“Dương!” Tôi vui mừng gọi, vừa vội vã chạy về phía anh.
“Sao đến mà không báo cho em biết?” Cuối cùng cũng đã đến nơi, tôi vừa thở hổn hển vừa trách.
“Anh vừa đi du lịch về, muốn mang quà sang cho em.” Anh cúi đầu nhìn tôi, nụ cười vô cùng trìu mến: “Đừng chạy vội thế! Không cẩn thận lại chảy máu
cam đấy!”
“Vậy hả? Hình như anh và cô chú đi Đôn Hoàng hả?” Tôi
ngờ nghệch le lưỡi, sau đó hào hứng trở lại: “Anh mua quà gì cho em vậy? Đồ ăn hay sản vật địa phương?” Vừa nói tôi vừa ngó nghiêng, xem xem rốt cuộc trên tay anh là cái gì.
“Đừng sốt ruột!” Anh cười: “Còn có người đang đợi ngoài kia kìa!”
Lúc này tôi mới sực nhớ ra Thương Thang vẫn đang đứng ở bên ngoài. Quay đầu nhìn lại, hắn đang dựa vào cửa xe, tựa như một bức tượng hóa thạch,
nhìn chúng tôi chằm chằm.
“Haizz, đó là cháu của thầy giáo bố
em! Hôm nay bố con em đến nhà cậu ấy chơi, bố em bảo cậu ấy đưa em về!”
Tôi hậm hực giải thích: “Luôn tỏ vẻ ta đây là thiếu gia, đáng ghét lắm!”
“Vậy hả” Dương nhìn Thương Thang, lịch sự gật đầu, vẻ như đang suy tư gì đó.
“Anh đợi chút, để em ra chào cậu ta!” Tôi nhoẻn miệng cười với Dương rồi vội chạy ra chỗ ô tô đang đỗ. “Haizz, bạn tôi đến chơi, tôi không tiện mời
cậu lên nhà chơi nữa, xin lỗi nhé! Bye bye cậu!” Tôi không thèm quan tâm đến vẻ mặt hầm hầm của Thương Thang, vừa nói vừa đẩy hắn vào xe.
Chắc là cậu thiếu gia này chưa bao giờ bị người ta đuổi về, tức đến nỗi tái
cả mặt: “Ê!” Trước khi bị tôi nhốt lên xe, cuối cùng hắn cũng tìm được
cơ hội lên tiếng: “Anh ta chính là người hứa sẽ chăm sóc cậu hả?”
“Không phải, cậu đừng đoán mò!” Mặt tôi lập tức nóng bừng, vội vàng dặn với
theo: “Cậu đừng nói cho bố tôi biết điều tôi nói với cậu ngày hôm nay
nhé!”
“Hừ!” Hắn hừ một tiếng, kéo cửa kính lên, bảo lái xe cho xe chạy.
“Đồ quái thai!” Tôi làm mặt hề đằng sau ô tô rồi hài lòng chạy đến chỗ Dương.
“Rốt cuộc là gì vậy?” Tôi tò mò nhìn đôi tay Dương. Không chịu nổi ánh mắt
trông ngóng của tôi, anh đành phải đầu hàng, đưa ra miếng vải tựa như
bức bích họa: “Đây là vải nhuộm sáp Đôn Hoàng[1].”
[1] Vải nhuộm sáp là sản phẩm thủ công mỹ nghệ in nhuộm truyền thống của Trung Quốc.
“Đẹp quá!” Tôi nhìn bức tranh nhuộm sáp tinh xảo trên tay anh, bất giác xuýt xoa.
“Em có thích không?” Dương nhìn tôi, dịu dàng hỏi: “Môn nghệ thuật mà em thích nhất đấy!”
“Dĩ nhiên là thích rồi! Anh đúng là có con mắt thẩm mỹ!” Tôi nâng niu bức
tranh nhuộm sáp, không ngẩng đầu lên mà đáp: “Không biết gã khờ Lỗ A Cực đi du lịch mang về được những gì?”
Dương liền cười: “A Cực mà
nghe được em nói chắc sẽ tức chết mất! Người ta còn gọi điện thoại kêu
khổ với anh, nói lần này ngàn dặm xa xôi mà còn mang cả một ba lô nặng
đặc sản về cho em ăn đó!”
“Lại là đồ ăn hả?” Tôi lườm một cái, nói: “Điểm chung duy nhất giữa anh Cực và em là thích ăn vặt!”
Nhưng trong lòng vẫn khoái chí vô cùng: Cực anh thật không hổ là người anh em tốt của em!
Nhìn tôi vùi đầu nghiên cứu bức tranh nhuộm sáp, đột nhiên Dương đề nghị: “Ưu Ưu, em cũng tặng anh một món đồ gì đó đi?”
“Hả?” Tôi dừng tay lại, ngẩn tò te nhìn anh: “Em đã đi du lịch đâu! Đi về rồi em sẽ tặng anh sau nhé!”
“Không phải là đồ lưu niệm du lịch đâu” Anh có vẻ rầu rĩ: “Em chưa bao giờ
tặng anh cái gì cả. Anh chuẩn bị tốt nghiệp rồi, kiểu gì em cũng phải
tặng gì đó chứ!”
“Hình như đúng là vậy!” Tôi bắt đầu nhớ lại:
Sinh nhật Dương, tết Thiếu nhi, tết Thanh niên, Noel, tết Dương lịch…
Đúng là tôi chưa tặng anh cái gì cả! “Hi… hi… Trước đây anh được nhiều
bạn gái tặng quà lắm mà, thiếu em cũng có sao đâu!” Để giấu đi vẻ ngại
ngùng của mình, tôi liền cười khúc khích.
“Đó là hai chuyện khác nhau!” Anh nhìn tôi với vẻ hơi bực tức: “Em đã từng tặng quà sinh nhật
cho Lỗ A Cực, sao em lại kỳ thị anh?”
Bị ánh mắt đó nhìn chằm
chằm, tôi giật thót mình, liền lập tức thỏa hiệp: “Thôi được rồi, em
nhất định sẽ tặng anh một món quà tốt nghiệp!”
“Thật hả?” Dương cười rất tươi: “Không được nuốt lời đâu đấy!”
“Chắc chắn không nuốt lời.” Tôi gật đầu quả quyết.
Cuối cùng Cực cũng đã về. Quả nhiên không sai, đúng là anh ta đã mang một
túi nặng các đồ đặc sản địa phương về cho tôi, lại còn có cả mấy thứ như tràng hạt, vòng tay, mặt dây chuyền nữa.
“Anh Cực, anh thật
chẳng có con mắt nghệ thuật gì cả!” Tôi vừa thưởng thức các món ăn, vừa
giáo huấn anh ta: “Những món đồ lặt vặt này chỗ nào chả bán, chẳng có gì đặc sắc, mua về thật phí tiền!”
Dương đứng bên cạnh cũng hùa vào: “Đúng vậy, chả có tí đặc sắc nào!”
Cực đỏ mặt tía tai, mạch máu trên trán giật giật, giật ngay túi bánh trên
tay tôi: “Hai người chê phải không? Chê thì đừng ăn nữa!”
Tôi
chớp mắt, nhìn Dương với vẻ ấm ức, thế là anh liền an ủi Cực ngay:
“Haizz, chỉ đùa chút thôi mà! Mấy hôm trước Ưu Ưu còn nói rất nhớ cậu.
Sợ cậu đi xa không quen!”
“Vậy hả?” Sắc mặt Cực đã dịu trở lại, ném trả túi bánh cho tôi: “Nhà ngươi cũng có chút lương tâm đó nhỉ!”
Tôi đón lấy túi bánh, không nói gì mà tiếp tục ăn, bụng lại vui như mở cờ: Gã Cực này dễ lừa thật!
Ba đứa lại bắt đầu tán hươu tán vượn, nào là những chuyện được chứng kiến
trong chuyến du lịch, chuyện cuộc sống của người dân địa phương ai cũng
nổ như pháo rang.
“Ấy!” Đột nhiên tôi giơ cánh tay lên ngó.
“Sao vậy?” Dương cất giọng dịu dàng, rồi nắm lấy cổ tay tôi.
“Lại bị muỗi đốt nữa rồi!” Tôi chu miệng, cảm thấy ngứa ngáy khó chịu vô cùng.
Anh cúi đầu cười khẽ, giơ ngón tay thon dài xoa nhẹ vết sưng của tôi. Dưới
ánh đèn dịu mắt, hàng mi dài của anh rủ xuống, tôi nhìn mà thẫn thờ.
“A, tìm thấy rồi!” Đột nhiên anh reo lên.
“Gì vậy?” Tôi trở về với thực tại.
“Ở đây, em coi này! Đầu ngòi muỗi đốt!” Anh cười cười, nhưng vẫn nắm chặt
cổ tay tôi, không chịu buông ra, “Con muỗi đáng ghét, chắc là em khó
chịu lắm!”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, chỉ thấy vẻ dịu dàng vô tận ẩn trong đôi mắt màu hạt dẻ đó.
Dương! Anh có biết không, mọi hành động của anh lúc đó có uy lực biết bao,
khiến trái tim em phải lỗi nhịp. Và niềm hạnh phúc nhỏ nhoi trong lòng
em lúc đó cũng đã dâng trào… gần như sắp vỡ đê.