê vải bên trái tiếp tục lắc đầu, "Chàng là đồ đầu gỗ ngốc, chàng nói xem ta đang tức giận chuyện gì?"

Bóng búp bê vải bên phải đầu cúi thấp hơn, "Đều là ta không tốt, lúc trước ta chỉ lo đến suy nghĩ của mình mà không để ý tâm tư Quán Quán. Ta đã suy nghĩ cả chiều, giờ đã nghĩ thông suốt rồi. Quán Quán đừng tức giận nữa, sau này ta nhất định sẽ không để nàng tức giận nữa."

Bóng búp bê vải bên trái rung đùi đắc ý, "Nếu chàng lại làm ta tức giận thì sao?"

Nghe thấy bụp một tiếng, bóng búp bê bên phải đầu đập vào cửa, lại nghe Ninh Hằng nói rất kiên quyết rõ ràng, "Đập đầu tạ tội!"

Ta bị hành động này của Ninh Hằng làm cho dở khóc dở cười, ta thực sự không ngờ ta không cho Ninh Hằng mở miệng nói chuyện, hắn lại tìm biện pháp này để dỗ dành ta. Nhưng mà lúc này ta không mở miệng, mở to mắt xem Ninh Hằng chuẩn bị làm gì tiếp.

Bóng búp bê bên trái biến mất, bóng búp bê bên phải chậm rãi bay lên, nhưng vẫn tiếp tục cúi đầu, giọng nói trầm thấp của Ninh Hằng lại vang lên: "Quán Quán, ta có mấy lời muốn nói với nàng, nàng mở cửa ra, có được không?"

Ta mím môi, trong lòng hơi do dự.

Lúc này búp bê bên trái lại xuất hiện, giọng nói cao cao của Ninh Hằng vang lên: "Đầu gỗ đầu gỗ đầu gỗ, chàng có thích ta hay không?"

Búp bê bên phải gật đầu lia lịa, "Thích, ta thích Quán Quán, thích mi mắt Quán Quán, mắt Quán Quán, mũi Quán Quán, môi Quán Quán, tai Quán Quán, cổ Quán Quán, Quán Quán ..."

Nghe đến đó, ta rốt cuộc cũng không nhịn được mở cửa cho Ninh Hằng.

Ninh Hằng ngồi xổm trước cửa phòng ta, hai tay giơ lên hai búp bê vải, vẻ mặt vui mừng nhìn ta, "Quán Quán."

Ta cố ý lạnh mặt nói: "Chàng nói lớn tiếng như vậy làm chi, ngày mai tất cả mọi người ở Giang gia đều biết." Dứt lời, ta xoay người bước vào trong, đi được vài bước lại không nghe thấy tiếng bước chân Ninh Hằng đi theo, ta quay đầu lại nhìn hắn, hắn dè dặt nhìn ta, nói: "Ta có thể vào không?"

Ta khẽ gật đầu không thể hiểu nổi.

Hai mắt Ninh Hằng sáng lên, nhanh bước theo ta.

Ta ngồi xuống, Ninh Hằng vô cùng nghiêm túc nhìn ta, ta nhịn xuống không nhìn hắn, tay cầm lấy chén trà, chậm rãi uống một ngụm rồi lạnh nhạt nói: "Chàng muốn nói gì với ta?"

Hắn nói: "Quán Quán, cho dù hiện tại ta không thể để nàng có cuộc sống sung túc, nhưng chỉ cần một ngày có ta ở đây sẽ không để nàng phải chịu đói chịu khổ. Nàng tức giận ta sẽ dỗ dành nàng, nàng sinh bệnh ta sẽ chăm sóc nàng, nàng mất hứng ta sẽ cố gắng để nàng cao hứng, nàng mất ngủ ta sẽ cố gắng nghĩ cách để nàng ngủ ngon…” Hắn dừng lại một chút, suy nghĩ thật lâu, lại nói tiếp: “Ta sẽ nấu cơm giặt quần áo cho nàng, không để nàng phải động vào việc nhà một chút nào. Mùa hè ta sẽ cầm quạt đẩy lùi sự nóng bức, mùa đông ta sẽ thay lò sưởi làm ấm giường cho nàng. Ta sẽ không để nàng bị người khác ức hiếp, ta sẽ ở cạnh nàng mỗi khi nàng cần, ta sẽ để nàng mỗi ngày đều có thể cười vui…”

Lúc này Ninh Hằng lấy từ trong áo ra một túi tiền màu xanh da trời cùng một chiếc vòng tay, hắn đặt vào tay ta, "Còn nữa túi tiền này là toàn bộ gia sản của ta, tuy không nhiều lắm, nhưng sau này ta có thể đưa cho Quán Quán nhiều bạc hơn. Vừa rồi ta mới mua một vòng tay bạch ngọc, ông chủ cửa hàng nói đây là Dương chi ngọc, rất có linh khí, có thể làm người đeo an khang."

Ninh Hằng đeo vòng tay bạch ngọc vào tay ta, ta nghe thấy hắn nuốt nước miếng, "Quán Quán, chúng ta thành thân đi."

Ta nhất thời không phản ứng lại được, Ninh Hằng nóng nảy, hắn lại nói: "Ta hôm nay còn đến miếu Nguyệt lão xin xâm, lão phu tử đoán xâm nói chúng ta có nhân duyên trời định..." Hắn lại cầm lấy hai búp bê vải, gật gù, "Quán Quán đừng tức giận nữa, gả cho đầu gỗ gả cho đầu gỗ đi..."

Ta bị chọc cho cười, ta cố ý phụng phịu hỏi: "Ai dạy chàng biện pháp này?" Ta không tin Ninh Hằng đầu gỗ như vậy lại có thể nghĩ ra biện pháp dỗ dành người khác như thế này.

Ta biết ngay biện pháp dỗ dành như vậy, tuyệt đối không phải nghĩ ra một sớm một chiều. Ta nhìn vòng tay bạch ngọc trên cổ tay, "Hiện giờ chàng muốn thành thân, ta lại không muốn."

Ninh Hằng có chút thất vọng nói: "Quán Quán còn đang tức giận?"

Hiện giờ ta tất nhiên không còn tức giận nữa, chỉ có điều qua lần này, ta phát hiện nam nhân đúng là không thể sủng ái, càng không nên làm theo ý hắn, đặc biệt đầu gỗ là người bướng bỉnh như vậy. Ta lại chậm rãi uống một ngụm trà, rồi nói: "Sao đột nhiên muốn thành thân? Lúc trước không phải chàng nói..." Ta nâng chén lại khẽ nhấp một ngụm, rồi yên lặng nhìn hắn.

Ninh Hằng nói: "Quán Quán tức giận, ta lập tức thấy lo sợ. Chỉ cần Quán Quán không tức giận nữa, những lời ta nói trước kia ... nàng cứ coi như ta chưa từng nói."

Vẻ mặt Ninh Hằng rất nghiêm túc, giờ khắc này ta có thể cảm nhận được đầu gỗ thích ta thật tâm thật lòng, mà còn để ta ở vị trí cao nhất trong lòng. Ta mềm lòng, "Được."

Ninh Hằng đầu tiên sững sờ, rồi sau đó sắc mặt vui vẻ, hắn nắm thật chặt tay ta, "Quán Quán nguyện ý thành thân cùng ta?"

Ta gật đầu.

"Không tức giận nữa?"

Ta lại gật đầu.

Ninh Hằng mừng rỡ phấn khích, hắn hôn lên mặt ta một cái, "Quán Quán, chúng ta rời khỏi Giang gia xong thì thành thân."

Ta lại cười nói đáp "Được".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.