Đã là giưã thu, đây là mùa chia ly buồn mang mác. Em nhìn lá phong rơi
ngoài cửa sổ, nâng cốc cà phê lên, lại một lần nữa nhớ đến anh, Dương ạ.
Hiện giờ anh sống thế nào rồi?
Cuộc thi đấu bóng rổ của học sinh phổ thông trung học toàn thành phố đã khai mạc, nghe Cực nói, Dương lại bắt đầu bận rộn. Anh ta còn làu bàu trong
điện thoại: “Không hiểu tại sao dạo này Dương tập bóng rất cật lực! Kiểu như sợ không vào được chung kết ấy, chẳng mấy khi chịu nói chuyện với
anh!”
Tôi ở bên kia điện thoại cười thầm: Cực à, nếu em nói với
anh rằng, em rất muốn anh ấy cứ tiếp tục khổ luyện như vậy thì anh sẽ
nghĩ thế nào?
Vì địa điểm diễn ra trận chung kết là trường Nhất Trung mà!
Như thế em lại có thể một lần nữa được ngắm anh ấy một cách quang minh chính đại!
Dương, liệu em có thể có nguyện vọng nhỏ nhoi có phần ích kỷ này không?
Sau buổi hôm đó, đột nhiên Thương Thang tỏ ra rất tốt, rất quan tâm đến tôi.
Lão tiên sinh nói: “Trưởng thành thật rồi.”
Hắn không trả lời, chỉ nhìn tôi và mỉm cười rất ngây thơ.
Nếu là các cô gái khác, chắc đã ngất ngây từ lâu! Nhưng tôi lại coi như không thấy gì, cố gắng miễn nhiễm trước nụ cười của hắn.
Hắn cũng không bực, mà cứ loanh quanh bên tôi, chọc cho tôi vui.
Một lần, tôi thật sự thấy bực vì hắn, bèn vớ lấy con dao gọt hoa quả trong
bếp chĩa vào hắn rồi hét lớn: “Tôi sẽ không bỏ anh ấy trước đâu, cậu nhớ cho kỹ!”
Hắn nghịch quả táo trên tay rồi nhìn tôi mỉm cười.
Sau đó, hắn nhìn vào mắt tôi, đáp nhỏ: “Thế thì cứ để tôi đợi cậu, có được không?”
Có nhiều lúc, những người xung quanh ta thật yếu đuối, kể cả là bề ngoài anh ta trông cứng rắn đến mức nào.
Tôi sững sờ nhìn Thương Thang, hắn cũng nhìn tôi, ánh mắt bình tĩnh và cương quyết.
Nhưng ngón tay hắn đã bán đứng hắn, chúng đang run rẩy, nhìn rất căng thẳng.
Bầu không khí như đông cứng lại, xung quanh lặng ngắt như tờ.
Dương, nếu hồi ấy em là bạn gái anh thì chắc chắn em sẽ từ chối Thương Thang thẳng thừng mà không hề do dự.
Chỉ tiếc là em không phải!
Và thế là tôi liền quay mặt đi, đáp nhỏ:
“Được thôi.”
Không khí lại bắt đầu lưu chuyển trở lại, tôi nghe rõ tiếng Thương Thang thở phào.
Dương, câu trả lời của em lúc đó có sai hay không?
Cuối cùng, đội bóng rổ của trường Phụ Trung đã được lọt vào chung kết. Cuối
cùng tôi đã có thể được ngắm Dương trong nhà thi đấu của trường.
Hôm đó cũng là thứ Tư, tôi nói rất kiên quyết rằng sẽ không đến nhà lão
tiên sinh ăn cơm mà bày tỏ thái độ thà ăn bánh mì cũng phải xem hết trận đấu.
Khi tôi nói với Thương Thang câu này, hắn im lặng một lát rồi hỏi nhỏ: “Có phải vì anh ta không?”
Tôi liền gật đầu.
Thật nực cười biết bao, Dương nhỉ! Em có thể nói trước mặt người khác về anh mà không hề giấu giếm, trong khi đứng trước mặt anh, em lại không bao
giờ có thể mở miệng.
Thương Thang trầm tư một lúc rồi đột nhiên bật cười, nói: “Thế thì tôi cũng không ăn cơm nữa mà đi xem bóng với cậu!”
Làm thế sao được? Tôi đang định từ chối thì hắn đã kéo tôi vội vã đi về phía nhà thi đấu.
Nhà thi đấu khá ồn ào, đội cổ vũ hai bên đều tung đủ chiêu trò, ra sức áp đảo đối phương.
Tôi nhìn đội cổ động viên toàn mỹ nữ đang nhảy rất hưng phấn của trường Phụ Trung thầm nghĩ: Nếu tôi vẫn đang theo học ở trường Phụ Trung thì liệu
tôi có là một thành viên trong số họ không?
Đột nhiên, một cô bạn trong đội cổ vũ quay sang gọi tôi: “Trác Ưu!”
Tôi định thần nhìn lại, hóa ra là Tô Tịnh!
Cô ấy gấp gáp chạy đến, mặt đỏ bừng, cười rất rạng rỡ.
“Tớ đoán ngay là cậu sẽ ra xem thi đấu!” Rồi cô ấy thụi nhẹ tôi một cái,
còn vờ vô tình liếc Thương Thang đang đứng bên cạnh tôi.
Tôi
chăm chú nhìn cô ấy: khuôn mặt xinh xắn được trang điểm nhẹ, thân hình
mảnh dẻ với chiếc váy ngắn màu đỏ rực rỡ. Không hổ là mỹ nữ! Thế là tôi
cũng cười theo: “Chứ sao nữa, ai bảo tớ là học sinh cũ của trường Phụ
Trung chứ?”
Lúc này Thương Thang liền bực bội nói với tôi: ”Các cậu nói chuyện đi nhé, tôi ra ngoài một lát.” Nói rồi liền bỏ đi.
Tô Tịnh nhìn theo bóng hắn, trề môi hỏi: “Bạn trai cậu à? Cành cao nhỉ!”
Tôi vội phủ nhận: “Làm gì có chuyện đó! Bạn bè bình thường thôi! Bình thường hắn ta đều như vậy, mặc kệ hắn đi!”
Cô ấy cười vẻ như đang nghĩ gì đó rồi không tiếp tục chủ đề này nữa.
“Ấy cậu có biết hôm nay Dương là cầu thủ chủ lực không?” Đột nhiên cô ấy
sực nhớ ra điều gì đó, bắt đầu phàn nàn với tôi: “Thời gian trước anh ấy tập luyện rất vất vả, tớ nhìn mà cũng thấy thương, huấn luyện viên
chẳng khác gì ác quỷ!”
“Vậy hả?” Tôi nhìn cô ấy, lặng lẽ cười.
“Đúng vậy! Anh ấy còn nói với tớ rằng, lần này nhất định phải dành chức vô
địch!” Rồi cô ấy nghiêng đầu, mắt mơ màng cười cười: “Haizz, đồng chí
này hiếu thắng quá! Tớ khuyên thế nào cũng không được.”
“Vậy hả?” Tôi khẽ gật đầu hùa theo cô ấy.
Tô Tịnh lại tiếp tục phàn nàn mấy chuyện tào lao khác, tôi vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, lắng nghe rất chăm chú.
Có lẽ do tôi quá trầm lặng nên Tô Tịnh cũng mất hứng, một lúc sau thì cô ấy quay trở về đội cổ vũ.
Sau đó chỉ còn lại mình tôi ngồi thẫn thờ trên khán đài.
“Nghĩ gì vậy?” Giọng Thương Thang vọng lại, kéo tôi trở về với thực tại.
Tôi lần theo hướng phát ra tiếng nói, hắn đang cầm một túi KFC lớn, chậm rãi bước về phía tôi.
“Mua cái này làm gì?” Tôi liền trêu: “Công tử chơi piano lại bê đồ ăn nhanh, nhìn khôi hài thật đấy!”
“Thì mua cho cậu mà!” Hắn hậm hực lườm tôi một cái, mặt hơi đỏ lên, “Chẳng lẽ lại để cậu ngồi đây gặm bánh mì thật à?”
Tôi cười cười, vội lảng sang chuyện khác: “Haizz, cô bạn vừa rồi thế nào? Có xinh không?”
“Cô bạn nào?” Hắn hỏi lại.
“Cô bạn vừa nãy nói chuyện với tôi ấy! Người ta là hoa khôi của lớp tôi ngày xưa đấy!”
“Vậy hả? Không để ý lắm!” Thương Thang uể oải trả lời rồi nhét ngay túi đồ
ăn vào tay tôi một cách thô lỗ: “Mau ăn đi! Nguội rồi không ngon đâu!”
Tôi trân trân nhìn hắn hồi lâu. Hắn có vẻ ngại ngùng, liền vờ nổi xung: “Nhìn gì mà nhìn? Chưa gặp mỹ nam bao giờ hả?”
Tôi vội cúi đầu gặm bánh Hamburger, trong lòng cứ thấy là lạ.
“Hê, vừa nãy cậu ngồi một mình xảy ra chuyện gì à? Hình như cậu có vẻ không vui?” Hắn đột nhiên thò đầu sang hỏi.
“Không, chẳng xảy ra chuyện gì cả.”
Tôi nhìn hắn, khẽ mỉm cười.
Đúng vậy, chẳng xảy ra chuyện gì cả.
Cuối cùng trận đấu đã được mở màn, hai đội mạnh giao tranh quyết liệt. Ánh
mắt tôi không hề rời khỏi Dương, theo dõi từng bước các động tác truyền
bóng, luồn lách, ném bóng… Có thể nhận thấy, anh đã cố gắng hết sức,
nhưng đối phương cũng không phải vừa, phối hợp với nhau rất đẹp mắt.
Điểm của hai đội đuổi nhau rất sát, cho đến cửa ải cuối cùng, tôi thực sự
không thể ngồi yên được nữa, bèn hét lớn: “Lục Tây Dương, cố lên…”
Trong nhà thi đấu ồn ào, náo nhiệt, tôi không dám kỳ vọng rằng anh có thể nghe thấy tiếng hô yếu ớt của tôi.
Tuy nhiên, tựa như kỳ tích xuất hiện, anh ngẩng đầu nhìn về phía tôi, sau đó ngửa mặt lên khẽ mỉm cười.
Có lẽ trong mắt người khác, đây chỉ là một chàng trai khôi ngô tuấn tú
đang mỉm cười đáp lễ cô gái theo đuổi mình mà thôi. Tuy nhiên, hàm ý sâu xa của nụ cười này chỉ có tôi và anh mới biết.
Anh đã dùng ánh mắt để mách bảo tôi rằng: Yên tâm, chắc chắn anh sẽ thắng!
Dương mãi mãi không bao giờ khiến tôi phải thất vọng. Đúng là với số điểm dẫn trước không nhiều, anh đã đưa đội bóng trường Phụ Trung chiến thắng
trong trận đấu đầy khó khăn này. Giữa tiếng reo hò vang dội, các cầu thủ trường Phụ Trung đã tung anh lên cao. Tôi nhìn nụ cười rạng rỡ trên môi anh, mắt bỗng nhòa lệ.
Dương, em tự hào vì anh.
Sau khi trận đấu kết thúc, tôi xúc động quá liền chạy ngay đến phòng nghỉ tìm
Dương. Thương Thang một mực nói sẽ đợi tôi, đứng lì trước cửa nhà thi
đấu, nói gì cũng không chịu về. tôi không biết làm thế nào đành phải mặc kệ hắn.
Tôi đứng ở cửa ngó nghiêng một lúc, lập tức có một anh chàng lên tiếng trêu: “Dương, tiểu mỹ nữ lại đến rồi kìa!”
Tôi ngượng đến nỗi hai má đỏ bừng. Dương vừa cười vừa đi ra, không quên thụi cho đám bạn mỗi người một quả.
“Sao không đợi anh ở cổng nhà thi đấu?” Anh cười tủm tỉm, cúi đầu hỏi.
“Có một gã khùng cứ đòi đợi em ở đó!” Tôi chu môi, tiện tay nghịch ngợm chiếc khăn của anh.
“Ừ.” Anh đáp một tiếng rồi im lặng trở lại.
“Nhưng hắn có vẻ chăm sóc em rất tận tình đúng không?” Một lát sau anh lại lên tiếng.
“Cũng được, ít nhất là gần đây cũng không tồi!” Tôi bật cười: “Chắc là bị em mắng nên đã tỉnh ngộ.”
Anh không cười, chỉ quay mặt đi, vẻ mặt trầm ngâm, giọng nói rất xa xăm: “Vậy hả? Như thế anh có thể yên tâm rồi.”
Thích một người, có cần phải mãi mãi ở bên anh ấy không?
Ai là người biết câu trả lời đích thực đây?