Ái Hậu Dư Sinh

Chương 79: Chương 79




CHƯƠNG 79: Cướp “dâu”

 

Bên ngoài rầm rộ như vậy vì việc cậu đính hôn, lại như chẳng quan hệ gì đến cậu.

 

Vừa rồi nhà gái bên kia gọi điện tới nói xe xảy ra sự cố ngoài ý muốn, chết máy giữa đường. Đây thực sự không phải dấu hiệu gì tốt. Theo tập tục, nhà gái sẽ luôn luôn ngồi trên xe, cho đến khách sạn sẽ do nhà trai tự mình tiếp đón.

 

Ngay từ đầu đã không thuận lợi chút nào. Nếu xe không sửa được, bữa tiệc tối nay biết làm đây.

 

Tần Qua thở dài, thả màn xuống, đi đến trước gương lớn. Người trong gương tuy nhã nhặn, tuấn tú, nhưng lại thiếu sức sống, dưới mắt hơi thâm đen, cằm gầy nhọn xanh xao. Tần Qua thắt chặt cà-vạt, chỉnh trang lại vạt áo đuôi tôm. Không biết vì sao, âu phục hôm nay có vẻ chật chội, bó chặt khiến cậu vô cùng khó chịu.

 

Bỗng nhiên phía sau phát ra tiếng động, có người mở cửa bước vào.

 

Vừa rồi anh trai nói xuống đại sảnh xem xét tình hình, không ngờ lại mau như thế. Tuy có bận rộn tối mắt bên chi nhánh mới của công ty, nhưng vừa nghe nói em trai cưng muốn đính hôn Tần Văn liền gấp rút xử lý hết công việc trở về thành phố A, giúp em tổ chức hôn lễ.

 

“Tình hình dưới kia thế nào rồi anh?” Tần Qua vừa cúi đầu xem nút thắt cà vạt vừa hỏi.

 

Người phía sau không trả lời. Cảm thấy kì lạ cậu liền quay đầu lại. Mới liếc mắt nhìn một cái toàn thân cậu đã cứng ngắc.

 

Người đàn ông đứng ở trước cửa, trên mặt là biểu tình cậu chưa từng thấy qua, lạnh lùng đến đáng sợ, ánh mắt nhìn cậu không chớp như thể sẵn sàng một phát giết chết cậu.

 

Môi Tần Qua run run, không thốt nên lời.

 

Sao hắn lại lên đây được? Trên hành lang vẫn có người bảo vệ mà. Còn nữa… sao hắn lại biết nhanh như vậy… Cậu còn tưởng tới ngày mai sau khi tin tức truyền ra hắn mới biết được chứ. Dù sao phía dưới mỗi tấm thiệp mời đều đã ghi chú phải giữ bí mật rồi mà.

 

Dù cậu đã nghĩ có lẽ khi hắn biết sẽ nổi giận, nhưng hoàn toàn không thể tưởng tượng được gương mặt nổi giận của hắn sẽ khủng bố đến thế này.

 

Hiện tại đứng trước mặt hắn, cảm nhận được sự tức giận của hắn, cậu mới thật sự sợ hãi.

 

Lâm Hi Liệt từng bước tiến về phía cậu, đi qua thảm lót sàn không phát ra chút tiếng động nào. Không khí giữa hai người như đang nổi bão, áp lực đến đáng sợ.

 

Hắn còn chưa nói gì, Tần Qua đã bị áp lực này ép tới mức không thở nổi, mất kiểm soát mà mở miệng nói: “Tôi… Tôi chuẩn bị đính hôn với Cố Mộng…”

 

Người đàn ông lạnh lẽo đi đến trước mặt cậu rồi dừng lại, đưa tay nắm cằm cậu nâng lên, nghiến răng từng chữ nói: “Em to gan thật.”

 

Cằm Tần Qua bị nắm đau, không dám nhìn hắn, cũng không dám đẩy tay hắn ra. “Thật xin lỗi, tôi…”

 

“Muốn chơi tôi sao?!”

 

“Không…”

 

“Lần trước là em chủ động chạy đến nhà tìm tôi. Ôm em cũng không thấy em cự tuyệt.  Mẹ nó, tôi còn rất vui vẻ, nghĩ rằng em đã tha thứ cho tôi. Bây giờ trở về lại đi đính hôn với người phụ nữ khác. Quay tôi như dế vui lắm đúng không, em cảm thấy mình giỏi lắm phải không ?!”

 

“Không phải…” Trong mắt Tần Qua nhanh chóng nổi lên một tầng nước.

 

“Không phải? Vậy mau giải thích cho tôi hôm nay em làm gì ở đây ?! Hả ?!”

 

Giọng nói, biểu tình, lực đạo của hắn, không thứ nào không nói rõ rằng hắn đang nổi khùng. Lực nắm cằm cậu càng lúc càng lớn. Tần Qua cảm thấy khớp xương sắp nát mất rồi, đau đến rơi nước mắt. Cậu nhịn không được chạm vào ngón tay hắn, muốn mở ra, nhưng lại không làm hắn nhúc nhích nửa phân nào.

 

“Lâm Hi Liệt… Tôi… Chúng ta không có khả năng ở bên nhau…”

 

“Không có khả năng?” Lâm Hi Liệt cười lạnh hai tiếng,”Cái gì mà không có khả năng?”

 

“Thế tục… Đạo đức… Tất cả đều…”

 

“Tôi quan tâm mấy cái chó đó làm gì?” Lâm Hi Liệt chỉ ngón tay ra cửa: “Con mẹ nó em ra ngoài tuyên bố hủy bỏ đính hôn ngay cho tôi! Lúc đấy tôi còn cho hai nhà các người lưu lại chút mặt mũi, bằng không ông đây mang em ra ngoài cường bạo trước mặt mọi người, cho ông cha mắt mờ kia của em cùng với cha mẹ vợ em nhìn cho rõ xem em là của ai!”

 

Lời tuyên bố của Lâm Hi Liệt giống như búa tạ giã vào lòng Tần Qua, làm trái tim cậu run rẩy kịch liệt.

 

Nhưng… thật vất vả mới có thể quyết tâm không đoái hoài đến người đàn ông này nữa. Không thể từ bỏ dễ dàng vậy được… Với lại, hắn nói cường bạo cậu trước mặt mọi người, hẳn cũng là uy hiếp cậu mà thôi…

 

Tần Qua ngậm lệ lắc đầu.

 

Lâm Hi Liệt cười lạnh một tiếng buông tay ra, nguy hiểm nheo mắt lại: “Tôi đã rất cưng chiều em đúng không?”

 

“…”

 

“Nên em nghĩ em có làm gì tôi cũng sẽ không tức giận phải không.”

 

Cuối cùng Tần Qua cũng cảm giác được sự sợ hãi mãnh liệt nhất trong cuộc đời này từ trước đến nay.

 

Căn bản cậu không kịp phản ứng đã bị Lâm Hi Liệt vác lên vai, bụng đè lên bả vai hắn. Một tay hắn đè chân cậu, vững vàng vác cậu bước ra cửa.

 

Hồi chuông cảnh báo mãnh liệt rung lên trong lòng Tần Qua: chẳng lẽ người đàn ông này thật sự sẽ…

 

“Lâm Hi Liệt! … Không được! … Anh để tôi xuống!”

 

Cậu liều mạng đấm lưng hắn, nhưng hắn không phản ứng, vẫn giật mở cánh cửa vững bước ra ngoài. Tần Qua ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy được một hành lang dài toàn người mang vest đen giày đen, từ cửa đến thang máy, cứ cách một thước là một người, vô cùng chỉnh tề, trang nghiêm.

 

“Liệt ca.”

 

Tiếng của Văn Thanh.

 

“Còn lại giao cho anh.”

 

“Vâng.”

 

Trong lòng Tần Qua sợ muốn chết, cậu không biết tiệc đính hôn đã bị người này phá hoại thành dạng gì rồi. Nếu thực sự bị hắn đè xuống làm ngay trước mặt mọi người, đừng nói mặt mũi gia tộc Tần thị, cậu sẽ tự sát ngay tại chỗ.

 

Cậu nhịn không được mềm giọng cầu xin tha thứ nhưng cũng không lọt được vào tai hắn. Thang máy đi xuống tầng một, theo một đường cậu không biết mà ra khỏi tòa nhà.

 

Bên ngoài cũng là một dãy màu đen tây trang giày da. Có người mở cửa sau xe, Lâm Hi Liệt thả cậu xuống thô lỗ nhét vào. Tần Qua choáng đầu hoa mắt, trước mắt một mảnh sương đen. Cậu miễn cưỡng ngồi dậy, chợt nghe tiếng đóng cửa xe.

 

“Không… Đừng! …” Tần Qua bật dậy muốn mở cửa xe lại bị cánh tay của hắn mạnh mẽ kéo lại, dùng lực một chút đã ôm vào lòng.

 

Tần Qua giãy giụa: “Khốn nạn! Anh để tôi trở về!”

 

Cậu làm sao có thể là đối thủ của người đàn ông này được. Bị cánh tay cứng rắn giam cầm, giãy giụa thế nào cũng không được, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn xe khởi động, từ cửa sau khách sạn chạy ra đường.

 

Lâm Hi Liệt vốn đã nổi nóng, Tần Qua lộn xộn như vậy càng khiến máu điên bốc lên: “Nếu em còn lộn xộn, tôi sẽ không ngại làm em trên xe đâu.”

 

Nhìn những ngôi nhà lướt ngoài cửa xe, đáy lòng Tần Qua rối như tơ vò. Xe nhà gái trên đường chết máy, hiện tại nhà trai cũng bị bắt cóc. Một bữa tiệc đính hôn mà cả cô dâu chú rể đều không có mặt thì sẽ loạn thành thế nào.

 

“Anh… Anh quấy rồi bữa tiệc nhiều người như vậy làm sao bây giờ… Ít nhất anh cũng phải để tôi gọi điện thoại cho cha…”

 

“Em còn có tâm tư quan tâm đến người khác sao.” Lâm Hi Liệt cười lạnh vô cùng, “Tốt nhất là tự lo cho mình đi, bởi vì đêm nay tôi mà không làm chết em thì sẽ không mang họ Lâm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.