Đêm hôm đó, Thẩm Khinh Ngôn cùng Ninh Hằng tranh chấp
hồi lâu, không ai nhường ai, cuối cùng vẫn là ta ngủ một mình một giường. Nhưng
đêm hôm đó ta ngủ cực kỳ ngon, cũng chẳng biết vì sao.
Sau khi rửa mặt xong, vừa ra khỏi tẩm cung đã thấy
Thẩm Khinh Ngôn đứng trên hành lang phe phẩy quạt, nhìn thấy ta lập tức thu
quạt, nhanh chóng hành lễ.
Ngay sáng sớm đã nhìn thấy người trong mộng, tất nhiên
trong lòng ta ý hoa ngập tràn. Ta cười đến sáng lạn, "Thẩm khanh không cần
đa lễ."
Thẩm Khinh Ngôn nhíu mày nói: "Thái hậu gọi Ninh
Hằng là Trí Viễn, vì sao lại cứ gọi Cảnh Chi là Thẩm khanh? Hay là trong thâm
tâm Thái hậu thích Ninh Hằng nhiều hơn?"
Hiểu lầm này rất lớn, ta Tô Cán nhìn trời nhìn trăng
trên cao xin thề, trong lòng ta chỉ có một người là Thẩm Khinh Ngôn. Nhưng mấy
lời đáng xấu hổ này làm sao ta dám nói ra miệng được, ta ấp úng nửa ngày, nói
quanh co cuối cùng cũng chẳng nói được cái nguyên do.
Đúng là tương tư khó diễn giải thành lời.
Nhìn thấy sắc mặt Thẩm Khinh Ngôn càng lúc càng trầm
xuống, Ninh Hằng lúc này lại thư thái bước tới, hành lễ với ta.
Ta thấy hai người bọn họ đều ở đây, mới chợt nhớ ra
hôm nay là ngày Hưu Mộc. (theo lệ cũ, người làm quan, cứ
mười ngày được nghỉ một ngày gọi là ngày Hưu Mộc)
Ta giả bộ lơ đãng nói: "Cảnh Chi, Trí Viễn, các
ngươi đã ăn sáng chưa?" Lời này vừa ra, trong lòng lệ rơi ầm ầm. Trời biết
hai chữ Cảnh Chi này, ta đã giữ trong lòng bao nhiêu năm.
Mắt Thẩm Khinh Ngôn sáng rực lên, lập tức tràn đầy ý
cười, ta nhìn thấy trong lòng lại nhộn nhạo hết cả lên.
Ninh Hằng hình như cảm thấy được, tiến lên trước vài
bước, đứng chắn ngay tầm mắt Thẩm Khinh Ngôn với ta, "Trí Viễn chưa
ăn."
Cũng may Thẩm Khinh Ngôn lại bước ra một bước, một lần
nữa nhìn thấy ánh mắt tình cảm của ta, "Cảnh Chi cũng chưa ăn."
Ta vui vẻ, nói: "Ai gia cũng chưa, đã như vậy, thì
ăn cùng nhau luôn đi."
Thường ngày ta đều dùng bữa trong Thiên Các của Phúc
Cung, nhìn ra cửa sổ hình bán nguyệt có thể thấy cây hoa Phù Tang trắng muốt,
Như Ca nói với ta, hoa Phù Tang này chu kỳ sống rất lâu, quanh năm suốt tháng
vẫn trắng muốt như thế.
Về sau mỗi lần ăn đều nhìn thấy nó, lâu ngày lại sinh
cảm tình. Mỗi khi chu kỳ sống của hoa qua đi, cành lá trơ trọi, ta thật mong nó
sớm nở hoa.
Thẩm Khinh Ngôn đột nhiên nói: "Cảnh Chi nhớ rõ
Tô phủ cũng có một cây Phù Tang già."
Ta cảm khái nói: "Đúng vậy, chỉ tiếc..." Ta
lại quay người nhìn cây Phù Tang ngoài cửa sổ, chỉ tiếc cây này không phải cây
đấy, Tô gia cũng chẳng còn tồn tại nữa. Ta ngẩng đầu cười cười, "Ăn sáng
đi thôi."
Thẩm Khinh Ngôn vừa nhắc tới, lại khiến cho ta thương
cảm. Trong cuộc đời của ta điều thống khổ nhất, chính là Tô gia chịu tội diệt
môn, ba mươi sáu mạng người, chỉ trong một đêm tất cả đều chết. Về sau, tiên đế
thấy ta đau khổ liền cho xây Thiên Các theo hình dáng Tô phủ, chỉ tiếc là cây
Phù Tang ở Thiên Các vẫn khác cây Phù Tang trong Tô phủ.
Hồi tưởng lại chuyện cũ, ta nhất thời không vui nổi.
Lúc này Thẩm Khinh Ngôn múc một bát cháo lá sen cho ta, nhẹ giọng nói:
"Chuyện cũ đã qua lâu rồi, Thái hậu chớ đau buồn nữa."
Ninh Hằng lúc này lại trầm mặc, hắn bỗng buông bát cơm
đang cầm trong tay, ngẩng đầu nói với ta: "Trí Viễn tuy không hiểu nhạc
lý, nhưng tinh thông kiếm thuật, Trí Viễn nguyện múa kiếm để đổi lấy nụ cười
của Thái hậu."
Ta sửng sốt, thật sự không ngờ Ninh Hằng lại nghĩ ra
việc này. Cũng thật hay, vừa dùng đồ ăn sáng vừa được thưởng thức một đại tướng
quân lãng tử múa kiếm, ta rất là chờ mong.
Vì thế, Ninh Hằng liền tới mượn kiếm của thị vệ Phúc
Cung, ta chống cằm, hứng thú chờ đợi biểu diễn. Thẩm Khinh Ngôn cũng nhẹ nhàng
nói: "Ninh đại tướng quân vì sự vui vẻ của Thái hậu, thật là vất vả
rồi."
Lời này ta nghe không rõ ý từ hàm xúc lắm, ngẩng đầu
lên hỏi, "Cảnh Chi có vấn đề gì sao?"
Thẩm Khinh Ngôn nhìn thật sâu vào mắt ta, lại nói:
"Cảnh Chi chỉ không thấy ngon miệng nữa thôi."
Lời này làm ta cả kinh, ta có chết cũng không đoán
được người trong tim của ta sẽ nói như thế. Thẩm Khinh Ngôn rót một cốc nước
cho ta, "Thái hậu sao lại kinh ngạc thế? Tâm tư của Cảnh Chi đối với Thái
hậu, Thái hậu còn chưa rõ sao?"
Thẩm Khinh Ngôn năm lần bảy lượt bày tỏ tâm ý, làm ta
cực kỳ thương cảm. Ta thật sự không nghĩ ra, hài tử trong bụng lại có mị lực
lớn như thế, làm Thẩm Khinh Ngôn cất dấu tâm tư phải nói lời yêu thương hết lần
này tới lần khác.
Ta vì sao phủ định tâm ý của Thẩm Khinh Ngôn, đó là
bởi vì ta biết trong tim Thẩm Khinh Ngôn đã có một hình bóng rồi. Người đó là
Triệu gia tam tiểu thư. Thẩm Khinh Ngôn nghĩ ta không biết, nhưng ta lại rất rõ
ràng. Lúc hắn còn chưa làm quan, đã kết vòng hoa tặng Triệu tam tiểu thư, chỉ
tiếc rằng Triệu tam tiểu thư năm ấy tới tuổi cập kê lại hương tiêu ngọc vẫn.
Ngay năm sau đó, Thẩm Khinh Ngôn tức giận quyết phấn đấu, từ đó con đường làm
quan cũng một bước lên mây.
Lúc này Thẩm Khinh Ngôn nói tình cảm với ta trời đất
chứng giám, ta tuyệt đối không tin tưởng. Đoán chừng vì đêm mùng mười tháng sáu
đấy, hắn chạm đến ta ta, lại bận tâm tới thể diện của ta, nên mới phải thực
hiện hạ sách này.
Ta tránh ánh mắt của Thẩm Khinh Ngôn, bắt đầu chuyên
chú thưởng thức Ninh Hằng múa kiếm.
Ninh Hằng múa kiếm thật không tầm thường, hắn mặc áo
khoác màu xanh nhạt, tay cầm một thanh trường kiếm bình thường, nhưng khi bắt
đầu múa, thì sắc thái như là một bức tranh thuỷ mặc, nói là cảnh đẹp ý vui cũng
không quá đáng.
Kỳ thật nếu đơn thuần chỉ nhìn tướng mạo Ninh Hằng,
thì Ninh Hằng không giống võ tướng. Nếu để Ninh Hằng mặc một bộ trường bào thư
sinh đơn giản, ta khẳng định mọi người đều nghĩ là một thư sinh nho nhã tới
kinh thành ứng thi. Khi múa kiếm, còn có năm sáu phần anh dũng tiêu sái. Ta
thấy Hoàng đế cũng thật là tinh mắt, liếc một cái đã nhìn ra được mị lực của
tướng quân nghiêm trang ít nói này.
Ta xem cực kỳ chăm chú, Ninh Hằng múa kiếm xong rồi ta
cũng chẳng kịp phản ứng, cho đến lúc hồi phục lại ý thức, ta mới vội vàng vỗ
tay nói: "Trí Viễn không hổ là xuất thân võ tướng, múa kiếm đúng là xuất
thần nhập hóa, làm cho ai gia xem đến ngây người."
Ninh Hằng nói: "Thái hậu tâm tình đã tốt hơn
chưa?"
Ta nói: "Tốt, tất nhiên là tốt, đương nhiên là
tốt."
Ninh Hằng cười nói: "Nếu Thái hậu thích, Trí Viễn
nguyện ngày ngày múa kiếm cho người xem."
Tay ta xoa bụng. Chẳng biết hài tử này có bao nhiêu
năng lực mà làm Ninh Hằng nguyện ý hy sinh như thế. Dù sao cũng tốt, đời người
có mấy lúc được vui vẻ, bọn họ yêu ai thì cũng có sao đâu, ta cứ từ từ hưởng
lạc là được. Từ đó, ta lại cảm khái, hiện giờ ta đúng là càng ngày càng giống
Thường Trữ rồi.
Thẩm Khinh Ngôn lúc này lại nói: "Cảnh Chi muốn
vì Thái hậu tấu một khúc nhạc, người thấy thế nào?"
Ta mắt sáng lên, ở Đại Vinh, ai mà không biết Thẩm
Tướng thông thạo âm luật, tuỳ hứng thổi sáo cũng có thể thành khúc nhạc tuyệt
hay. Ta cũng là người yêu âm luật, hắn vừa nói như vậy, ta tất nhiên là vui vẻ,
lập tức ra lệnh cho Như Ca về lấy cây sáo ngọc trân quý của ta.
Thẩm Khinh Ngôn mỉm cười nói cảm ơn, Ninh Hằng trở lại
ngồi bên cạnh ta, lúc này hắn rầu rĩ nói một câu: "Thẩm Tướng đúng là rất
hiểu sở thích của Thái hậu."
Ta nói: "Trí Viễn múa kiếm, cũng không kém
mà."
Lúc Thẩm Khinh Ngôn bắt đầu thổi sáo, mỉm cười liếc
nhìn ta một cái, ta cơ hồ người nhảy dựng cả lên, Ninh Hằng bỗng nhiên rót cho
ta một chén trà, ta nhìn mắt hắn, hắn cười rất hàm xúc.
Trong lòng ta như có một cơn gió lạnh thổi qua, vừa
rồi thấy Ninh Hằng cười, tựa hồ như đã hiểu rõ cái gì đó.
Ta chưa kịp tự hỏi, thì tiếng sáo Thẩm Khinh Ngôn thổi
đã bay tới tai, ta uống cốc trà Ninh Hằng rót cho, thưởng thức âm sáo của Thẩm
Khinh Ngôn, ngửi mùi hoa Phù Tang thoang thoảng, đúng thật là hưởng thụ bậc
nhất trong nhân gian.
Xong khúc sáo, Thẩm Khinh Ngôn mỉm cười hỏi ta:
"Thái hậu cảm thấy thế nào?"
Ta vỗ tay nói: "Hay, rất hay, cực kỳ hay."
Lúc ta đang khen, Như Thi đi vào Thiên Các, trên tay
bưng một cái khay, bên trên đựng một chén thuốc dưỡng thai. Từ khi ta phát hiện
có hỉ mạch tới nay, cứ cách vài ngày lại phải uống một chén thuốc dưỡng thai,
mà vị thuốc dưỡng thai này lại đắng như Hoàng Liên, uống xong mồm toàn vị Hoàng
Liên. (một vị thuốc đông y)
Lúc ta đang định nói đưa tới đây, thì Thẩm Khinh Ngôn
vội vàng hỏi: "Thái hậu thân thể có chỗ nào không khoẻ sao?"
Ta buông chén thuốc, thấy Thẩm Khinh Ngôn cùng Ninh
Hằng vẻ mặt quan tâm nhìn ta, đành đưa tay sờ bụng, cười với bọn họ,
"Thuốc dưỡng thai."
Bọn họ sắc mặt đều biến đổi.
Ta cười nói: "Hay Cảnh Chi và Trí Viễn không biết
nữ nhân khi có hỉ mạch là phải uống thuốc dưỡng thai?"
Thẩm Khinh Ngôn nhẹ giọng nói: "Vất vả cho người
rồi," Ngữ khí này không khác gì phụ thân của hài tử.
Ninh Hằng cũng nhẹ giọng nói: "Nếu người cảm thấy
đắng quá, về sau Trí Viễn cùng người uống."
Ta không khỏi liếc mắt nhìn Ninh Hằng một cái, trong
mắt hắn chân tình thiết tha, làm ta thật cảm động. Hài tử này, bất kể phụ thân
ngươi là ai, đều là nhân trung long phượng nha.(Rồng
phượng trong loài người)
Ta quyết tâm uống một hơn hết luôn chén thuốc an thai,
lúc buông chén, Ninh Hằng không biết từ lúc nào trên tay đã cầm khăn tay lau
thuốc vẫn còn vương bên mép ta, Thẩm Khinh Ngôn cũng không biết từ lúc nào đã
lấy mứt hoa quả nhét vào miệng ta.
Ta yên tâm thoải mái hưởng thụ sự yêu chiều của hai vị
phụ thân mẫu mực, hài tử này cũng thật may mắn a.
Sau đó ta cùng hai nam hầu ngồi nhàn rỗi ở đại sảnh,
cũng tán gẫu lung tung một lúc, về sau tán gẫu cũng thấy chán, ta liền bảo Như
Ca mang tới bài Mã điếu.
(Bài Mã điếu diệp tử: làm bằng giấy, rộng
1 tấc, dài 3 tấc (tấc = 3cm) dùng nhiều lớp giấy bồi rồi in lên. Loại bài này
có 40 lá, hoa sắc/hình họa chia làm 4 môn/pho, gồm 4 người chơi, giống kiểu
chơi “phụ dọc” trong tổ tôm)
Thứ để tiêu khiển trong cung rất nhiều, lúc ta mới
tiến cung thường cùng các phi tần tụ tập một chỗ chơi bài Mã điếu. Chỉ tiếc
Hoàng đế hiện nay tuổi còn nhỏ, hậu cung phi tần rất ít, có thể ngồi chơi bài
được chỉ đếm được trên đầu ngón tay, ta muốn tìm thêm người chơi bài Mã điếu
cũng thật là gian nan.
Lúc này ta cùng hai vị nam hầu ở Phúc Cung, cũng chỉ
có thêm 2 người chơi bài nữa. Nhưng chơi bài Mã điếu, phải cần đủ 4 người. Đang
lúc ta phiền não biết tìm đâu ra người thứ tư, thì Tào Võ bên ngoài hô to một
tiếng —— "Thánh Thượng tới."
Hoàng đế vẫn mặc y phục hằng ngày trong cung, lúc tiến
vào, Thẩm Khinh Ngôn cùng Ninh Hằng bên cạnh ta đều đứng dậy hành lễ, Hoàng đế
cũng hành lễ với ta, hắn gật đầu ta cũng gật đầu những cái khác cho qua coi như
làm xong lễ.
Hoàng đế đầu tiên mắt quét qua Ninh Hằng, rồi sau đó
tới Thẩm Khinh Ngôn, rồi quay lại nhìn ta, cuối cùng là nhìn bài Mã điếu trên
bàn. Hắn lập tức cười, "Thái hậu đang thiếu một chân bài sao?"
Ta gật đầu, "Đúng vậy."
Kết quả là, chân bài Mã điếu thứ tư ngồi xuống đối
diện ta.
Sau khi bài được chia, trong lòng cảm khái vận khí của
mình, xui đến trời giận người oán, mấy con bài thượng vàng hạ cám (tạp
nham) ta đều có. Ta nâng mắt nhìn ba người còn lại một vòng,
Hoàng đế vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu, Thẩm Khinh Ngôn như là có dự đoán trước chắc
là người chơi bài giỏi, Ninh Hằng thì lại cau mày.
Ta âm thầm nghĩ ngợi, ta chơi bài với Hoàng đế như
mang hận thù vậy, chỉ cần ăn của hắn một cây thì lúc sau toàn bộ đều bị hắn ăn
lại hết, đối với người này chỉ có thể thủ không thể công. Mấy cung nữ cũng nói
qua Thẩm Khinh Ngôn nghe nói là người chơi bài Mã điếu rất khéo léo, hắn đánh
Mã điếu như mộc xuân phong (lời lẽ cử chỉ đều thong dong
bình thản), người này nhất định phải để ý. Còn về Ninh Hằng, nghe
nói chỉ là người học nghề, nhưng bài Mã điếu cũng như chiến trường, quả hồng
cũng phải chọn quả chín mà nhặt, người này công thủ đều ổn định.
Kết luận xong, ta liền ra quân đầu tiên xuống, nhân
tiện nói chuyện phiếm: "Bệ hạ hôm nay sao lại rảnh rỗi thế?"
Sau khi Ninh Hằng hạ xuống quân bài thứ hai, Hoàng đế
mới nói: "Hôm nay là ngày hưu mộc." Dứt lời, hạ xuống quân bài thứ
ba.
Lúc Thẩm Khinh Ngôn hạ xuống quân bài thứ tư, cũng nói
một câu: "Bệ hạ ngày thường bận rộn không ngơi, ngày hưu mộc tất nhiên
phải cố gắng nghỉ ngơi một ngày."
Lúc ta đang tìm bài, Ninh Hằng chợt nhìn ta nói:
"Có phải ba quân cùng chất là được Bính?"
Hoàng đế cười tủm tỉm thay ta đáp : "Đúng
vậy."
"Vậy thì Trí Viễn không khách khí." Dứt lời,
thấy Trí Viễn hạ bài xuống, ta vừa nhìn, hoá ra là ba đồng tử. Hoàng đế lúc này
cười nói: "Ninh khanh vừa vào đã được Bính, không tồi không tồi."
Lúc thấy Ninh Hằng được bính, Thẩm Khinh Ngôn cũng
cười nói: "Ninh đại tướng quân bài khí (vận khí chơi
bài) rất tốt."
Ta híp mắt, đến phiên ta, ta đánh ra bát đồng, Ninh
Hằng đột nhiên nâng mắt nhìn ta, Hoàng đế cũng nhìn ta, Thẩm Khinh Ngôn cũng
nhìn ta, mọi người đều chăm chú yên lặng.
Ta liếc mắt nhìn Như Hoạ đứng phía sau Ninh Hằng, nàng
sắc mặt đại biến, ta nói đùa: "Hay Ninh khanh muốn Hồ?" (như
kiểu ù)
Ninh Hằng cũng nói: "Muốn Bính thôi."(chắc
là thắng thôi)
Ta ngẩn ra, Ninh Hằng lấy bát đồng của ta, lại đánh
xuống tứ đồng, ta lại liếc mắt nhìn Như Họa, Như Họa sắc mặt lại biến đổi, ta
lập tức hiểu ra. Có vẻ Ninh Hằng không dám Hồ bài của ta, nay trong tay Ninh
Hằng còn lại, khẳng định là tứ đồng.
Ta quan sát bài trên bàn, tứ đồng còn lại hai quân.
Hoàng đế tìm bài, cũng nâng mắt nhìn Thẩm Khinh Ngôn
cười, sau đó cười nói: "Có vẻ ván bài đầu tiên là Ninh khanh thắng."
Ninh Hằng sắc mặt không thay đổi nói: "Chưa đến
cuối thì chưa biết được kết quả."
Ta sờ sờ cằm, lúc lại đến phiên ta, ta khôn khéo lấy
một lá tứ đồng, đánh ra một quân, lúc này Như Thi đứng sau Thẩm Khinh Ngôn biến
sắc, đồng thời Như Vũ đứng sau Hoàng đế cũng biến sắc.
Ngược lại ba vị đương sự đang ngồi trên bàn mặt không
đổi sắc tiếp tục tìm bài. Ta lúc ấy liền hiểu ra, xem ra bọn họ đều muốn Hồ tứ
đồng. Lúc ta đụng tới quân tứ đồng cuối cùng, ta cười nói: "Bệ hạ muốn tứ
đồng sao?"
Hoàng đế nói: "Có lẽ Ninh khanh muốn tứ
đồng."
Ninh Hằng lại nói: "Chắc là Thẩm Tướng muốn là tứ
đồng."
Thẩm Khinh Ngôn nói: "Có thể Thái hậu cũng muốn
tứ đồng."
Thấy bọn họ đều nói như thế, ta cúi đầu xem xét bài
mình, đem tứ đồng thay cho mấy quân đầu, đúng là quyết định không tồi. Nhưng ta
lại không muốn cho bọn họ thoả mãn, lại đem tứ đồng đánh xuống.
Lúc này, Hoàng đế "A" một tiếng, trực tiếp
đem bài trong tay Ninh Hằng hạ xuống, sau đó nhìn ta cười nói: "Ninh khanh
thắng Hồi 1 rồi."
Thẩm Khinh Ngôn nói "Chúc mừng" .
Trong lòng ta đã hiểu ra, hoá ra Hoàng đế là muốn
người trong mộng của mình thắng, nói ta không được thiên vị Thẩm Tướng, Ninh
Hằng có hắn chống lưng, ai mà dám bắt nạt chứ.
Nhưng mà Ninh Hằng người này lại thật là lạ, Hồi 1:
thắng, kế tiếp lại thua vài lần về tay ta, Hoàng đế ánh mắt nhìn ta khá là ai
oán, ta nhất thời cảm thấy Hoàng đế cũng đáng thương lạ.
Thế gian này chuyện thê thảm nhất chính là có thể làm
mọi việc vì người mình yêu, nhưng trong lòng người đấy một chút cũng không nghĩ
tới mình. Nghĩ đến đây, ánh mắt ta nhìn Hoàng đế cũng xa xăm trầm luân hơn.
Như thể cảm nhận được suy nghĩ của ta, Hoàng đế nhìn
ta thật sâu, nói: "Qua mấy ngày nữa là tới ngày giỗ tiên đế, Thái hậu chớ
quên."
Ta sửng sốt, không cẩn thận buông luôn quân bài trong
tay, Hoàng đế nói nhanh "Hồ" .
Ta cười lãnh đạm: "Ai gia tất nhiên sẽ không
quên."