Ái Khanh, Trẫm Thất Tình Rồi

Chương 1: Chương 1




CHƯƠNG 1

Buổi tối, tẩm cung của hoàng đế, trước long tháp.

Thừa tướng: “Bệ hạ…”

Hoàng đế: “…”

Thừa tướng: “Bệ hạ…”

Hoàng đế: “…”

Thừa tướng: “Bệ hạ…”

Hoàng đế nâng mắt, mệt mỏi đáp: “Ái khanh, trẫm bị bệnh rồi.”

Thừa tướng: “Thần biết. Thái y nói chỉ là ngẫu nhiên nhiễm phong hàn, sẽ nhanh khỏi thôi.”

Hoàng đế đau khổ nhắm mắt lại: “Khó khỏi được lắm ái khanh à.”

Thừa tướng: “Hà cớ gì bệ hạ lại nói những lời ấy?”

Hoàng đế lã chã chực khóc: “Bời vì… trẫm thất tình rồi…”

Thừa tướng bừng tỉnh: “Bệ hạ là vì việc Cố đại nhân nói chuyện với Thường thiếu tướng chứ gì, cũng không cần thương tâm tới mức này đâu.”

Hoàng đế: “Khanh không hiểu, trẫm thích Cố khanh đã nhiều năm lắm rồi, tâm trí chỉ đặt lên một mình hắn, nhưng hôm qua…”

Thừa tướng: “Hôm qua làm sao vậy?”

Hoàng đế nhớ lại liền buồn rầu: “Hôm qua, chính miệng Cố khanh nói với trẫm rằng hắn thích Thường Nhiêu… Ái khanh, bây giờ trẫm thật sự thất tình rồi…”

Thừa tướng: “Bệ hạ nén bi thương.”

Đôi mắt hoàng đế phiếm lệ: “Uổng cho trẫm đã thích hắn từ nhỏ… Hắn lại nói với trẫm rằng hắn thích người khác…”

Thừa tướng thở dài: “Hoàng thượng hãy nghĩ thoáng một chút.”

Hoàng đế ủ rũ, tủi thân: “Ngươi không hiểu… Trẫm thích hắn mười tám năm, mười tám năm trời đấy…”

Thừa tướng thở dài: “Bệ hạ, năm nay người cũng mới mười tám tuổi thôi.”

Hoàng đế nghẹn ngào: “Trẫm thích hắn từ nhỏ mà… khanh… hức… khanh thì biết gì chứ…”

Thừa tướng thở dài: “Đúng, thần không hiểu, thỉnh bệ hạ bảo trọng long thể.”

Hoàng đế không nói lời nào nữa, tung chăn trùm qua đầu, lặng lẽ rơi lệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.