Ai Hiểu Được Lòng Em?

Chương 7: Chương 7: Tỉnh mộng




Mạc Tu Lăng ngủ một giấc thẳng tới trưa mới dậy, dường như đã mộng mị một trận vô cùng dài, thực tế là như vậy. Anh biết rõ, kỳ thực đó cũng không hẳn là mơ, mà đó là toàn bộ sự việc đã xảy ra trong quá khứ, là một đoạn phim trong chuỗi hồi ức của anh. Anh còn nhớ rất rõ ràng, ngày đó buổi kịch rất thành công, anh chưa từng thấy qua Giang Nhân Đình hài lòng như vậy bao giờ. Anh đưa cô đi ăn, cùng cô chơi trò chơi, đi vườn bách thú. Anh đưa cô đi du ngoạn khắp thành phố, nhớ kĩ vẻ mặt tươi cười của cô, cho đến bây giờ vẫn chưa quên.

Mạc Tu Lăng kéo chiếc chăn lại, Giang Nhân Ly hình như dậy rất sớm, trên giường đã không còn một chút hơi ấm nào của cô. Anh có chút hoảng hốt, từ từ nhớ lại đoạn lộn xộn lúc trước. Quen biết Giang Nhân Ly nhiều năm như vậy, anh chỉ nhìn thấy cô khóc một lần duy nhất. Anh vốn cho rằng sẽ không có lần thư hai như vậy, nhưng không ngờ anh lại dễ dàng thấy cô khóc lần nữa. Lúc anh đẩy cô lên giường, không khách khí mà trực tiếp thâm nhập vào người cô, cô cự tuyệt, nhưng vô ích. Mãi đến khi anh thỏa mãn mới buông tha cô. Anh vừa buông ra, cô liền lao vào toilet.

Kết hôn đã hai năm, anh cũng vài phần hiểu được con người cô . Cô không bao giờ trước mặt anh nguyện ý lõa thể, nếu không mặc y phục tuyệt đối sẽ không xuống giường. Nhưng rõ ràng đêm qua cô đã cứ như vậy mà trốn chạy, cứ như thể bị quái vật truy đuổi.

Anh trở dậy, đến trước cửa toilet, thấy cô đang đứng dưới vòi nước đang chảy. Dòng nước nhanh chóng chảy xuống, nhưng vẫn không làm tiêu tan giọt lệ trên khóe mắt cô. Đây chính là cái vinh hạnh của anh, may mắn của anh, rốt cuộc cũng có cơ hội thấy cô khóc, rốt cuộc cũng thấy được khuôn mặt thật sự sau lớp ngụy trang của cô. Cô nhất định là đã nhẫn nhịn rất lâu, tự mình gắng chịu đựng đến sau khi kết thúc mới chạy vào toilet. Anh biết, cô cho tới bây giờ đều rất thức thời, sẽ không bao giờ khiến anh tức giận.

♥.•°*”˜˜”*°•.♥

Giang Nhân Ly dường như sức cùng lực kiệt, vô thần đứng trong đó.

Anh đi vào, ôm lấy cô, bế cô vào trong bồn tắm lớn, xả nước cẩn thận rồi mới trở ra.

Mạc Tu Lăng tự mình tắm rửa. Cảm giác tắm dưới vòi hoa sen nửa đêm thế này khiến anh cảm thấy vô cùng tỉnh táo. Thế cho nên sau đó anh không thể nào ngủ được.

Anh ra khỏi phòng, cô cũng không có rời đi, ngồi cuộn tròn người trên sô pha, trên mặt không biểu hiện gì, vô cùng bình tĩnh.

Giang Nhân Ly nghe được âm thanh, hơi nghiêng đầu lại, “Đói bụng sao? Tôi đi làm cơm.”

Anh nhìn cô hồi lâu, sau đó mới gật đầu.

Giang Nhân Ly lúc này mới xỏ dép, đi vào phòng bếp. Rửa rau, xào rau, nấu cơm, những việc này đều không hề khó khăn, mất một chút thời gian đã có thể xong xuôi một vài món đơn giản. Cô từ xưa tới nay đều là một người chuẩn bị chu đáo mọi thứ. Trong tủ lạnh không bao giờ trống rỗng, luôn đầy ắp rau quả tươi, một ít dưa chuột, một ít trái cây, trứng gà và cà chua. Cô nhớ kỹ, anh sau khi ăn xong nhất định sẽ muốn uống nước sốt cà chua trứng.

Hành động của cô ngày hôm qua nhất định là khiến anh cảm thấy rất kì quái. Cô mặc kệ. Cô làm đồ ăn cho hai người, có một đĩa ớt xanh xào khoai tây, một bát cá sốt cà tím, một phần trứng sốt cà chua.

Cô dọn đồ ăn lên bàn, lấy thêm cơm cho anh. Hiện tại công ty còn rất nhiều việc, rõ ràng anh không có ý định đi.

Mạc Tu Lăng ăn qua loa, không cảm thấy ngon miệng. Người ta nói mỗi người đều có một bản tính cố hữu. Tỷ như người phụ nữ trước mắt anh, cô ngay cả món ăn chính mình làm cũng không hề hứng thú. Cô ngối đối diện anh. Chỉ cần ngẩng đầu lên là anh có thể thấy rõ từng sợi lông tơ trên mặt cô, lỗ chân lông rất nhỏ, chí ít thì ở cự ly này anh cũng không nhìn ra được. Da mặt cô trắng mịn, bình thường đều không cần trang điểm, mỹ phẩm phần lớn chỉ là sữa rửa mặt. Nhưng cô lại rất thích đồ trang sức, và lại là đồ rất quý giá và sang trọng. Cô thích sưu tầm hột xoàn, những hột xoàn nhỏ màu sắc kỳ lạ. Cô hiện giờ có vô số hột xoàn làm khuyên tai. Cô thích đính chúng lên tai làm đồ trang sức, như vậy căn bản sẽ không cần phải đeo khuyên tai.

Anh liếc nhìn cô một cái: “Hôm nay về nhà.”

Giang Nhân Ly ngẩng đầu, vừa vặn gặp ánh mắt anh, “Được.”

Ngôi nhà đó chỉ là một ký ức đau buồn. Cô nhớ rõ anh không thích về nhà. Ai cũng có thời kỳ như vậy, nhưng bọn họ đã sớm trải qua cái giai đoạn thích dựa dẫm vào cha mẹ từ lâu rồi. Tuy nhiên cô cũng không muốn hỏi anh lý do, bởi vậy liền chuẩn bị theo anh xuất phát.

Bọn họ ngồi trong xe cũng không có nhiều lời với nhau. Những sợi tóc của cô tung bay, có vài phần thần thái.

Mạc Tu Lăng lắc đầu, anh có đôi khi rất không hiểu cô. Lỗ tai cô chuẩn bị tỉ mỉ như vậy rồi lại buông xõa tóc che lấp đi, dường như vẻ đẹp ấy, cô căn bản chỉ muốn tự mình thưởng thức.

Vợ chồng Mạc Chí Hạo tất nhiên rất vui mừng. Hoàng Tư Liên còn cao hứng đến nối cho dì Lý nghỉ, đích thân xuống bếp làm một bàn lớn thức ăn. Mạc Tu Lăng vốn đã ăn rồi, nhưng món ăn Hoàng Tư Liên làm rất hợp khẩu vị của anh cho nên anh ăn thêm khá nhiều. So với anh, Giang Nhân Ly lại ăn rất ít.

“Làm sao vậy? Đồ ăn không hợp khẩu vị con sao?” Hoàng Tư Liên có chút lo lắng nhìn Giang Nhân Ly.

Giang Nhân Ly thấy mọi người đều nhìn về phía mình, lúc này mới thành thực trả lời, “Con có một chút khó chịu, ăn không vào. Nhìn cái gì cũng đều không muốn ăn.”

Hoàng Tư Liên lập tức vui vẻ, “Đi bệnh viện kiểm tra chưa? Bác sĩ nói như thế nào?”

Giang Nhân Ly lúc này mới hiểu Hoàng Tư Liên mừng rỡ cái gì, nhưng trên mặt vẫn không hề có biểu cảm gì khác: “Con chưa đi. Qua vài ngày sẽ tốt thôi.”

“Cái này sao có thể được?” Hoàng Tư Liên hoàn toàn không đồng ý.

Mạc Chí Hạo cũng tán thành biện pháp của vợ, nhìn Mạc Tu Lăng nói, “Lát nữa mau đưa Nhân Ly đi bệnh viện xem xem.”

Mạc Tu Lăng con ngươi trầm xuống, “Có gì phải xem?”

Hoàng Tư Liên nhíu mày, “Nhỡ có chuyện gì thì sao?”

Mạc Tu Lăng biểu tình yếu ớt nói, “Con chỉ làm bố mẹ thất vọng mà thôi.”

Cuối cùng, Mạc Tu Lăng vẫn không có đưa Giang Nhân Ly đi bệnh viện, ngược lại chính là Hoàng Tư Liên cùng đi với cô. Giang Nhân Ly căn bản không muốn mọi chuyện phiền phức như vậy, nhưng thấy Hoàng Tư Liên nhiệt tâm như vậy, cũng đành đi theo bà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.