CHƯƠNG 15
Cố Tử Thù trở về. Mười ngày trước, một cơn sốt cao đột ngột làm hắn trở về.
Hoàng đế nghe kể chuyện xong, vẻ mặt bình thản, hóa ra gia hỏa kia đã đi từ mười ngày trước rồi a, lúc phát sốt sao cũng không gọi mình đến nhìn xem chứ! Giờ đây nhìn thấy cố Tử Thù, cùng một khuôn mặt đó, nhưng thần thái lại khác nhau một trời một vực. Nghìn vạn lời hoàng đế nghẹn cả trong cổ họng, cũng không có vui mừng đến độ lôi Tử Thù đi nói chuyện thâu đêm, mà sớm bảo người về nhà trước.
Suy nghĩ của y thật sự rối loạn lắm, loạn đến mức nhấm nháp không ra bao nhiêu hân hoan.
Buổi tối nằm trên long sàng, rốt cuộc hoàng đế nhịn không được dùng tay che hai mắt mình.
Dường như từ khi nghe được cái tin ấy, đã muốn làm như vậy rồi, một mực nhẫn nại đến khi bốn bề vắng lặng, mới thực sự làm.
Nhưng động tác này đại biểu cho điều gì?! Tại sao y lại làm như vậy?!
Rõ ràng là Tử Thù mà mình tâm tâm niệm niệm đã trở về a. Tử Thù có chút mềm yếu, rồi lại dịu dàng khiêm tốn trở về rồi a.
Sau này cũng sẽ không có ai dám cười đùa cợt nhả mà khiêu khích mình nữa! Cũng sẽ không có ai chọc giận mình hết lần này đến lần khác nữa!
Gian thần đã trừ, binh quyền đã thu, chiến tích thành công, con nối dõi không lo.
Huyết dịch trong triều đã đổi hơn phân nửa, giang sơn tú lệ, có thể tha hồ giai tử cộng hưởng.
Y nên cao hứng mới phải. Dù sao cuối cùng cũng đã lên làm hoàng đế như ước mơ ngày bé, mỹ nhân ở bên, ngồi hưởng phồn hoa.
Thế là…
Hoàng đế cứ theo đó mà sống.
Bắt đầu cả ngày suy nghĩ nên sống cuộc sống mà y chờ đợi đã lâu này thế nào cho đẹp.
Ngự Hoa viên, lương đình.
Tuyết trắng ngần, cả thế giới là một màu trắng xóa, vầng dương ấm áp của ngày đông nhẹ nhàng chiếu xuống mặt đất, sáng rực rỡ.
Hoàng đế bỏ xuống một quân cờ, đầu cũng không ngẩng: “Ừm, tới phiên ngươi.”
Ánh mắt Tử Thù do dự, mang theo lo lắng: “Bệ hạ, hay là về phòng đi thôi, ngoài trời tuyết tan, thực sự rất lạnh.”
Hoàng đế vẫn chỉ nhíu mày: “Dong dài như thế làm cái gì, bảo ngươi hạ thì cứ hạ đi.”
Tử Thù bất đắc dĩ cười khổ, hạ xuống một quân: “Tâm tính bệ hạ vẫn như trẻ con vậy.”
Hoàng đế không phản bác, ngẩng đầu hỏi rằng: “Chân của ngươi đã khỏi hẳn rồi chứ? Lạnh lẽo như vậy có đau nhức không?”
Tử Thù ngây ra trong phút chốc, mới chậm rãi lắc đầu, mỉm cười nói: “Đã sớm khỏi rồi.”
Thần sắc hoàng đế thản nhiên: “Thương gân động cốt một trăm ngày, nếu ngươi cảm thấy có hơi không khỏe thì phải nói ra, cố nhẫn nhịn thì người tổn hại là chính ngươi đấy.”
Tử Thù cười, mắt môi cong cong: “Vâng.”
Hoàng đế: “…”
Tử Thù: “…”
Đột nhiên thật giống như không còn lời nào để nói nữa. Hoàng đế chỉ có thể cúi đầu chơi cờ.
Trên thực tế, tình huống này diễn ra thường xuyên từ sau khi Tử Thù trở về. Có lẽ là xa cách đã quá lâu, thế cho nên ngay cả mở miệng cũng không biết có thể nói những gì. Luôn là như thế này, không lời tìm lời, trò chuyện câu được câu mất, một khi Tiêu Viên đơn phương im lặng, thì câu chuyện cũng xem như chấm dứt. Hoàng đế nhớ lại mình và Tử Thù trong quá khứ, hình như cũng là như vậy, Tử Thù giữ lễ, không bao giờ giống như người nào đó, dám ở cạnh y mà kiếm chuyện ồn ồn ào ào. Ngày đó họ cũng ở bên nhau như thế này, nhưng tại sao giờ đây lại không được như xưa nữa?!
—
* ân khoa: là khoa thi gia ân không thường xuyên khi trong nước có việc vui mừng như lễ Đăng Quang, lễ Vạn Thọ
* cung thuận: cung kính và nghe lời
* giai tử cộng hưởng: hai người cùng hưởng