CHƯƠNG 1
Buổi tối, tẩm cung của hoàng đế, trước long tháp.
Thừa tướng: “Bệ hạ…”
Hoàng đế: “…”
Thừa tướng: “Bệ hạ…”
Hoàng đế: “…”
Thừa tướng: “Bệ hạ…”
Hoàng đế nâng mắt, mệt mỏi đáp: “Ái khanh, trẫm bị bệnh rồi.”
Thừa tướng: “Thần biết. Thái y nói chỉ là ngẫu nhiên nhiễm phong hàn, sẽ nhanh khỏi thôi.”
Hoàng đế đau khổ nhắm mắt lại: “Khó khỏi được lắm ái khanh à.”
Thừa tướng: “Hà cớ gì bệ hạ lại nói những lời ấy?”
Hoàng đế lã chã chực khóc: “Bời vì… trẫm thất tình rồi…”
Thừa tướng bừng tỉnh: “Bệ hạ là vì việc Cố đại nhân nói chuyện với Thường thiếu tướng chứ gì, cũng không cần thương tâm tới mức này đâu.”
Hoàng đế: “Khanh không hiểu, trẫm thích Cố khanh đã nhiều năm lắm rồi, tâm trí chỉ đặt lên một mình hắn, nhưng hôm qua…”
Thừa tướng: “Hôm qua làm sao vậy?”
Hoàng đế nhớ lại liền buồn rầu: “Hôm qua, chính miệng Cố khanh nói với trẫm rằng hắn thích Thường Nhiêu… Ái khanh, bây giờ trẫm thật sự thất tình rồi…”
Thừa tướng: “Bệ hạ nén bi thương.”
Đôi mắt hoàng đế phiếm lệ: “Uổng cho trẫm đã thích hắn từ nhỏ… Hắn lại nói với trẫm rằng hắn thích người khác…”
Thừa tướng thở dài: “Hoàng thượng hãy nghĩ thoáng một chút.”
Hoàng đế ủ rũ, tủi thân: “Ngươi không hiểu… Trẫm thích hắn mười tám năm, mười tám năm trời đấy…”
Thừa tướng thở dài: “Bệ hạ, năm nay người cũng mới mười tám tuổi thôi.”
Hoàng đế nghẹn ngào: “Trẫm thích hắn từ nhỏ mà… khanh… hức… khanh thì biết gì chứ…”
Thừa tướng thở dài: “Đúng, thần không hiểu, thỉnh bệ hạ bảo trọng long thể.”
Hoàng đế không nói lời nào nữa, tung chăn trùm qua đầu, lặng lẽ rơi lệ.