Ái Khanh Thị Tẩm

Chương 48: Chương 48: nội ứng






Hôm sau, bầu trời quang đãng, tuyết đọng đan dần, mơ hồ có thể thấy một chút không khí mùa xuân.

Một chiếc xe tù chở theo một nữ nhân dáng vẻ tiều tụy chậm rãi đi về phía pháp trường

Ở nơi nào, không biết hủy bao nhiêu tánh mạng,tích góp từng tí một bao nhiêu là oán khí.

Lâm Tĩnh Dao ngây ngô đứng ở trong xe tù, lo lắng mình có vượt qua đợt kiểm tra này không,bây giờ tạm thời bôi than lên mặt có được không?

Nghĩ mình dầu gì cũng là nhất quốc chi mẫu, hôm nay lại bị người khác nhìn như vậy, sợ là sẽ trở thành chuyện cười cả đời thôi.

Thật là mất thể diện hoàng gia a.

Nhìn trái nhìn phải, hứ, bọn xác ướp sống này thật may là không có ai có máy chụp hình, nếu không đụng phải đảng print screen thì tuyệt đối chết lềnh bà lềnh bềnh rồi.

Đám người hơi có chút xao động, "Tử hình" Lâm Tĩnh Dao mơ hồ nghe được mấy tiếng mắng, tiếp theo là mấy tiếng cười đột ngột còn kèm theo các loại nghị luận ầm ĩ.

"Thật là đáng đời, Yêu Hậu khống chết triều cương, giết tiên hoàng, không nghĩ tới tự mình sẽ rơi vào tình trạng hôm nay nha."

"Hừ, công chúa tiền triều, nghĩ muốn dùng sức của một mình lật nghiêng Tây Hạ không khỏi quá ngây thơ rồi."

"Hắc, nữ nhân này có thủ đoạn, chớ nhìn bề ngoài nàng ta bình thường, nghe nói còn chạy đi Nhan quốc làm Quý Phi đấy."

"Cơ nghiệp của nàng nên bị tịch thu đi là vừa, vừa đúng lúc quốc khố đang eo hẹp nếu có thêm phần của nàng chắc chắn sẽ sung túc hơn một chút."

Lâm Tĩnh Dao nghe những lời ba hoa chích chòe kia ảm đạm cười một tiếng, không khỏi nhớ tới lúc mình mới tới Tây Hạ, khi đó nàng là Lâm tể tướng vang danh thiên hạ, được xem giống như cha mẹ ruột của dân chúng được vạn dân kính ngưỡng cùng kính yêu,đi đưa quan tài của mình còn là những tiếng khóc không ngừng của toàn bộ dân chúng.

Mà nay, Lâm đại tể tướng lại trở thành kẻ tù tội,đây hẳn là người bị giáng chức.

Đều là quan phụ mẫu như nhau, chẳng lẽ phẩm hạnh của mình kém không chỉ là một cái cấp bậc thôi sao?

Hắng giọng một cái, Lâm Tĩnh Dao đột nhiên hát lên 《 quỷ tử vào thôn 》:

"Địa đạo chiến hắc địa đạo chiến mai phục lên đồng binh thiên bách vạn hắc mai phục lên đồng binh thiên bách Vạn Thiên Lý Đại Bình Nguyên triển khai địa đạo chiến thôn cùng thôn hộ cùng hộ nói liên thành phiến người xâm lược nó dám đến đánh nó cái hồn bay đảm cũng tán người xâm lược nó dám đến đánh nó người ngưỡng mã cũng lật toàn dân giai binh toàn dân tham chiến đem người xâm lược hoàn toàn tiêu diệt hết anh nông dân hắc anh nông dân làm thành vũ khí Thiên Thiên vạn hắc làm thành vũ khí Thiên Thiên ngộ nhỡ tay cầm cái cuốc một tay cầm cán thương anh dũng ương ngạnh xuất quỷ nhập thần triển khai địa đạo chiến người xâm lược nó dám đến trên đất phía dưới cùng nhau đánh người xâm lược nó dám đến bốn phương tám hướng đều mở chiến toàn dân giai binh toàn dân tham chiến đem người xâm lược hoàn toàn tiêu diệt hết"

Cứ hát như thế, Lâm Tĩnh Dao đột nhiên liền nở nụ cười khổ, nếu có thể nâng tình đoàn kết của ngàn ngàn vạn vạn dân chúng để chống đỡ ngoại địch, đây tuyệt đối là so với cưỡng chế động viên binh lính tốt hơn rất nhiều.

Đang hao tổn tinh thần , chợt thấy đám người lại một lần nữa xao động, sau đó con đường phía trước trở nên chật chội vô cùng, một đám lão già quỳ thành một đoàn, đồng thời hô nói: "Diện mạo rừng gia, trời xanh không mắt a, ngài là phụ mẫu tái sanh của chúng ta a, nếu không có ngài thường xuyên tiếp tế, bọn lão nhân chúng ta có khi đã mất mạng lâu rồi."

Những tiếng hát lần lượt vang lên sục sôi. Lâm Tĩnh Dao cách đám người nhìn về phía những người già kia, đôi môi giật giật, không biết nên phản ứng gì cho thỏa đáng thì chợt nghe mấy người quan sai chung quanh bước lên giận dữ hét: "Lão già kia, các ngươi đây là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, nhục mạ Đương Kim Thánh Thượng , chẳng lẽ là không muốn sống nữa sao?." Nói xong, nhấc chân chuẩn bị cho đám lão nhân kia một chút giáo huấn, lại nghe Lâm Tĩnh Dao chợt quát một tiếng: "Cẩu vật, hiếp già đánh yếu, thì là cái quái gì!"

Người quan sai đó quay đầu lại, cười lạnh mấy tiếng, nói: "Hoàng hậu nương nương, a, không, Lâm Đại Tướng gia, ngài đây là đang bày vẻ thanh quan sao, hôm nay các huynh đệ phải đưa ngài lên đường, nếu muốn tiếp tục làm thanh quan thì hãy xuống địa ngục mà làm tiếp đi." Dứt lời, mọi người liền ồn ào cười to.

Lâm Tĩnh Dao âm thầm cắn răng, thầm nghĩ cái bọn cẩu nô tài không có mắt này , hôm nay lão nương sẽ nhớ kĩ bộ mặt cầm thú của các ngươi, chúng ta còn nhiều thời gian,về sau ta nhất định phải đánh các ngươi đế nỗi ngay cả mẹ các ngươi cũng không nhận ra.

"Các vị hương thân phụ lão cũng nên trở về đi thôi, Bổn cung ――" Lâm Tĩnh Dao ho khan một tiếng, sửa lời nói: "Có lẽ tội của bổn quan không thể tha thứ, nhưng mà trong lòng ta tự hỏi, đời này ta chưa làm qua chuyện gì thương thiên hại lý, nói vậy nếu có đi Âm Tào Địa Phủ, Diêm Vương cũng sẽ đối xử tử tế với ta."

Tiếng khóc đột nhiên vang lên mọi nơi, trừ mấy vị phu nhân mang lòng ghen tỵ nặng còn những người còn lại đều là kêu cha gọi mẹ đến không thể thê lương hơn được.

Nếu hôm nay thật sự bị xử trảm thì Lâm Tĩnh Dao cũng có loại ** cảm giác.

Sau khi bị áp giải đến pháp trường, Lâm Tĩnh Dao liền bị đá mạnh một cái vào đùi khiến nàng té quỵ xuống trên mặt đất, lúc này nàng chỉ cảm thấy đầu gối đau rát.

Len lén liếc nhìn đám người, Lâm Tĩnh Dao đối với Thủy Linh Ương sắc mặt tối đen như bộ đồ hắn đang mặc khẽ gật đầu một cái, ý bảo hắn chớ hành động thiếu suy nghĩ, trọng tâm của hôm nay chính là chờ có người cướp ngục, nếu như một công chúa như mình thật đã bị vứt đi thì sẽ do Thủy Linh Ương dẫn người xông lên cứu mình.

"Hoàng hậu, ngươi còn lời gì trăn trối không?" Đao phủ nhổ một ngụm nước bọt, nắm đại đao sáng loáng đi qua hỏi.

"Đã từng, có một phần tình cảm tốt đẹp đặt ở trước mặt của ta nhưng ta lại không biết quý trọng cho đến mất đi ta mới hối hận không kịp, nếu như trời cao cho ta thêm một cơ hội, ta sẽ nói với hắn ba chữ, ta yêu ngươi. . . . . ." Lâm Tĩnh Dao sửa lại quần áo, trên miệng không ngừng nói y y nha nha , trong lòng bàn tay cũng là rịn ra một tầng tầng mồ hôi mịn.

Thầm nghĩ tấm lưới này cũng đã tung ra, mồi câu cũng đủ mê người , vì sao còn không thấy cá lớn mắc câu đấy.

Lần này thật sự là quá giày vò rồi, tiền vốn bỏ ra cũng rất đắt giá, ngàn vạn lần đừng là không thu hoạch được gì a!

Đao phủ hoạt động gân cốt một chút, thấy Lâm Tĩnh Dao rầm rì xong rồi, đang muốn vung đao lại nghe Lâm Tể Tướng run lẩy bẩy nói: "Đợi chút, cho ta thêm một chút thời gian, không gạt ngươi, thật ra thì có một bài hát ta muốn hát đã lâu rồi, chỉ là giọng nói của ta không được hay nên vẫn không dám hát , hôm nay dù sao cũng sắp trở thành vong hồn dưới đại đao rồi, đại ca mong ngài giúp đỡ để cho ta hát xong đi."

"Hừ, đã đến giờ rồi, không thể tiếp tục chậm trễ nữa, ngài đi được rồi." Đao phủ nói xong liền chuẩn bị vung đao.

"Cứu mạng a ――" Lâm Tĩnh Dao kêu lên một tiếng, nghĩ thầm quả nhiên là tác chiến thất bại ư, mạng của mình treo lơ lửng rồi nhưng lại vẫn không thấy có người cứu giá nha.

Sắc mặt Thủy Linh Ương căng thẳng, nắm chặt hai cái phi tiêu trong tay, khi hắn đan chuẩn bị ra tay thì chợt thấy một ám khí bắn tới tay của tên đao phủ trước, hán tử kia ăn đau một cái, đại đao trong tay liền bay tới chỗ Lâm Tĩnh Dao.

May mắn thay bản lĩnh Lâm Tĩnh Dao nhanh nhẹn, thân hình thoắt một cái liền tránh sang một bên, sau đó liền thấy một đám người bịt mặt đạp vai dân chúng đang đứng xem bay ra, một đường chém giết, tới chỗ Lâm Tĩnh Dao, khi tới trước mặt nàng thì hai người trong đó vươn tay ra vác Lâm Tĩnh Dao lên người sau đó phi thân bay đi.

Thủy Linh Ương thu lại ám khí trong tay, nói với những người ẩn núp phía sau: "Thông báo chp Tào thủ tĩnh, lập tức mang binh đuổi theo!"

"Vâng" một người trong đó lĩnh mệnh lập tức rút lui khỏi hiện trường,một chi đội khác đi theo Thủy Linh Ương, một đường quất ngựa theo đuôi nhân sĩ Đại Lý.

Lâm Tĩnh Dao đi khỏi pháp trường mấy bước liền bị nhét vào trong xe ngựa, mọi người không dám chậm trễ chút nào, một đường chạy như điên hướng tới đại bản doanh của bọn họ.

Lâm Tĩnh Dao vung rèm lên liếc mắt con đường sau lưng, chỉ sợ Thủy Linh Ương không đuổi kịp, vì vậy liền xé một mảnh vải trên quần áo của nàng ném xuống đất lấy làm tín hiệu, như thế cứ vừa đi vừa xé váy đợi đến lúc mọi người dừng lại,lúc đoàn người nghênh đón Lâm Tĩnh Dao thì phát hiện trên người nữ nhân kia chỉ còn lại một mảnh vải ngắn đủ để che lại cái mông, cánh tay trắng noãn lộ ra ngoài không khí, cổ áo thì bị mở rộng

ra.

Mọi người biến sắc, chỉ thấy Lâm Tĩnh Dao hắt xì, nói: “Tối hôm qua ở trong lao ngục dính bọ chó, trên người nhột nhột cực kỳ khó nhịn, lại nói người nào có thể cho ta mượn một cái áo khoác để mặc một chút hay không?”

Mọi người sửng sốt, vội vàng dời tầm mắt đi, cùng nhau quỳ xuống đất, nói: “Công chúa, ngài chịu uất ức rồi, bọn thuộc hạ hộ giá chậm trễ, xin công chúa thứ tội.”

Tay Lâm Tĩnh Dao che ở trước ngực, nói: “Không có gì đáng ngại, trước cứ nấu nước nóng cho bản công chúa, bản công chúa muốn tắm rửa một chút.”

Mọi người lĩnh mệnh lập tức xuống an bài, Lâm Tĩnh Dao phủ thêm áo khoác Trương Khiên đưa tới đắp trên người, sau khi xuống xe liền nhìn thấy một dãy các lều trại và các căn nhà mục nát, chỉ nhìn thôi cũng thấy những ngồi nhà này không thể chắc gió chắn mưa, khẽ hé mắt hỏi Trương Khiên: “Ngày thường các ngươi đều sống ở chỗ này sao?”

“Hồi công chúa, đại quân muốn tìm một chỗ để dừng lại quả thật không dễ, chúng ta còn phải thời thời khắc khắc đề phòng Tây Hạ, còn phải chuẩn bị trốn chạy bất cứ lúc nào cho nên chỉ có thể lựa chọn những căn nhà tan hoang hoặc là tự dựng lều, như vậy lúc rời đi cũng sẽ không cảm thấy đáng tiếc.” Trương Khiên cung kính trả lời.

Lâm Tĩnh Dao khống có đáp lại, chậm rãi đi vào trong đám người, nhìn những người bên trong, có người tuổi đã trên trung niên, hoặc là những binh lính với bộ mặt mệt mỏi, khiến nàng cảm thấy xúc động.

Thành tựu chiến tranh chính là nghiệp đế vương nhưng lại khổ cho những dân chũng bôn ba khổ cực này.

Mọi người vừa nghe là công chúa tới liền vội vàng quỳ xuống dập đầu, chỉ là trên mặt không có quá nhiều sự mừng rỡ.

Bọn họ đã chết lặng, Đại Ký diệt vong lâu như vậy những thứ được gọi là phục quốc kia chỉ còn dư lại mấy phần.

Hôm nay, có lẽ chỉ vì ý nghĩa của vài từ này mà bọn họ chống đỡ đến giờ.

Lâm Tĩnh Dao tắm rửa xong liền đổi lại một bộ trường sam nhẹ nhàng khoan khoái, áo khoác ngoài cộc tay sau đó lại trở lại trong đội ngũ, lúc trở về nàng phát hiện ra khắp nơi đã dậy lên khói bếp, tiến lên nhìn thức ăn mọi người một chút. Cám bã, mấy cọng rau cải, không thấy một chút xíu mỡ, quả thật ngay cả thức ăn cho gia súc cũng không bằng.

Nhìn vậy chắc cũng sắp chết đói đến nơi rồi vậy mà đám người kia còn nghĩ đến đại náo sao?

Trong nháy mắt đó, Lâm Tĩnh Dao cảm thấy nồng đậm bi ai.

Cự tuyệt đề nghị thiên vị của Trương Khiên, Lâm Tĩnh Dao múc một chút cháo loãng, gắp lên một vài cọng rau lơ lửng phía trên, gian nan nuốt xuống.

Đợi đến khi tất cả kết thúc, nàng, cho dù có hậu cung ** hiềm nghi, cũng muốn cho bách tính này có cuộc sống tốt hơn, tối thiểu cũng muốn cho bọn họ có áo cơm vô lo.

Ăn cơm tối xong, Lâm Tĩnh Dao ngồi bên cạnh đống lửa, tùy ý nói chuyện với những người nam nhân bên cạnh, hỏi lý tưởng của bọn họ, hỏi bọn họ tình huống vợ con trong nhà, không lâu sau trên mặt các hán tử đều xuất hiện những dòng nước mắt.

Có người nói hắn đã hai năm chưa nhìn thấy vợ con rồi, có người nói hắn đã hơn bốn mươi tuổi rồi nhưng vẫn chưa lập gia đình, có người nói thanh mai trúc mã từ bé của hắn năm trước mới vừa gả làm vợ ngưới khác, có người nói trong nhà mẹ già mới vừa qua đời nhưng hắn cũng không kịp trờ về túc trực bên linh cữu.

Lâm Tĩnh Dao an tĩnh nghe, trong mắt lúc sang lúc tối do ánh sang từ đống lửa trước mặt.

“Quân phí của các ngươi là do ai cung cấp?” Hồi lâu sau, Lâm Tĩnh Dao hỏi.

“Ngày trước chúng ta là cầm di sản của tiên hoàng làm quân phí, hôm nay còn sót lại vài quý tộc của Đại Lý thỉnh thoảng trợ giúp chúng ta, nhưng cứ thế mãi sợ cũng không chống đỡ được thêm bao nhiêu.” Mọi người không khỏi thổn thức.

Lâm Tĩnh Dao trầm mặc một hồi, đứng dậy đi về, suy nghĩ một chút thật là đáng buồn, hy sinh hạnh phúc mấy vạn người để theo đuổi giấc mộng không thực nay, bọn cổ nhân này đến tột cùng là muốn ngu trung đến trình độ nào đây.

Cách đó không xa, lồng lộng hùng dũng thiết kỵ xa tiến tới, đại doanh của Đại Lý hốt hoảng thành một mảnh, mọi người vội vàng dập lửa tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh.

“Công chúa chớ sợ, chúng ta sữ bảo vệ ngươi.” Bên người, truyền đến mấy tiếng trấn an.

Lâm Tĩnh Dao im lặng không lên tiếng, đưa tay nắm lấy con ngựa, sau đó nhảy một cái lên lưng ngựa, đáng lúc mọi người còn không kịp phản ứng liền phóng ngựa đến chỗ đoàn quân thiết kỵ của Tây Hạ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.