Tôi không còn nhớ đã quen anh từ bao giờ. Năm tuổi? Bốn tuổi? Hay nhỏ hơn nữa nhỉ? Tóm lại, tôi với anh là thanh mai trúc mã.
Hồi đó, anh là chú nhóc ngang ngạnh có tiếng ở trường mầm non. Nhưng vì
trông anh đáng yêu, xinh trai, nên vẫn có một nhóm cô giáo bênh vực anh, lại còn muốn anh làm người múa mẫu cho đám con trai nữa chứ! Hồi ấy tôi rất nhút nhát, lại ít tuổi hơn anh nên thường bị anh bắt nạt. Tôi nhớ
nhất là lần anh gọi một cậu bạn nữa đến, bắt chước đám anh chị trong
phim Hồng Kông, thụi thẳng vào bụng tôi. Nhưng cậu bạn đó không dám mạnh tay, chỉ đấm lấy lệ. Anh đứng bên cạnh xem, còn dọa tôi không được
khóc, nếu không sẽ vứt ngay chiếc cốc có hình chú chim cánh cụt mà tôi
thích nhất đi. Tôi còn nhỏ, làm sao không khóc được chứ? Thế là tôi cứ
thút tha thút thít, cuối cùng anh đành hậm hực bỏ đi. Nhưng trẻ con
không thù dai, tiết học sau, tôi và anh lại làm lành ngay và cùng chơi
đồ hàng, chơi đoàn tàu…
Về nhà, tôi liền kể chuyện này với mẹ
như kể chuyện cười, nhưng dĩ nhiên là mẹ tỏ ra rất bất bình. Năm ba mươi tuổi mẹ mới có được cô con gái rượu như viên ngọc quý này, sao có thể
để người khác bắt nạt dễ dàng như vậy chứ? Thế là ngày hôm sau, mẹ liền
đưa tôi đến gặp cô giáo. Dĩ nhiên là cô giáo đã gọi anh ra và dọa cho
một trận.
Tôi còn nhớ lúc đó anh cúi gằm mặt, nước mắt đọng trên hàng mi dài. Khóe miệng bình thường hay nhếch lên, giờ lại xị xuống,
trên tay vẫn cầm một chuỗi tràng hạt đeo tay màu ngọc bích, trông rất
nổi bật. Tôi chưa bao giờ thấy anh tiu nghỉu như vậy, trong lòng cũng
hơi thắc mắc. Và đến lúc đó tôi mới phát hiện hóa ra đúng là trông anh
rất đẹp trai. Tự nhiên tôi thầm cầu mong mẹ sẽ không mách tội nữa mà tha cho anh vào lớp.
Sau này lớn lên tôi đã hỏi mẹ, tại sao lúc đó
mẹ lại giận dữ như vậy? Mẹ liền đáp với vẻ rất bất bình rằng: “Từ nhỏ nó đã thích bắt nạt con. Bạn bè trong sân đang chơi đùa vui vẻ với con, nó liền đuổi hết mọi người đi, để một mình con ấm ức ở lại, trông rất tội
nghiệp. Nó không thích con chơi với những đứa khác!”
Chẳng mấy
chốc mà anh đã đi học lớp một, tôi cũng thoát khỏi bể khổ, lại còn trở
thành người múa mẫu cho đội nhạc kịch trong trường mầm non. Hồi đó các
cô giáo đều rầu rĩ vì không tìm được vai múa nam, họ đều nói rằng, không có bạn Dương thì biết làm sao đây? Hay là vào trường tiểu học mượn
Dương một lúc? Đến lúc ấy tôi mới biết, hóa ra tên tiểu ma đầu đó vẫn
thật có ích.
Chẳng mấy chốc tôi cũng vào lớp một. Tôi mau chóng
quên bẵng Dương, và được sống những tháng ngày rất hạnh phúc: kỳ thi nào cũng đứng thứ nhất, năm học nào cũng đạt danh hiệu học sinh ba tốt,
ngay cả thi khiêu vũ, thi hùng biện cũng đều giành một đống giải thưởng. Dần dần tôi bắt đầu nổi tiếng trong trường, nhưng cùng với đó, một số
bạn bè lại tỏ ra sợ tôi, nghĩ tôi là con búp bê dễ vỡ, thế nên chỉ có
mỗi Vân – cô bạn chơi thân với tôi hồi nhỏ là chịu chơi với tôi.
Vân không giống tôi, cô ấy vui vẻ, sôi nổi, thoải mái, nhiệt tình, vì thế
quen được nhiều bạn bè ở các khối khác, vậy nên mỗi lần đi chơi với cô
ấy, tôi đều thấy có một đội quân muốn hẹn gặp Vân. Mọi người đều thích
tính cách như con trai của Vân, vì thế dần dần cô ấy trở thành nhân vật
trung tâm của đám đông. Vân dậy thì sớm hơn tôi, dáng người cao ráo, làn da trắng ngần, dĩ nhiên cũng có một số cậu bạn thích thầm, nhưng cô ấy
đều không quan tâm, còn chạy đến kể với tôi rằng, người cô ấy thích phải là một chàng trai giống như hoàng tử.
Hồi đó tôi vẫn chưa hiểu
sự đời, hằng ngày chỉ biết ngồi học nghiêm chỉnh, có thời gian rỗi thì
vẽ tranh, đọc sách. Tôi cũng hay đọc truyện thiếu nhi, cũng thích hoàng
tử, hơn nữa còn biết nhất định phải có một nàng công chúa xinh đẹp tuyệt trần sánh đôi cùng chàng. Nhưng dường như các nàng công chúa trong
truyện cổ tích thường phải trải qua rất nhiều khó khăn mới được sống
trọn đời bên hoàng tử. Tôi nói với Vân rằng, làm công chúa rất khổ! Cô
ấy chỉ cười. Tôi lại nói tiếp, hình như hoàng tử rất khó tìm. Cô ấy lại
càng cười tươi hơn. Cuối cùng, Vân ghé sát vào tai tôi, nói nhỏ:
“Nhưng tớ đã tìm được rồi, bước tiếp theo nên làm gì nhỉ?”
Tôi liền nổi trí tò mò, không hiểu anh chàng như thế nào mới sánh được với
danh hiệu hoàng tử? Mặt Vân đỏ bừng, chỉ nói anh ấy hơn bọn mình một
tuổi, rất giỏi giang, được rất nhiều bạn gái thích. Nói đến đây, cô lại
có vẻ không yên tâm: “Hình như anh ấy từng có mấy bạn gái rồi.” Tôi lại
càng sửng sốt hơn, không hiểu nhân vật này có ba đầu sáu tay gì hơn
người mà thời niên thiếu đã phong lưu như vậy?
“Cũng không trách được anh ấy, đám con gái đó đều tự nguyện mà.” Nhận ra vẻ khác thường
trên khuôn mặt tôi, Vân vội vàng biện hộ thay cho chàng hoàng tử trong
mơ: “Ba cô bạn gái cũ đều yêu anh ấy từ cái nhìn đầu tiên.”
“Ờ, thế cậu định làm cô bạn gái thứ tư à?” Tôi trêu.
Nhưng Vân không chối, chỉ đỏ bừng mặt. Nhìn khuôn mặt mịn màng, rạng ngời của cô ấy dưới ánh nắng, tôi mỉm cười, nói: “Cậu đừng lo, làm sao có chuyện con trai không thích cậu được?”
Lúc ấy đang là đầu hạ, từng đám mây trôi lững lờ trên nền trời xanh thẳm, lá ngô đồng trong sân đang
đến độ xanh mướt, xào xạc trong gió. Loáng thoáng đâu đây có tiếng ve
kêu.