Ngày mùng tám tháng chín năm sáu mươi chín Thanh Hoà
Hôm nay Hoàng tỷ nói cho ta biết, Phụ hoàng gióng
trống khua chiêng nghênh đón trưởng nữ còn sống của Tô gia vào cung, phô trương
quá thể, Hoàng hậu rất tức giận, Ngọc phi đố kỵ nên đã đánh một thái giám ở nội
cung. Hoàng tỷ còn nói trưởng nữ Tô gia này rất có thể sẽ là tân sủng của Phụ
hoàng thời gian này, để ta cẩn thận hơn, trong hậu cung này phàm là những phi
tử có con nối dõi đều cầu cho ta uống nước cũng bị sặc chết. Có nhiều lúc, ta
cũng không hiểu vì sao Phụ hoàng cứ nhét hết nữ nhân này đến nữ nhân khác vào
Hoàng cung, người càng nhiều, Hoàng cung này lại càng ầm ỹ, ta thật hy vọng
ngày mai tất cả phi tần uống nước đều bị sặc chết.
Ngày mười lăm tháng chín năm sáu mươi chín Thanh Hoà
Hôm nay Tư Mã Thái phó bắt ta chép lại mười lần “Luận
ngữ”, sau đó còn hỏi hôm nay đã học được những gì. Ta đáp người là quân vương,
phải có hoài bão rộng lớn, phải biết dùng người trị quốc. Tư Mã Thái phó khen
ta có thiên phú, cho kết thúc buổi học sớm. Trên đường đi qua mai viên, ta nghe
thấy mấy cung nữ đi sau lưng nhỏ giọng nói chuyện với nhau, về Tô cô nương. Ta
nhớ tới vị trưởng nữ Tô gia kia, nghe Hoàng tỷ nói Phụ hoàng tạm thời không có
ý nghĩ sủng hạnh nàng ta, cho nên đã an trí cho nàng ta cung điện vắng vẻ nhất.
Ta thấy hiếu kỳ nên một mình chạy vào mai viên, nhưng mà sau khi ta thấy nàng,
có chút thất vọng, vẻ ngoài bình thường, còn chẳng bằng một nửa vẻ đẹp của
Hoàng tỷ.
Ngày mùng một tháng mười năm sáu mươi chín Thanh Hoà
Phụ hoàng để ta đi đi lại lại giữa đám hậu phi trong
cung, nói là để ta chọn lựa một người ta thích nhất làm mẫu thân. Thân mẫu (mẹ
ruột)của ta lúc sinh hạ ta đã mất rồi, ta chưa bao giờ được
gặp bà. Nhưng nghe cung nữ nói, Phụ hoàng rất sủng ái thân mẫu ta, chỉ có
điều... Không ai muốn nói cho ta biết đằng sau câu chỉ có điều là gì, chỉ có
Hoàng tỷ vụng trộm nói cho ta biết, nói là thân mẫu của chính ta bị Hoàng hậu
hại chết, Hoàng hậu không sinh được hài tử, cho nên ghi hận mẫu thân vì sinh
được một nam một nữ. Ta hỏi Hoàng tỷ tại sao Phụ hoàng không trừng trị Hoàng
hậu. Hoàng tỷ oán hận nói, thế lực nhà mẹ đẻ Hoàng hậu quá lớn, dù sao một ngày
nào đó, Hoàng hậu sẽ bị Phụ hoàng giết chết. Ta tin lời Hoàng tỷ, từ lúc ta
sinh ra đến nay, chỉ có Hoàng tỷ hiểu ta nhất.
Ta theo sự phân phó của Phụ hoàng đi đi lại lại khắp
nơi, từ cung điện của Hoàng hậu cho tới những phi tần có phẩm giai thấp nhất,
lúc các nàng nhìn thấy ta thì vẻ mặt càng tươi cười sáng lạn, nhưng ta biết các
nàng đều không thích ta. Phụ hoàng hỏi ta đã chọn được ai chưa, ta nhớ lại ngày
đó nhìn thấy trưởng nữ Tô gia ở Mai viên, ta thốt ra, nói ta thích ở với Tô tỷ
tỷ ở Vân Lan các. Thoạt nhìn Phụ hoàng dường như rất không vui, ta suy nghĩ rất
lâu, nhưng nghĩ mãi cũng chẳng hiểu vì sao.
Ngày mùng hai tháng mười năm sáu mươi chín Thanh Hoà
Phụ hoàng hạ chỉ, từ hôm nay trở đi, cuộc sống sinh
hoạt hằng ngày của ta sẽ do Tô Cán chăm sóc. Tô Cán được đưa đến Đông cung,
nàng ở lại Thiên các trong Đông cung. Lúc nàng nhìn thấy ta, cất giọng nói,
thái tử điện hạ mạnh khỏe. Giọng nói nghe rất dịu dàng, rất là êm tai.
Ngày mười tám tháng mười năm sáu mươi chín Thanh Hoà
Hôm nay lúc ngủ trưa, Tô tỷ tỷ đến đắp lại chăn cho
ta, còn sờ đầu ta. Thật ra ta đang giả bộ ngủ, nhưng mà ta nàng thật ấm áp, sờ
tới sờ lui rất thoải mái. Ta cứ như là bị nghiện vậy, nàng không sờ trán ta, ta
sẽ không ngủ được.
Ngày hai mươi tháng mười một năm sáu mươi chín Thanh
Hoà
Hôm kia ta bị nhiễm phong hàn (cảm
lạnh),nửa đêm còn bị sốt cao, Tô tỷ tỷ cả đêm không hề nhắm
mắt, chăm sóc cho ta bận tới bận lui, Hoàng tỷ cũng lo lắng đến mức hai mắt đỏ
lên. Thái y mãi vẫn chưa đến, mà ta lại biết nguyên nhân. Phụ hoàng cùng một số
phi tần xuống Giang Nam, lúc này trong hậu cung người có thể quyết định chỉ có
Hoàng hậu. Nhưng mà Hoàng hậu muốn ta chết, cho nên Thái y chắc chắn sẽ không
đến. Hoàng tỷ lúc sau mới nói cho ta biết, sở dĩ ta có thể hạ sốt, là vì Tô tỷ
tỷ không để ý đến Hoàng hậu, quỳ rất lâu trước cửa Thái y viện mới làm cảm động
một vị thái y, mạo hiểm đến xem mạch viết đơn thuốc cho ta. Ta nghĩ, Tô tỷ tỷ
tốt với ta như vậy, đời này ta nhất định phải xử với nàng thật tốt thật tốt.
Ngày mùng một tháng giêng năm bảy mươi Thanh Hoà
Mùng một tết năm nay, Tô tỷ tỷ hình như không vui lắm.
Hoàng tỷ nói cho ta biết nàng ấy đang nhớ người nhà, ta cầm chặt tay Tô tỷ tỷ,
nói cho nàng biết, từ nay về sau ta chính là người nhà của nàng. Tô tỷ tỷ xoa
xoa đầu ta, nở nụ cười. Ta bỗng nhiên cảm thấy Tô tỷ tỷ cười thật đẹp mắt.
Ngày mùng ba tháng ba năm bảy mươi Thanh Hoà
Thời gian này Hoàng tỷ và Tô tỷ tỷ tình cảm càng ngày
càng tốt, hai người chuồn êm xuất cung, thế nhưng không mang theo ta. Ta tức
giận suốt cả buổi chiều, cuối cùng Tô tỷ tỷ đành phải dỗ dành. Nàng ấy lúc xuất
cung đã mua về một xâu hồ lô đường (mứt quả ghim
thành xâu),rất ngọt, lại hơi chua chua, so với điểm tâm trong
cung, lại có vị rất khác biệt. Về sau Hoàng tỷ cười nhạo ta dễ dỗ, một xâu kẹo
hồ lô đã thu phục được rồi. Cả buổi tối ta suy nghĩ rất lâu, cảm thấy thật ra
dỗ ta hết dỗi không phải là xâu kẹo hồ lô, mà là Tô tỷ tỷ chỉ mua về một xâu,
nhưng nàng đã cho ta xâu duy nhất đó, cho nên ta mới vui mừng như thế.
Ngày mùng mười tháng sáu năm bảy mươi Thanh Hoà
Ngày này năm trước Tô gia bị diệt môn, Phụ hoàng phê
chuẩn cho Tô tỷ tỷ xuất cung về Tô phủ tế bái người nhà Tô gia. Sau khi Tô tỷ
tỷ hồi cung, trốn trong Thiên các khóc suốt một đêm. Nửa đêm ta vụng trộm lẻn
vào, nghe thấy Tô tỷ tỷ đang gọi: a đa, a nương (cha,
mẹ), Quán Quán không muốn ở trong cung, Quán Quán muốn đi
cùng mọi người. Ta đang định tiến lại gần lay tỉnh Tô tỷ tỷ, nhưng Hoàng tỷ lại
kéo tay ta lại.
Ngày mười một tháng sáu năm bảy mươi Thanh Hoà
Hoàng tỷ nói cho ta biết, Quán Quán là tên hồi nhỏ của
Tô tỷ tỷ. Lúc ăn sáng, ta vụng trộm nhìn đôi mắt sưng đỏ của Tô tỷ tỷ, chờ cung
nữ xung quanh đi hết rồi, ta mới lén lút cầm chặt tay nàng, gọi: Quán Quán. Tô
tỷ tỷ dường như sửng sốt một lúc lâu, sau đó chỉ xoa đầu ta, không nói thêm gì
nữa. Vì thế, hiện giờ tâm trạng ta cũng không tốt.
Ngày mùng năm tháng tám năm bảy mươi Thanh Hoà
Phụ hoàng đã mắc trọng bệnh, mỗi ngày sau khi tan học,
ta đều đến thăm Phụ hoàng. Hôm nay lúc đến, Phụ hoàng kéo tay ta, hỏi ta cảm
thấy có thích Tô Cán hay không. Ta không chút do dự gật đầu. Phụ hoàng buông
tiếng thở dài, rồi cho ta về. Ta suy nghĩ mãi mà không giải thích nổi, lúc về
đi qua Ngự hoa viên, thấy Tô tỷ tỷ đứng cạnh một nam nhân mặc áo tím đeo đai
lưng ngọc, hai người hình như rất thân thiết, không biết đang nói chuyện gì. Ta
nhìn thấy trong lòng khó chịu, nhưng cũng không dám tiến lên quấy rầy. Cho đến
khi Tô tỷ tỷ hồi cung, ta mới hỏi nàng nam nhân kia là ai. Lúc Tô tỷ tỷ trả lời
vẻ mặt đó ta chưa bao giờ nhìn thấy, sắc mặt đỏ bừng, trong mắt dịu dàng như
nước, nàng nói, Thẩm tướng Thẩm Khinh Ngôn. Ta nghĩ thầm, cái tên Thẩm Khinh
Ngôn nhìn qua đã biết không phải người tốt.
Ngày mùng sáu tháng tám năm bảy mươi mốt Thanh Hoà
Gần đây việc học càng ngày càng nặng, mỗi ngày lại có
một Thái phó khác đến dạy ta những thứ khác nhau. Hôm nay dạy võ công là Đại
tướng quân nhất phẩm Ninh Hằng. Phụ hoàng nói ta biết, Ninh Hằng sẽ là trung
thần bậc nhất. Ninh Hằng là một cô nhi, hắn từ đầu đến chân đều nhận ân huệ
Hoàng gia, cả đời này hắn đều trung thành với Đại Vinh. Cho nên Phụ hoàng cho
ta thân cận với Ninh Hằng nhiều một chút. Lần đầu tiên nhìn thấy Ninh Hằng ta
đã cảm thấy hắn là người không tệ, tuy rằng tính cách hơi chất phác cứng nhắc, nhưng
tuyệt đối là một quân cờ biết nghe lời.
Ngày mùng một tháng hai năm bảy mươi hai Thanh Hoà
Buổi tối Hoàng tỷ và Tô tỷ tỷ nói chuyện riêng với
nhau, ta nghe thấy Hoàng tỷ trêu Tô tỷ tỷ, nói nàng thích Thẩm Khinh Ngôn, hơn
nữa lại còn tán dương Thẩm Khinh Ngôn tao nhã nho nhã, phong độ thoát trần,
không hổ là giấc mộng của các khuê nữ ở Đại Vinh. Ta nghe xong trong lòng cực
kỳ không thoải mái, buổi tối cũng không ngủ được, trong đầu tràn đầy hình dáng
Tô tỷ tỷ.
Ngày mùng hai tháng hai năm bảy mươi hai Thanh Hoà
Sáng nay lúc tỉnh lại, phát hiện khố dính hồ. Lúc đầu
ta còn tưởng mình đái dầm, nhưng sau đó cũng nữ bên người lại chúc mừng ta, nói
ta đã bước thêm một bước trở thành nam nhân trưởng thành. Ban đêm lúc đi ngủ,
ta vừa sờ đến giường, chợt nghe thấy cũng nữ thường ngày hầu hạ ta quần áo
không chỉnh tề nằm trên giường, nàng nói đến hầu hạ ta, ta đuổi nàng xuống
giường. Sau đó không lâu, thái giám của ta lại dâng lên vài bức Đông cung đồ (tranh
người lớn) nói là Phụ hoàng đưa để ta xem qua. Lệnh của Phụ
hoàng, không thể làm trái. Lúc này ta đốt đèn lên, ngồi ngay ngắn trước bàn,
còn lật xem rất chăm chú. Sau nửa canh giờ, ta vô sự tự thông (không
thầy cũng tự thông tỏ),hiểu được chuyện nam nữ. Cung nữ kia
lại bò lên giường ta một lần nữa, ta thét lên ra lệnh nàng không được xuất hiện
trước mắt ta lần nào nữa.
Buổi tối, ta nằm mơ thấy ta cùng Tô tỷ tỷ nằm trên
giường thực hiện các động tác vẽ trong Đông cung đồ, Tô tỷ tỷ rên rỉ không
ngớt, giọng nói kiều mỵ, mềm yếu làm cho ta mất hồn suốt một đêm.
Ngày mùng tám tháng hai năm bảy mươi hai Thanh Hoà
Từ khi liên tục mấy đêm ta có mộng xuân, lúc ta gặp
lại Quán Quán, miệng không bao giờ muốn gọi ba chữ Tô tỷ tỷ nữa. Trong lòng ta
dần dần hiểu được mình đối với Quán Quán có tình ý, cho dù nàng hơn mình bốn
tuổi. Nhưng ta biết Quán Quán chỉ coi ta là đệ đệ, cũng giống như Hoàng tỷ, mà
hiện giờ trong lòng Quán Quán còn có Thẩm Khinh Ngôn, ta tuyệt đối không thể
nói ra tâm ý của mình với nàng, bằng không sẽ doạ cho nàng sợ mất.
Ngày mùng mười tháng ba năm bảy mươi hai Thanh Hoà
Ta
nằm mơ cũng không nghĩ tới, trước khi băng hà Phụ hoàng lại tặng cho ta một
kích nặng nề. Phụ hoàng lại phong cho Quán Quán thành Thái hậu Đại Vinh, từ nay
về sau sẽ là mẫu hậu của ta. Ta không thể chấp nhận chuyện này là thật, nhưng
cũng không thể không tiếp nhận ý chỉ cuối cùng của Phụ hoàng. Ta đành phải trơ
mắt nhìn trang phục nương nương của Quán Quán trở thành lễ phục Thái hậu, ta
nhìn Quán Quán bỏ đi cung trang kiều diễm phấn hồng, mặc vào lễ phục Thái hậu
trang trọng nặng nề, ta nghĩ, một ngày nào đó ta sẽ lại để Quán Quán cởi bỏ đi
xiêm y Thái hậu.