Ai Hiểu Được Lòng Em?

Chương 19: Chương 19: Chúng ta đều không phải thiên thần




Tất cả những chuyện này xảy ra như thế nào, Mạc Tu Lăng dường như vĩnh viễn không thể nào giải thích được, vĩnh viễn không thể nào giải đáp.

Mạc Tu Lăng bê bát cháo đến bệnh viện, đáp ứng đề nghị của Giang Nhân Đình. Nhưng mới vừa đến bên ngoài cửa phòng bệnh cửa chợt nghe thấy bên trong một trận cãi cọ kịch liệt.

Giang Nhân Ly hung hăng tát Giang Nhân Đình một cái: "Tôi hận cô không thể chết đi!"

Giang Nhân Ly cười nhạt: "Không phải cô chỉ là con riêng thôi sao? Chẳng lẽ cô thật đúng coi mình là con gái Giang gia? Cho rằng mình cao quý? Trong cơ thể tất cả đều là mầm mống thấp hèn, thấp hèn hệt như mẹ cô..." Giang Nhân Ly càng nói càng quá đáng, giơ tay lên định tát cái thứ hai.

Mạc Tu Lăng bỏ lại bát cháo trong tay, chạy vào ngăn Giang Nhân Ly lại: "Cô muốn làm gì?"

"Người ngoài như anh có liên quan gì sao?" Giang Nhân Ly không tỏ ra yếu mềm.

"Không phải cô sắp là “vợ” tôi sao? Đã như vậy, chúng ta không phải là có quan hệ sao?" Mạc Tu Lăng tức giận, anh thực không ngờ Giang Nhân Ly lại cũng có một mặt tăm tối như vậy.

Giang Nhân Đình không biết làm thế nào cho phải, đành kéo tay Mạc Tu Lăng: "Anh Tu Lăng, buông chị ra, chị đau đấy."

Mạc Tu Lăng buông tay Giang Nhân Ly. Giang Nhân Ly trừng mắt nhìn anh, sau đó nhìn Giang Nhân Đình: "Cô đừng vội đắc ý, cô sẽ không có kết quả tốt." Nói xong, cô như một làn khói, biến mất.

Mạc Tu Lăng nhìn khuôn mặt sưng đỏ của Giang Nhân: "Còn đau không?"

Giang Nhân Đình lắc đầu, sau đó nhìn trên bát cháo đổ trên mặt đất: "Đáng tiếc, để anh làm mất công."

"Không sao." Mạc Tu Lăng thở dài, sau đó đỡ cô ngồi dậy.

Giang Nhân Đình kéo tay Mạc Tu Lăng: "Không nên trách chị hai, đều là lỗi của em. Chị hai tâm tình không tốt, chị ấy chỉ...", Giang Nhân Đình nhìn Mạc Tu Lăng, sau đó mới nói tiếp: "Chỉ là thất tình, chỉ là đau khổ quá, cho nên mới tức giận. Nghe nói Tả Dật Phi lên máy bay đi nước ngoài, anh ta bỏ chị. Cho nên tâm tình chị mới không tốt."

"Như vậy cũng không nên đánh em." Mạc Tu Lăng nghĩ tới đây liền tức giận.

Giang Nhân Đình lắc đầu: "Là em sai." Cô cầm lên một tờ chi phiếu đưa cho Mạc Tu Lăng: "Đây là số tiền em tiết kiệm mấy năm qua, không nhiều lắm, chỉ có tám vạn. Chị hai đã chia tay Tả Dật Phi, và cũng đã ... đồng ý kết hôn với anh. Chị gái em muốn cưới anh trai tốt nhất của em, em không có ý kiến gì, em chỉ muốn đưa cho chị ấy chút tiền này coi như quà mừng, nhưng chị không nhận, chị cho rằng em dùng tiền nhục mạ chị, cho nên mới ra tay. Anh không nên trách chị ấy.”

Mạc Tu Lăng còn muốn nói gì, nhưng thấy thái độ của cô liền nói không nên lời: "Tính cách chị em hai người thật quá khác biệt." Anh xoa mặt cô: "Còn đau không?"

Giang Nhân Đình nhẹ lắc đầu: "Không đau, tuyệt đối không đau."

Giang Nhân Đình nằm ở trên giường, cô nhìn trần nhà, vẻ mặt rất bình tĩnh. Tay cô nắm lấy tay Mạc Tu Lăng: "Anh Tu Lăng, đừng tiếp tục chống đối nữa, sẽ làm bác Mạc và dì Hoàng khó xử. Chị hai đã thỏa hiệp rồi. Với tính cách của chị nhất định sẽ không thay đổi, hai người rất xứng đôi, lấy nhau sẽ làm cho mọi người hài lòng! Có rất nhiều người ở trường theo đuổi chị.”

Cô cười: "Đồng ý với em, phải sống thật tốt với chị, hai người phải hạnh phúc”

"Em đang nói cái gì thế?" Mạc Tu Lăng nhíu mày.

"Anh phải sống hạnh phúc, phải đối xử tốt với chị."

Mạc Tu Lăng còn muốn nói gì, nhưng công ty đột nhiên có việc gấp, anh liền rời đi.

"Anh Tu Lăng, hẹn gặp lại."

Không ai biết được chuyện gì đã xảy ra sau khi Mạc Tu Lăng rời đi.

***

Giang Nhân Đình bị đưa phòng giải phẫu. Mạc Tu Lăng lo lắng đứng ngoài cửa. Bạch Thanh Hà tựa đầu trên vai Giang Thánh Minh khổ sở: "Nếu như Đình Đình có chuyện gì, em cũng không muốn sống."

Một lát sau, bác sĩ đi ra, giọng nói vô cùng tiếc nuối: "Xin lỗi, không thể cứu được bệnh nhân. Xin nén đau thương."

"Không thể nào, không thể nào..." Bạch Thanh Hà túm lấy tay bác sĩ, sau đó nhất lịm.

Giang Thánh Minh đứng môt bên, ôm lấy Bạch Thanh Hà, muốn nói nhưng không nên lời. Tất cả mọi chuyện, xảy ra quá bất ngờ, thật khó mà tin được.

Mạc Tu Lăng nghĩ đến buổi sáng những điều Giang Nhân Đình nói, hoá ra những lời ấy là nói trước khi xa nhau. Tại sao anh không cảm nhận thấy sớm, anh vốn thấy rất kì lạ, nhưng thế nào cũng không ngờ được đó là lần cuối bọn họ gặp mặt. Anh đấm mạnh một cái lên tường, nhưng không cách nào xóa bỏ nỗi hổ thẹn đáy lòng. Nếu như anh sớm phát hiện, có phải cô sẽ không nằm ở nơi lạnh lẽo kia không?

Không ai biết Giang Nhân Đình tại sao lại dùng dao cắt cổ tay tự tử, máu vẫn chảy, vẫn chảy, giống như sự sống cứ từ từ, từ từ chảy ra khỏi cơ thể cô.

Tất cả quá đột nhiên, Bạch Thanh Hà không thể chấp nhận. Mỗi ngày bà đều khóc lớn, Giang Thánh Minh luôn ở bên.

"Em không tin, em không tin..." Bạch Thanh Hà khóc lớn.

"Có tôi vẫn ở bên bà." Giang Thánh Minh dường như giọng nói đã trở nên già nua.

♥.•°*”˜˜”*°•.♥

Giang Nhân Ly không thể tin được chuyện này. Cô đi tới trước mặt Bạch Thanh Hà: "Tuyệt đối không thể, Giang Nhân Đình sao có thể tự tử. Đây đều là do mọi người bày ra, đúng hay không? Để cô ta ngất đi, lừa gạt cha tôi, để ông ấy động tâm, viết tên các người trong di chúc, đúng hay không?"

"Câm miệng!" Giang Thánh Minh hung hăng nhìn Giang Nhân Ly: "Con sao lại có thể biến thành như vậy?"

"Con muốn tận mắt nhìn thi thể Giang Nhân Đình, muốn cho chuyên gia xét nghiệm, con không tin." Giang Nhân Ly kiên quyết nhìn Giang Thánh Minh nói.

Giang Thánh Minh lắc đầu: "Con thật sự muốn dì con phát điên lên sao? Cha đã cho hỏa táng thi thể Đình Đình rồi, nó thực sự đã bỏ chúng ta mà đi.”

“Sao có thể, sao có thể?" Giang Nhân Ly sắc mặt biến đổi: "Không thể, không thể, cô ta không thể chết?"

Bạch Thanh Hà vẫn đang khóc. Giang Thánh Minh vẫn dịu dàng an ủi bà.

Lễ tang rất đơn giản, chỉ có vài người bạn thân và đối tác kinh doanh đến viếng. Cuộc sống quá thê thảm khiến kẻ đầu bạc tiến người tóc xanh. Bạch Thanh Hà mỗi ngày đều không vui, thỉnh thoảng lại la khóc.

Hoàng Tư Liên đến lễ viếng có một chút lo lắng, nhất là khi thấy sắc mặt của Bạch Thanh Hà.

Mạc Tu Lăng lúc trước không chế được bản thân, hiện giờ đã bình tĩnh hơn. Những khi nhìn thấy bức ảnh chụp, bàn tay anh lại run lên.

Giang Nhân Ly lẳng lặng đứng ở linh đường, đáy mắt cô không có thương nhớ, tất cả những điều này cô đều không ngờ tới.

Mạc Tu Lăng nhìn Giang Nhân Ly, sau đó khẽ lộ ra một ý cười. Anh nhớ kỹ những lời cô nói, cô chính là hận Giang Nhân Đình không thể chết đi.

Hiện tại, đã được như cô mong muốn, cô có hài lòng hay không?

Suốt cả tháng trời nhà họ Giang đều bị bao phủ bởi không khí thê lương. Giang Thánh Minh mỗi ngày đều ở bên Bạch Thanh Hà, chỉ hy vọng tâm tình bà có thể tốt lên. Giang Nhân Ly ở trong phòng mình, nhất thời, cũng không nên làm gì.

Giang Thánh Minh muốn đưa Bạch Thanh Hà đi du ngoạn giải sầu, đúng lúc ấy con gái lớn Giang Nhân Mạn trở về.

Giang Thánh Minh thấy con gái lớn trở về, căn bản muốn vui mừng nhưng lại không thể biểu lộ khi nhìn sắc mặt của Bạch Thanh Hà.

Giang Nhân Mạn cười nhạt, liếc mắt nhìn Bạch Thanh Hà: "Không phải muốn đi du ngoạn sao? Vậy sớm đi đi." Nói xong cô liền đi lên lầu.

♥.•°*”˜˜”*°•.♥

Giang Nhân Ly nằm ở trên giường, mắt nhìn trần nhà.

"Em làm sao vậy?" Giang Nhân Mạn hai tay khoanh trước ngực.

"Chị, em thực sự không biết, cô ta sao lại làm vậy..." Giang Nhân Ly nói không nên lời.

"Đã chết cũng chết rồi. Em thật có tương lai." Giang Nhân Mạn giọng nói có chút lãnh đạm.

Giang Nhân Ly cúi đầu.

Giang Nhân Mạn ngồi bên giường: "Đối với loại tiện nhân đó, nên sớm chết đi. Bây giờ không phải tốt rồi sao?" Giang Nhân Ly im lặng, Giang Nhân Mạn nói tiếp: "Vài năm nay chị đã quan sát kỹ Mạc Tu Lăng, anh ta xuất ngoại trở về hình như đã hoàn toàn thay đổi. Thiếu sót của công ty lớn như vậy anh ta cũng có thể xử lý ổn thỏa, đúng là một nhân tài hiếm thấy. Em lấy anh ta cũng không thiệt thòi. Đừng nên tiếp tục dây dưa với tên họ Tả kia nữa."

"Chị, em không yêu anh ta."

Giang Nhân Mạn gạt tay cô: "Đừng ngây thơ như vậy, em là con gái Uông Tố Thu, đến lượt em lùi bước sao?"

Giang Nhân Ly rút tay lại: "Em biết."

Giang Nhân Mạn lúc này mới hài lòng gật đầu, mỉm cười với Giang Nhân Ly.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.