Ái Hậu Dư Sinh

Chương 96: Chương 96




CHƯƠNG 96 PN3

 

Lâm Hi Liệt đi trụ sở Long Đằng trước, lệnh cho bên truyền thông khống chế chặt chẽ những tin tức liên quan đến sự kiện bắt cóc ngày hôm qua. Sau đó lại tới cảnh cục, cảnh sát tỏ vẻ đã lập án điều tra, nếu cần sẽ gọi Tần Qua tới lấy lời khai, thu thập đủ chứng cớ sẽ khởi tố Tô Diêu và Lâm Trinh. Tội danh bắt cóc thành lập, còn liên quan đến tổ chức xã hội đen, nguy hại an toàn công cộng, có thể sẽ phán mười năm tù giam trở lên. Đương nhiên, tùy thuộc vào mối quan hệ giữa cảnh sát và Tần thị, thông qua thẩm phán tăng thêm hình phạt là chuyện hiểu trong lòng không nói ra.

 

Sau khi hoàn thành những công việc đó, Lâm Hi Liệt đi cửa hàng Vertu, lấy di động thời trang cao cấp đã đặt một tháng trước. Sau khi người yêu bé nhỏ mang quà đến tìm hắn, hắn đã nghĩ nên đáp lại thế nào, liền đi Vertu làm đơn đặt hàng, lại không đoán được xảy ra nhiều chuyện như thế, bất quá bây giờ lấy cũng vừa là thời điểm tốt. Thép đánh bóng không rỉ, bàn phím gốm sứ, kim loại bạc thuộc da, cục cưng hẳn sẽ rất thích.

 

Sau đó Lâm Hi Liệt tiện đường đi mua chút quà bổ huyết dưỡng khí, vài cây nhân sâm trăm năm, mới ra xe đi về. Thành phố A vài năm gần đây phát triển rất nhanh, thành thị càng xây dựng càng lớn, chỉ mua vài thứ trên đường như thế cũng đi hết mấy giờ.

 

Đi vào phòng khách, Tần Qua đang ngồi trên sofa bên cửa sổ đọc sách. Hai mắt cúi xuống, lông mi dài nhỏ tạo thành bóng đen ở trên mặt, yên tĩnh lại xinh đẹp.

 

Lâm Hi Liệt đi qua đi ngồi ở bên cạnh cậu, ngón tay vuốt ve gương mặt cậu: “Ông xã đã về cũng không chào đón một chút sao? Hm?”

 

Lúc này Tần Qua mới khép lại sách ngẩng đầu: “Anh đã trở lại, mọi chuyện đều xong xuôi rồi sao?”

 

Lâm Hi Liệt nhíu mày nhìn cậu trong chốc lát, cho đến khi Tần Qua cúi mắt xuống, mới nói: “Em từ buổi sáng đã bắt đầu kì lạ, xảy ra chuyện gì?”

 

Tần Qua lắc đầu

 

“Nói!”

 

Tần Qua do dự một chút, qua loa nói đại: “Em… Em suy nghĩ nên giải quyết chuyện gia đình bên kia làm sao… Chúng ta thế này đồng nghĩa với việc đùa giỡn bọn họ, không biết bác Cố sẽ tức giận đến thế nào…”

 

“Thật là vì cái này?”

 

“Vâng…” Tần Qua không dám nhìn Lâm Hi Liệt.

 

“Việc này anh đã bàn bạc với họ rồi. Cố thị có một dự án không đủ vốn đã bị hoãn lại, anh bù vào cho họ, xem như bồi tội.”

 

“… Em vẫn cảm thấy…”

 

“Cảm thấy cái gì? Sao vậy, em còn muốn lấy con gái Cố gia đúng không?”

 

Giọng Lâm Hi Liệt rõ ràng bắt đầu khó chịu, Tần Qua vội vàng nói: “Không có… Sao có thể…”

 

Lâm Hi Liệt “Hừ” một tiếng, lấy ra di động mới đưa cho Tần Qua.

 

“Đây là…”

 

“Điện thoại mới của em. Cái kia đã rất cũ rồi, không thể dùng, đổi cái mới.”

 

“…” Tần Qua sờ thuộc da kim loại màu bạc, cảm động rất nhiều, bỗng nhiên lại bắt đầu miên man suy nghĩ: Hắn có từng tặng di động cho người khác chưa? Có từng đưa họ quà gì khác không? … Xe thể thao hay biệt thự gì đó…

 

Thấy người yêu bé nhỏ rũ mắt không nói, Lâm Hi Liệt hỏi: “Không thích sao? Không thích thì ngày mai lại đi mua một cái khác.”

 

“Không… Không… Em thực sự rất thích…”

 

“Thật không?” Lâm Hi Liệt nhíu nhíu lông mày.

 

“Thật…”

 

“Phím tắt 1 là số của anh.”

 

Tần Qua mở ra danh bạ, bên trong quả nhiên chỉ có một tên: Ông xã. Trên mặt cậu nhất thời nóng lên.

 

“Đứng lên đi, đến nhà em thăm hỏi cha mẹ vợ thôi.”

 

Mặt Tần Qua trướng đỏ lên: “Cái gì mà cha mẹ vợ!…”

 

Lâm Hi Liệt lười biếng cười cười.

 

Bốn giờ chiều hơn một chút đến biệt thự nhà Tần thị, Tần cha Tần mẹ đều ở nhà. Chuyện con trai bị bắt cóc ngày hôm qua hù dọa tới hai ông bà, thế là hôm nay Tần cha ở nhà nghỉ ngơi một ngày an ủi vợ, không đi công ty.

 

Tần cha đối với vị khách không mời mà tới này tương đối có chút bất mãn, thấy hắn vào cửa thì lấy cớ có việc phất tay áo đi lên lầu. Tần mẹ một bên quở trách ông già không phải, một bên kéo Tần Qua cùng Lâm Hi Liệt vào cửa.

 

Lâm Hi Liệt thành thục ổn trọng, lễ phép chu đáo, Tần mẹ vốn đã không phản đối hai người bọn họ cùng một chỗ, hiện tại lại cảm thấy đứa con nhà mình ở cùng người đàn ông như vậy nhất định sẽ rất hạnh phúc. Còn trẻ đã biết tự lập, một mình sống bên ngoài còn biết kinh doanh công ty, Tần mẹ khen không dứt miệng. Lo lắng duy nhất chính là Tần Qua ở cùng hắn, có thể ngày nào đó lại bị kẻ thù của hắn bắt cóc uy hiếp hay không. Lâm Hi Liệt dường như đến có chuẩn bị, mở miệng nói ba điều: 1, Hắn đã sắp đặt bảo vệ chìm bên cạnh Tần Qua, lúc hắn không ở đó thì đi theo 24/24. 2, Trong di động của Tần Qua có thiết bị định vị. Đến điều thứ ba, Lâm Hi Liệt kéo ống quần lên, thản nhiên nói: “Tôi có chết cũng sẽ không để cho người khác thương tổn đến Tần Qua.”

 

Lâm Hi Liệt trò chuyện với Tần Qua và Tần mẹ trong chốc lát liền lên lầu vào thư phòng tìm Tần cha.

 

Tần cha đã nghẹn tức một bụng, thấy Lâm Hi Liệt vào lại càng tức giận, khó chịu nói: “Mày tới làm cái gì?”

 

“Đương nhiên là đến thỉnh cầu ngài chấp thuận.”

 

“Con trai ta cũng đã bị mày lừa chạy, ta chấp thuận hay không chấp nhận còn có tác dụng gì nữa? Mày lại có nhiều thủ đoạn như vậy, ta có thể không chấp thuận sao?”

 

“Thật sự rất xin lỗi. Lần trước lấy chuyện kinh doanh uy hiếp ngài là cùng đường mới phải sử dụng hạ sách đó, nhưng điều này cũng đủ để chứng minh tôi đối với cậu nhà rất cố chấp. Tôi thương nhớ Tần Qua bảy năm, hy vọng bác Tần mở cho một cửa.”

 

“Được rồi được rồi.” Tần cha không kiên nhẫn lắc tay, “Bảy năm qua con trai buồn bực thành như vậy, ta cũng không muốn can thiệp nữa. Nhưng là thằng oắt mày nhớ cho ta, mày mà đối với nó không tốt một chút, ta có phải liều mạng già này cũng phải tìm mày tính sổ!”

 

Trên bàn cơm, không khí ngoại trừ Tần cha không thích thú gì, coi như là hoà thuận vui vẻ. Sau khi nhìn thấy Lâm Hi Liệt liên tiếp gắp rau cho Tần Qua, sắc mặt Tần cha mới dịu xuống một chút. Cơm nước xong người một nhà ngồi quanh  xem TV, Tần Qua cùng mẹ cậu trò chuyện một lát về tình huống ăn, ở, mặc, đi lại chỗ nam nhân. Lâm Hi Liệt thì cùng Tần cha đàm luận chuyện kinh doanh và tình hình chính trị hiện nay. Ánh mắt Lâm Hi Liệt trong kinh doanh tinh tế sáng suốt, lại thành thạo các chính sách tác động kinh tế trong kinh doanh, nói đến Tần cha cũng nhịn không được nhìn hắn với cặp mắt khác xưa, cảm thán Trường Giang sóng sau xô sóng trước. 

 

Lâm Hi Liệt ngồi không có ý rời đi, Tần Qua nháy mắt với hắn hắn cũng làm như không phát hiện. Đến mười một giờ, cuối cùng Tần mẹ mở miệng: “Hôm nay muộn rồi, ở lại đây đi.” Tần Qua còn chưa kịp lên tiếng, Lâm Hi Liệt đã vô cùng vâng lời nói: “Vậy làm phiền nhiều.”

 

“Sao tự nhiên lại muốn ở lại?” Tần Qua dìu Lâm Hi Liệt đi vào phòng ngủ của mình, may mà giường của cậu cũng lớn, đủ cho hai người ngủ chung.

 

“Muốn nhìn thấy nơi em sống.”

 

“… Có gì đẹp đâu, chỉ có giường với bàn học thôi…”

 

“Chỉ là muốn vậy.”

 

“…”

 

Rửa mặt xong, Tần Qua giúp Lâm Hi Liệt cởi quần áo, nâng chân hắn lên giường. Mới vừa đứng dậy, đã bị hắn chặn ngang ôm ngồi lên người.

 

“Anh… Anh làm gì…” Cảm giác được dưới thân nhô ra một khối cứng, mặt Tần Qua đỏ rần.”Ngày hôm qua không phải mới…”

 

“Ngày hôm qua chút vậy sao vậy đủ.” Ngón tay Lâm Hi Liệt đã chui vào quần ngủ của cậu, vuốt ve cái mông, xoa nắn xung quanh u huyệt, cái nơi kia trải qua nhiều lần dạy dỗ lập tức không tự chủ được mà co rút lại.

 

“Ô… Anh… Hôm nay có thể quên đi không… Chờ ngày mai… Ngày mai trở về…”

 

“Không được.” Một tay Lâm Hi Liệt co duỗi trong bí huyệt, tay kia thì bao lên tính cụ đã rỉ ra chất lỏng của cậu xoa nắn.”Sẽ làm em ở nhà em.” Bằng không sao hắn phải nghĩ biện pháp ở lại.

 

“Hư… Không muốn…” Thắt lưng Tần Qua đều mềm nhũn, bám trên vai Lâm Hi Liệt, không thể ngừng rên rỉ, đầu nhũ ma sát lên áo nam nhân đứng thẳng lên.

 

“Còn nói không muốn, nơi đó của em ẩm ướt thành một mảnh, rõ ràng đã rất muốn anh đi vào.” Khóe miệng Lâm Hi Liệt tà tà cong lên, ngón tay ở trong cơ thể cậu đè xuống một điểm. Khuôn mặt người yêu bắt đầu đỏ, lông mi run rẩy, nướt bọt không thể nuốt theo khóe miệng chảy xuống, *** mỹ phiến tình tới cực điểm.

 

“Anh nói lung tung… A… Đừng đụng nơi đó…”

 

“Kêu lớn tiếng một chút, bằng không bên cạnh nghe không được.”

 

“Khốn nạn… Hức…” Tần Qua cắn nắm tay mình muốn kiềm nén tiếng rên rỉ, lại bị Lâm Hi Liệt kéo xuống, mạnh mẽ tách ra mông cánh hoa của cậu rồi mạnh mẽ đâm vào. Tần Qua hét lên một tiếng, lý trí còn sót lại bay tứ phương tám hướng, toàn bộ giác quan đều tập trung ở tính cụ nóng cháy trong thân thể kia.

 

***

 

“Ông này…” Tần mẹ vừa kêu một tiếng, Tần cha nhanh chóng xoay người lại, giơ ngón trỏ lên miệng.

 

Tần mẹ nhíu mày, nhỏ giọng hỏi: “Ông làm gì ở đây?”

 

Tần cha vẫn chưa trả lời, bên trong cánh cửa thì truyền đến một thanh âm bị bóp nghẹn.

 

Tần mẹ thấy thần sắc ông chồng xấu hổ lại kỳ lạ, một phen đẩy ông ra, ghé sát lỗ tai vào khe cửa. Bên trong lại yên lặng thanh âm gì cũng không có.

 

“Ông rốt cuộc là đang làm cái gì?”

 

Tần cha có chút xấu hổ mà hạ giọng nói: “Tôi muốn xuống lầu kiếm ly nước uống, lúc đi ngang qua phòng ngủ con trai thì nghe thấy con ở bên trong kêu một tiếng ‘Không muốn’, tôi có chút lo lắng…”

 

“Ông nghĩ con trai bị người nọ ăn hiếp?…”

 

“…” Tần cha không biết “Ăn hiếp” này rốt cuộc có thâm ý gì hay không, nhất thời cũng không biết nên nói là phải hay không.

 

“A! …” Bên trong bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét, hai người ngẩn ngơ, đưa mắt nhìn nhau. Thanh âm này, sao nghe giống…

 

“Không cần! Không cần! … A a a!…”

 

Lão hai cái mặt già nua ửng đỏ. Tần cha tức giận đến nhe răng giận dữ: “Mày giỏi lắm, rõ ràng ở nhà tao mà còn dám…”

 

“Ô a… Em chịu không nổi … Cầu anh… Chậm một chút… Chậm một chút… A! …” Từng đợt từng đợt thét chói tai rên rỉ, hỗn hợp tiếng vang thân thể va chạm, cùng với tiếng ván giường lay động kẽo kẹt, xuyên qua cửa gỗ truyền tới. Mặc dù không rõ ràng lắm, nhưng cũng đủ mơ màng.

 

Tần mẹ đỏ cái mặt già đánh ông chồng một cái, thấp giọng mắng: “Ông có xấu hổ hay không? Cái này cũng nghe lén?”

 

Tần cha mồ hôi lạnh chảy ròng: “Tôi… Tôi cũng không nghĩ tới… Tôi chỉ là đi tìm chén nước uống…”

 

 

“Uống cái đầu quỷ ông! Cút đi ngủ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.