Ái Khanh, Ngươi Cút Cho Trẫm!

Chương 7: Chương 7




CHƯƠNG 7

Giữa hè, Ngự Hoa viên.

Một ao sen hạ, múa lượn trong gió, thân lá đung đưa, đóa đóa e thẹn ướt át, có thể xa ngắm mà không thể đùa bỡn.

Hoàng đế chậm rãi đi tới bên hồ rồi đứng lại: “Lần này ngươi trừ gian có công, trẫm đang cân nhắc điều ngươi đến…”

Cố Tầm cười tủm tỉm: “Điều đến chỗ nào ạ? Đại lý tự khanh? Đại học sĩ Lan Thanh các? Hay là thượng thư bộ Hộ? Tể tướng đương triều?”

Hoàng đế nghiêng đầu cho ai đó một cái nhãn đao: “Lòng tham của ngươi quả không nhỏ!”

Cố Tầm cười tủm tỉm: “Vi thần đây chẳng phải là đang dự đoán những chức vị ấy đều có thể thay người rồi hay sao ạ.”

Hoàng đế hừ lạnh: “Cố Tầm, ngươi thật to gan, dám trộm dò thánh ý!”

Mặt Cố Tầm đầy đau khổ: “Bệ hạ, vi thần không dám.”

Sắc mặt hoàng đế giãn ra đôi chút: “Thị lang bộ Hộ, cái này đã chọc thủng trời rồi!”

Cố Tầm cười hi hi đáp lời: “Oa! Lớn như vậy! Thật ra vi thần cho rằng bệ hạ sẽ ban dưới ngũ phẩm kia, dù sao thăng nhanh như vậy dễ bị người ghen ghét tráng niên sớm thệ cái gì đó mà…”

Hoàng đế uất giận: “Câm miệng, trẫm thấy ngươi là ghét mạng dài quá!”

Cố Tầm che miệng, mắt môi ngậm cười: “Hí hí… Hí hí…”

Hoàng đế phất tay áo xoay người đi: “Hừ!…”

Cố Tầm cười: “Bệ hạ?”

Hoàng đế cũng không quay đầu lại: “Làm cái gì?! Đứng im đó cho trẫm!”

Cố Tầm lấy ra một túi giấy từ trong áo: “Vi thần còn nhớ mang cho người đặc sản Tần Nam nè.”

Hoàng đế hồ nghi, xoay người cúi xuống.

Nhíu mày nhìn Cố Tầm một cái, nhìn thấy trong ánh mắt nụ cười hắn, tựa hồ hàm chứa sự sủng nịch.

Lòng hoàng đế không biết vì sao lại khẽ khàng dao động một phát.

Bèn ra hiệu hắn mở ra nhìn xem.

Túi giấy được giở hết tầng này đến tầng khác, chờ mong trong mắt hoàng đế càng lúc càng đầy, dường như trong lòng phồng lên cái bong bóng, càng lúc càng lớn, cuối cùng “bụp ——” một tiếng, bị chiếc kim nhỏ phũ! Phàng! Chọc! Thủng!

Hoàng đế nhìn cái thứ đồ mọc lông đen thui thùi lùi trong tay Cố Tầm, sắc mặt thoắt cái biến đổi khó coi!

Hoàng đế nghiến răng nghiến lợi: “Cố Tầm —— “

Cố Tầm cuống quít ném món đồ trong tay đi: “Bệ, bệ hạ, thần cũng đâu có biết cái thứ này hạn sử dụng lại ngắn vậy a! Nó, nó cư nhiên không bỏ thêm chất bảo quản a —— óe —— “

Bạo bạo long tức giận rồi, bị trêu chọc cho mất mặt như vậy, y thề phải làm Cố Tầm nhìn không thấy thái dương ngày mai! Trước hết đánh cho hắn sáng mai lết không nổi khỏi giường rồi nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.