Dương ạ. Hôm qua em đến hiệu sách trên đường Nam Kinh, đọc được câu thế này:
“Cái gọi là mối tình đầu,
Là hiện tại chưa chắc đã hình dung ra khuôn mặt của anh,
Nhưng khi ngửi thấy mùi hương ấy,
Đột nhiên lại nhớ ra đã từng có người đó xuất hiện trong cuộc đời mình.”
Dương, hiện tại em đã không còn nhớ các đường nét trên khuôn mặt anh. Nhưng
mỗi đêm trăng tròn, đứng giữa hồ sen, hương thơm thoang thoảng thổi tới, em đều nhớ đến đêm hè ở hồ sen năm đó.
Hồi ấy, trong mắt anh
thoáng hiện vẻ rụt rè, miệng hơi cười cười, còn em thì mặt đỏ, tim đập
thình thịch, tất cả đã dệt thành mối tình đầu suốt đời không thể nào
quên trong trái tim em.
Về đến nhà, tôi lặng lẽ cất lọ nước hoa đi rồi ngồi thẫn thờ trước màn hình ti vi.
Lúc ấy ti vi đang chiếu bộ phim kinh điển Câu chuyện tình yêu ở Tokyo.
Trên màn hình, Akana Rika đang cố gắng nở nụ cười tươi tắn nhất, cho dù
Nagao Kanji đã khiến cô bị tổn thương nặng nề, vết thương đó đau đớn
biết bao.
Cuối cùng, nước mắt dồn nén trong suốt ba năm lăn dài xuống má tôi giữa tiếng cười của cô ấy.
Mẹ nhìn thấy liền hỏi nhỏ: “Bi kịch hả con?”
“Không, hài kịch mẹ ạ.”
“Thế sao con khóc ghê thế?”
“À, vì đó là vở hài kịch về quá trình trưởng thành của nhân vật chính nhưng lại là bi kịch của tình yêu.”
Tôi không ngoái đầu lại mà lặng lẽ trả lời.
Mẹ lắc đầu rồi âm thầm đi ra.
Thực ra yêu thầm cũng tốt. Người ta sẽ mãi mãi không bao giờ biết bạn có thất tình hay không.
Kể cả thất tình thật thì vết thương cũng chỉ có một mình mình ngồi một góc gặm nhấm mà thôi.
Cuối tuần, điểm thi đại học đã được công bố.
Thành tích của tôi không tồi, cũng có thể coi là phát huy đúng trình độ. Bố
thở phào một tiếng, ông cho rằng tôi hoàn toàn có thể đỗ vào trường
nguyện vọng một.
Thế là cả nhà bắt đầu lên kế hoạch đi du lịch: địa điểm, thời gian, đồ đạc cần mang… Tôi không tham gia nửa lời.
Cuối cùng, trong lúc bố mẹ bàn luận rất sôi nổi bên bàn ăn, đột nhiên tôi bình thản lên tiếng: “Con sẽ không đi du lịch đâu.”
Hai người lớn cùng lúc quay sang nhìn tôi chằm chằm, động tác vô cùng ăn ý.
“Con thực sự không muốn đi mà! Vì con thấy mệt quá!” Tôi mỉm cười giải
thích: “Thực ra ở nhà vẽ tranh cũng ổn, lại còn tiết kiệm được khối tiền nữa.”
Bố im lặng, lần đầu tiên đồng tình với sự chống đối của
tôi: “Ừ! Con đã trưởng thành rồi, sau này cuộc sống của con, con muốn
sắp xếp như thế nào thì tùy ý.”
Tôi bình thản mỉm cười.
Sau đó, tôi ra ngoài mua giấy, bút vẽ, nhốt mình trong thư phòng, vẽ bức tranh chẳng ai hiểu là gì.
Cực mấy lần gọi điện thoại đến hẹn tôi, tôi đều lấy cớ bị ốm và từ chối.
Thương Thang cũng đến tìm tôi hai lần, tôi đều bảo mẹ đuổi khéo hắn về. Chắc hắn cũng tức, không thấy đến tìm tôi nữa.
Ngày nào tôi cũng như vậy, một mình ngồi trong phòng vẽ tranh hoặc xem đĩa VCD.
Mặc dù lần nào xem cũng khóc.
Mặc dù những bộ phim tôi xem đều là phim hài như Đại thoại tây du và Nụ hôn ác bá, nhưng không hiểu sao nước mắt cứ trào ra.
Dĩ nhiên, tôi không còn đủ can đảm để xem lại bộ phim Câu chuyện tình yêu ở Tokyo đó nữa.
Cho đến một ngày kia, giấy báo trúng tuyển được gửi tới.
Tôi đã thi đỗ vào trường đại học mà mình mơ ước, nhưng không phải chuyên ngành mà mình ước mơ.
Cực đã được học chuyên ngành mà anh ta mơ ước, nhưng không phải là trường đại học mà anh ta ước mơ.
Kỳ Duy học ngành máy tính.
Sử Vân đi làm tiếp viên hàng không.
Tô Tịnh đỗ khoa Biểu diễn của Học viện Điện ảnh.
…
Mọi người đều có nơi có chốn rồi, cũng không hẳn là tốt, nhưng cũng không quá tệ.
Sau đó, gia đình Dương cũng đã làm xong thủ tục nhập cư, chuẩn bị bay sang Anh.
Tôi không đủ can đảm để đi tiễn anh, nhưng lại làm chuyện ngớ ngẩn hệt như trong phim truyền hình.
Tôi lén mò đến gần sân bay, lặng lẽ nhìn lên bầu trời, mong được đứng nhìn anh từ xa như vậy.
Có lẽ đến tận lúc đi, anh vẫn không hiểu tại sao tôi lại dở chứng cố tình tránh mặt anh.
Dương, em xin lỗi! Hồi ấy em chỉ muốn lặng lẽ tạm biệt mối tình đầu của mình như vậy thôi.
Sau đó, lại một mình lặng lẽ trở về.
Bóng cây ở hai bên đường khẽ đung đưa, mặt trời gay gắt hắt qua kẽ lá.
Những khoảnh khắc đầu tiên của sinh mệnh cũng là giấc mơ đẹp nhất, đã vỡ tan từ đây.
Nó biến thành bong bóng và theo gió bay đi.
Chỉ để lại một mình tôi lẻ loi chạy theo giấc mơ.
Tôi ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn cảnh vật xung quanh, đột nhiên cảm thấy mọi thứ đều xa lạ biết bao.
Cho dù là đường phố, dòng người qua lại hay các cửa hàng nằm san sát bên nhau.
Sau đó, tôi mơ màng nhìn thấy một khuôn mặt vừa xa lạ, vừa quen thuộc.
Đó chính là khuôn mặt của Thương Thang.
Giữa lúc mơ màng, tôi nhìn thấy hắn bước về phía tôi, rồi nhẹ nhàng dắt tay tôi.
“Về nhà thôi!”
Giọng hắn rất nhỏ, dường như sợ làm tôi tỉnh giấc.
Tôi ngoái đầu lại, thẫn thờ nhìn hắn, thế là hắn cố gắng mỉm cười rất tươi
với tôi, nói bằng giọng năn nỉ: “Bọn mình về nhà nhé?”
Giọng hắn hết sức rụt rè, dường như đang giữ gìn rất cẩn thận một báu vật nào đó.
Cuối cùng tôi ngẩn ngơ gật đầu.
Dường như hắn thở phào một tiếng, sau đó đưa tôi lên chiếc xe hơi sang trọng đỗ bên vệ đường.
Sau đó tôi nghe thấy hắn nói với lái xe: “Về nhà họ Thang.”
Một tiếng sau, tôi tiếp tục ngồi thẫn thờ trên ghế xích đu trong khuôn viên.
Thương Thang cũng lặng lẽ ngồi bên cạnh tôi. Hắn không hỏi gì cả, cũng không dám nói gì.
“Haizz, cậu nói đi.” Đột nhiên tôi hỏi: “Nước Anh cách đây bao xa nhỉ?”
Hắn sững người một lát rồi đáp: “Không biết, tóm lại là rất xa.”
“Đúng vậy!” Tôi cúi đầu cười khẽ.
“Tại sao anh ấy lại đi xa thế nhỉ? Ở trong nước không tốt sao?” Tôi nhìn
chằm chằm xuống đất, lẩm bẩm: “Ở trong nước cũng có thể học ngành y mà!”
Thương Thang một mực im lặng, lặng lẽ lắng nghe những câu hỏi của tôi.
Một lát sau, hắn không thể chịu được nữa, liền quay đầu sang nhìn tôi, nói
với giọng gần như là cầu khẩn: “Cậu đừng ngồi ở đây nữa. Mình vào phòng
khách đi! Tôi sẽ chơi đàn cho cậu nghe.”
Tôi gật đầu đồng ý.
Thế là hắn dắt tôi vào phòng khách, ngồi bên cạnh chiếc đàn piano đen sang trọng.
Giai điệu buồn nhưng rất cảm động vang lên qua những ngón tay thon dài của Thương Thang, văng vẳng bên tai tôi hồi lâu.
Tôi gục đầu xuống cánh tay, không muốn để người khác nhìn thấy những giọt nước mắt u buồn ấy.
Giai điệu ngân vang đến đâu, nước mắt tôi lại chảy đến đó, mãi cho đến khi tiếng nhạc dừng hẳn, mắt đã cay sè, khô khốc.
Sau đó, tôi cảm thấy có người nhẹ nhàng vuốt tóc tôi.
Sau đó, tôi nghe thấy có giọng nói run rẩy cất lên: “Quên anh ta đi nhé!”