Ái Hậu Dư Sinh

Chương 91: Chương 91




CHƯƠNG 91

 

Lâm Hi Liệt vừa kéo dài lời tâm tình, vừa lấy tay vuốt ve tấm lưng mềm nhẵn của cậu, men theo cột sống, từ từ trượt vào khe phía dưới. Thân thể Tần Qua giật nảy, lập tức đẩy cái đầu dụi vào định hôn ngực cậu.

 

“Không muốn… Không muốn…”

 

Lâm Hi Liệt bất mãn nói: “Ông xã em đã bị thương như vậy, em còn muốn cự tuyệt?…”

 

Tần Qua lập tức trừng mắt: “Chính vì anh bị thương nên mới không được! Nhích tới nhích lui lỡ làm vết thương nặng thêm thì sao! Nhanh gọi bác sĩ tới lấy đạn ra trước!” Dứt lời cậu xoay người trượt khỏi đùi người.

 

Hai tay người kia tức thì khóa chặt thắt lưng cậu lại, ngậm vành tai cậu ậm ờ thầm thì: “Nơi đó của anh cứng lên rồi, để người khác nhìn thấy ngại lắm.” nói xong liền đâm Tần Qua một cái.

 

Cách hai tầng vải cũng có thể cảm nhận được độ cứng cùng nhiệt độ của vật lớn đang vận sức chờ hành sự kia. Mặt Tần Qua thoát cái đỏ ứng, vừa tức vừa thẹn nói: “Mới thoát chết xong mà anh chỉ biết nghĩ đến loại chuyện này! Trong đầu anh không còn gì khác à!”

 

“Có chứ…” Lâm Hi Liệt chậm rãi mơn trớn mỗi tấc da thịt trên cơ thể cậu, mút vào cái cổ trắng nõn không ngừng né tránh của cậu, “Ví dụ như anh đang nghĩ đến phần ngực, lưng, đầu nhũ em, hai cái đùi sống chết kẹp lấy anh, tiểu huyệt gắt gao hút anh không để anh ra…”

 

Người kia ăn nói hạ lưu đến mức khiến người Tần Qua bỗng chốc bừng lên cảm giác tê dại mãnh liệt, giống như hắn đang thật sự chạm tay đến những vị trí đó vậy. Ngay cả phía dưới của cậu cũng mất khống chế mà cương lên, nếu cứ tiếp tục như vậy, cậu sẽ bị ăn luôn trên xe mất… Không được, trên người hắn đang bị thương, dù hắn không kiềm chế được thì cậu cũng không thể đồng ý…

 

Tần Qua hoảng loạn đánh vào đầu người kia: “Khốn nạn… anh buông tay ra!”

 

Lần đầu tiên Lâm Hi Liệt bị đánh vào đầu, lúc này hắn mới bất đắc dĩ buông ra: “Bây giờ em là lớn nhất rồi… Còn anh một chút địa vị cũng không có…”

 

Tần Qua vội vàng từ trên người hắn bò xuống, một bên nghe hắn rầu rĩ, một bên cầm quần áo vội vã mặc vào. Sau khi chỉnh tề rồi mới liếc người kia một cái, cậu thấy hắn đang nhắm mắt, trên trán mồ hôi chảy thành giọt, dường như vô cùng khó chịu.

 

Tần Qua bất an đưa tay giúp hắn quệt mồ hôi, khẩn trương hỏi: “Anh đau lắm phải không? Mau gọi bác sĩ đến xem đi!” Sớm biết vậy cậu sẽ không hỏi hắn nhiều như thế, sức khỏe của hắn vẫn quan trọng hơn…

 

Lâm Hi Liệt bất chợt mở mắt ra, túm tay người yêu đặt lên môi hôn: “Đúng vậy, rất đau, trướng đau mà không được giải thoát chính là như vậy.”

 

Tần Qua sửng sốt sau mới hiểu được hắn nói “đau” là chỉ nơi đó, lập tức xấu hổ đỏ mặt.

 

Đang muốn rút mạnh tay về, người kia bỗng nhiên nhăn mày hỏi: “Ngón tay em bị sao vậy?”

 

“Sao? …”

 

Hắn nhíu mày càng chặt hơn: “Ngón tay.”

 

Tần Qua lúc này mới nhớ ra: “À… Em muốn thử xem có thể cắt đứt dây thừng chạy trốn được không…”

 

“Tô Diêu không nói cho em biết bà ta bắt cóc em là để dụ anh sao?”

 

“Có nói …”

 

“Vậy sao em còn…?!”

 

“…” Tần Qua định trả lời, nếu cậu trốn thành công thì hắn sẽ không phải gặp nguy hiểm, nhưng nhìn đến ánh mắt đang tối đi của hắn, lời nói đến miệng lại nuốt xuống.

 

“Sau này còn gặp tình huống này… Hừ, anh đang nói cái gì vậy. Tóm lại là sau này có xảy ra chuyện gì cũng phải chờ anh tới cứu. Đừng có chạy lung tung. Dựa vào thân phận địa vị của em bình thường bọn cướp sẽ không dám động đến, nhưng nếu em chọc giận chúng nó không chừng sẽ rắc rối hơn đấy. Nhớ kĩ chưa? Mà anh nhớ những lời này trước kia đã nói với em rồi?”

 

“Vâng… em nhớ kĩ…”

 

Mắt Tần Qua bắt đầu ẩm ướt. Người kia nhăn mặt nhăn mày trừng cậu một hồi lâu rồi há miệng ngậm ngón tay cậu vào.

 

“Đừng… bẩn…” Tần Qua liều mạng muốn rút ngón tay về, nhưng người kia nắm rất chặt. Hắn mút ngón tay cậu đến sạch sẽ rồi mới buông ra sau đó lấy băng cá nhân từ ngăn bên cạnh dán lên.

 

Tần Qua cảm thấy mình lại sắp khóc rồi.

 

Người đàn ông này thật sự bản lĩnh, ở bên cạnh cậu cũng làm cho cậu khóc, không ở bên cạnh cũng có thể khiến cậu khóc. Dịu dàng cũng làm cậu khóc, bá đạo cũng làm cậu khóc.

 

Hắn cẩn thận quan sát trong chốc lát rồi nói: “Để bác sĩ kiểm tra xem, chẳng may bị nhiễm trùng thì phiền phức lắm.”

 

“Không cần đâu… Vết thương nhỏ này không là gì hết… anh nhanh kêu bác sĩ lấy viên đạn ra cho anh đã… Em thực sự rất lo lắng…”

 

Người kia sờ mặt cậu, bỗng nhiên Tần Qua nói không được nữa.

 

“Trên xe rất dễ bị xóc nảy, lấy ra bây giờ không ổn.”

 

“… Thực xin lỗi… Em… Em không nên…”

 

“Không sao, không sao” người kia lau nước mắt cho cậu, “Nói xin lỗi phải là anh. Chuyện trong nhà của anh với Tô Diêu đã khiến em bị liên lụy.”

 

“…” Tần Qua lắc đầu.

 

“Em đã làm rất tốt. Em đẩy Phạm Hi Văn ngã đã tạo cơ hội cho anh. Thực thông minh, cũng thực dũng cảm.”

 

Lâm Hi Liệt mặc kệ vết thương của chính mình nhưng móng tay cậu chỉ bị rạn nứt một chút, hắn đã khẩn trương vô cùng. Chuyện đã qua, hắn đều ôm hết trách nhiệm. 

 

Cậu nợ người này quá nhiều rồi. Cậu muốn đền đáp lại hắn.

 

Cậu không muốn để hắn cảm thấy tình yêu của mình không được hồi báo. Cậu muốn cho hắn biết, cậu thật sự yêu hắn vô cùng, sẵn sàng tình nguyện vì hắn làm một chuyện gì đó.

 

Tần Qua không nói được nữa, trước mắt cậu lại mịt mờ hơi sương. Cúi đầu nhìn vị trí kia của hắn vẫn đang dựng lên, hẳn là rất khó chịu. Khoảng thời gian chia tay với hắn, cậu cũng đã cảm nhận được khát vọng được người yêu an ủi.

 

Trong đầu Tần Qua bỗng nhiên nảy ra một ý định, ngay cả chính cậu cũng bị hù sợ. Người kia đã vì cậu làm nhiều lần như thế, lông mày còn chẳng nhăn lấy một lần, cậu cũng nên… Với lại, Phạm Hi Văn từng làm vậy cho hắn rồi. Bỗng nhiên cậu cũng muốn tự mình làm, bao lên lần Phạm Hi Văn làm, như máy tính có thể thay thế các file cùng tên, như làm vậy mới có thể xóa đi dấu vết của Phạm Hi Văn.

 

Không gian của chiếc xe Cadillac này rất lớn, chắc cũng đủ rộng để thực hiện kế hoạch này. Trái tim Tần Qua đập bình bịch, hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí. Từ trên ghế da quỳ xuống sàn xe, cậu run rẩy vươn tay ra muốn cởi khóa quần tây của Lâm Hi Liệt.

 

Nhưng hắn bắt được tay cậu: “Em làm gì vậy?”

 

Tần Qua không nói được “khẩu giao cho anh”, đành đỏ mặt tránh tay hắn ra, kéo khóa xuống. Khi ngón tay đụng vào chỗ nóng như lửa kia, tựa như sắp bị thiêu cháy.

 

Cậu chậm chạp kéo quần lót người kia xuống. Thứ phồng lên sau lớp vải kia lập tức bật ra, thô dài đậm màu, mạch máu xanh tím nổi lên rõ ràng hơn bao giờ hết. Cậu chưa bao giờ nhìn thẳng vào hung khí của hắn gần như thế. Hình ảnh trước mắt đánh sâu vào thị giác làm chân Tần Qua mềm nhũn. Nơi này của Lâm Hi Liệt… rõ ràng lớn như vậy… sao có thể… đi vào trong thân thể cậu? … Chỉ tưởng tượng một chút thôi đã khiến da đầu cậu run lên. Mình thật sự có thể ngậm được thứ này sao? …

 

Tần Qua chột dạ, luống cuống cầm phần gốc, lập tức nghe thấy tiếng người kia thở hổn hển.

 

Cậu vừa mới nhắm mắt lại chuẩn bị đem đầu đỉnh nhét vào miệng, hàm dưới đã bị nắm lấy, giọng nói trầm thấp của người kia truyền đến: “Em muốn làm gì?”

 

“Em… Em không muốn để anh khó chịu…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.