Tâm tình Mạc Tu Lăng không tốt, đội ngũ nhân viên chủ quan đi ra từ phòng của anh ai cũng nhận thấy.
Sau đó, nhân viên quản lý tài vụ cầm tập tài liệu quan trọng đi vào trong phòng, anh ta chuẩn bị tâm lý mới dám đi vào. Mạc Tu Lăng đối với nhân viên không quá khắt khe, chỉ cần lỗi không lớn thì sẽ bỏ qua. Bởi vậy cho nên chuyện đuổi việc Bạch Hiểu Hiểu khiến mọi người rất tòm mò. Nhưng bây giờ biểu hiện của anh khiến tất cả mọi người đều phải giữ khoảng cách.
Chương Tâm Dật vô cùng hối hận vì đã quay về công ty vào lúc này. Đây là lần đầu tiên cô chứng kiến mạc tu lăng tức giận. Mấu chốt chính là anh không thèm cảm kích chút nào, cô sau khi sinh còn đã lập tức quay lại công ty, hiện tại là cuối năm, coont y vô cùng bận rộn, cô tuyệt đối không muốn thiếu người vào lúc này.
Diệp Tư Đình ngồi ở bàn làm việc dáng vẻ suy tư. Cô ta cũng không nghĩ tới Mạc Tu Lăng sẽ phản ứng mạnh như vậy.
Chương Tâm Dật vốn có cảm tình với Diệp Tư Đình, xinh đẹp lại không kiêu ngạo, làm việc rất tốt. Cô tìm Diệp Tư Đình thương lượng một chút, sau đó quyết định hủy bữa tiệc ngày hôm nay.
Hầu như suốt buổi sáng, toàn bộ nhân viên đã xốc lại tinh thần hoàn toàn, không dám để sai phạm một chút.
Mạc Tu Lăng đi tới, anh nhìn thoáng qua Chương Tâm Dật, anh đã định bảo cô đi nhưng nghĩ cô mới làm mẹ nên lại chuyển hướng nhìn Diệp Tư Đình, “Cô theo tôi đến đại học C dự hoạt động.”
Diệp Tư Đình lập tức gật đầu, Chương Tâm Dật thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Mạc Tu Lăng tự mình lái xe, Diệp Tư Đình chú ý tới sắc mặt anh cực kỳ xấu, viền mắt thâm quầng, hẳn là đêm qua anh nghỉ ngơi không tốt. Thực ra, suốt đêm qua anh chưa hề chợp mắt. Anh ngồi ở sô phan cho đến sáng.
Suốt dọc đường anh không hề mở miệng nói một câu, Diệp Tư Đình cũng im lặng. Sắc mặt anh trầm ngưng, ánh mắt lạnh lùng.
Hiệu trưởng đại học C đích thân tới đón Mạc Tu Lăng. Anh cười bắt chuyện với hiệu trưởng. Diệp Tư Đình nhìn anh, trong ngực bớt vài phần lo lắng, chí ít anh không đến mức không khống chế được bản thân.
Hóa ra Mạc Tu Lăng đã tặng cho trường đại học này không ít trang thiết bị giảng dạy. Hiệu trưởng rất cảm kích nên mời anh làm khách quý trong buổi tiệc tối. Anh cũng không tránh được yêu cầu của hiệu trưởng muốn anh có một bài diễn thuyết với sinh viên. Chuyện này cũng phải trách Diệp Húc Đình, lần trước anh ta tới đây diễn thuyết, sau đó sinh viên liền có nhiệt tình học tập chưa từng thấy. Cho nên hiệu trưởng kiên quyết mời Mạc Tu Lăng đến đây diễn thuyết để cho bọn họ có tích cực mà học tập.
Đến lúc nước tới chân mới nhảy, anh cũng không cảm thấy quá lo lắng. Từng hành động nhấc chân dưa tay của anh cũng hết sức thong dong. Diệp Tư Đình ở dưới cũng phải bội phục anh, dáng vẻ hoàn mỹ, biểu hiện không chê vào đâu được. Trong lòng cô ta có một tia kiêu hãnh, nhưng cũng có một chút buồn. Anh ưu tú như vậy nhưng cũng khiến cô ta cảm thấy xa lạ.
Mạc Tu Lăng xuống đài liền thấy Diệp Tư Đình đang nhìn mình đánh giá, anh không mở miệng, thực ra là anh không muốn nói.
Diệp Tư Đình đi sau anh, anh không muốn bị người khác quấy rầy thì cô ta cũng sẽ im lặng đứng sau, chỉ cần anh quay đầu là có thể nhìn thấy cô ta.
Đột nhiên anh dừng bước chân, Diệp Tư Đình nhìn theo ánh mắt anh. Trong gian phòng tự học, một đôi nam nữ đang chơi cờ vậy. Mạc Tu Lăng đứng ngoài cửa sổ, anh nhìn rất rõ bàn cờ vây.
Nam sinh kia có phần luống cuống, còn nữ sinh lại tương phản, vô cùng bình tĩnh thong dong, dáng vẻ rất tự tin.
Mạc Tu Lăng khoanh tay trước ngực, dường như rất khó thấy được cảm xúc của anh.
Nhìn biểu hiện của đôi nam nữ kia có thể thấy rõ ràng nam sinh tài nghệ không cao, còn cô gái kia thì rõ ràng rất giỏi.
“Nếu như cậu có thể hạ mình một ván, mình sẽ đồng ý làm bạn gái của cậu.” Cô gái nhìn cậu bạn đối diện nói.
Người con trai mặt hơi đỏ: “Như vậy không công bằng, mình làm sao có thể đánh thắng được cậu.”
Cô gái bất mãn: “Còn chưa đánh, sao đã biết nhất định sẽ thua?”
Cô gái không thèm để tâm đến thái độ của chàng trai, trực tiếp hạ quân cờ. Chàng trai không còn cách nào khác đành phải chơi.
Chỉ chốc lát sau, trên bàn cờ đã chật kín. Sắc mặt hai người bọn họ biến đổi. Cô gái mặt ửng đỏ, còn chàng trai vẻ mặt vô cùng chăm chú, cẩn thận nhìn đi từng nước cò.
Rốt cục, anh ta hưng phấn kêu to lên, “Cậu thua, cậu là bạn gái tôi.”
Cô gái cúi đầu: “Ngốc.”
Tài năng đánh cờ của cô gái không hề kém, nhưng không nhất định là cô sẽ thắng, bởi vì, cô có thể để cho anh ta thắng.
Mạc Tu Lăng mỉm cười, hiện giờ tài nghệ đánh cờ của anh đã rất giỏi. Anh đương nhiên nhìn ra cô gái kia đã nhường chàng trai, còn là nhường ba bước!
Mạc Tu Lăng tâm tình tốt lên rất nhiều, trong đầu anh hiện lên một đoạn ký ức rất ngắn, rất lộn xộn, nhưng anh nhớ rõ ràng.
(mỉm cười mãn nguyện ^^)
Diệp Tư Đình đuổi kịp anh, có thể cảm nhận được tâm tình anh đã biến đổi: “Mạc tổng, anh có chuyện gì không thoải mái sao.”
Mạc Tu Lăng quay lại nhìn: “Có thể đi theo tôi một lát được không?”
Bọn họ đi đến sân vận động. Tầm này chạng vạng đã bắt đầu có những đôi nam nữ ra đậy hẹn hò, ngồi nói chuyện, tay nắm tay.
Diệp Tư Đình suy nghĩ, “Nhìn bọn họ, mới biết được, mình là bắt đầu già rồi.”
“Cuối cùng ai cũng già.” Chỉ là tâm tình có thể sẽ già nhanh hơn.
“Khi còn bé luôn khát vọng có thể lớn nhanh lên một chút, trưởng thành rồi lại mong muốn có thể bé lại không phải lo nghĩ chuyện gì. Nhưng mà điều thứ nhất có thể thực hiện, chứ điều thư hai thì hoàn toàn không.”
“Có thể, con người luôn ước ao những điều không thuộc về mình.” Anh dừng một chút, sắc mặt hơi tái. Câu nói này, là anh tự nói cho bản thân mình. Không thuộc về mình, ước ao đến mấy cũng không được.
Diệp Tư Đình nghiêng đầu, “Rất khó tưởng tượng Mạc tổng sẽ không chiếm được cái gì.” Bởi vì không chiếm được, cho nên mới ước ao!
“Đương nhiên là có.” Anh thong dong, “Tuy rằng rất ít, nhưng có, có điều chỉ là mong muốn.”
“Bởi vì không chiếm được cho nên mới là tốt nhất.”
Anh lắc đầu, “Không phải vậy. Đều không phải vì không chiếm được mới là tốt nhất, mới càng muốn đạt được. Chỉ đơn giải là muốn đạt được, không có nguyên nhân khác.”
Diệp Tư Đình nói không ra lời, cô ta hít một hơi sâu: “Vậy có thể mạo muội hỏi Mạc tổng vì sao hôm nay lại không khống chế được bản thân không?”
Anh không đáp, cô ta có chút bất an, càng ngày khoảng cách càng xa.
Cô ta ngượng ngùng mở miệng, “Xin lỗi.”
“Phải là tôi cảm ơn cô, đã theo tôi đến đây. Hiện tại tâm tình tôi rất tốt.”
Cô gật đầu, “Buông tay được thì buông, như vậy sẽ sống tốt hơn.”
“Có lẽ vậy!”
Mạc Tu Lăng tuy rằng tâm tình không tốt, nhưng đưa Diệp Tư Đình về nhà cô ta sau đó mới về.
Diệp Tư Đình nhìn chiếc xe xa dần, trong ngực đột nhiên có chút buồn, phía trước là ánh rạng đông, vì sao một điểm cô ta cũng không thấy?
Mạc Tu Lăng có chút kích động, anh nhanh chóng lái xe về nhà. Khi anh trở về đến nhà, anh cảm thấy mình thật nực cười. Đã ở cái tuổi này rồi, anh còn có thời khắc kích động như vậy.
Anh đi đến bên cạnh TV, ngồi xổm xuống kéo ngăn tủ lấy ra một bàn cờ vây.
Đã qua nhiều năm như vậy, lâu như vậy, nhưng anh vẫn chưa từng quên màn thua thảm hại kia.
Anh đặt bàn cở lên bàn trà, dựa vào ký ức năm đó đem xếp từng quân cờ lên. Lúc này, anh không còn là cái người đi học đánh cờ năm xưa nữa. Anh cẩn thận đặt từng quân cờ, cuối cùng cũng đã y nguyên như bàn cờ năm xưa.
Anh ngã vào sô pha.
Chính là thế này, năm ấy, anh đã thua bởi Giang Nhân Ly. Khi đó, anh chỉ là ảo não, còn có xấu hổ không nói nên lời.
Nhưng hiện tại, anh rõ ràng hiểu ra, anh tuy rằng thua, nhưng cô cũng đã nhường anh vài nước.
Hơn nữa. Không nhiều không ít, vừa lúc ba bước.