CHƯƠNG 1
Phương Diệc Nhiên thân thiết gật đầu với bảo vệ cửa, coi như là chào hỏi, đi ra khỏi cửa cao ốc,
lắc lắc đầu như để rũ hết những gương mặt, màu vải bị nhồi nhét ra khỏi đầu. Hít sâu một ngụm
không khí mát lạnh, để cho đầu óc đã làm việc một ngày được tỉnh táo hơn, chà xát tay, nhét vào
túi áo, chuẩn bị chậm rãi đi bộ về nhà.
Nhà Phương Diệc Nhiên nói xa cũng không phải xa, so với những đồng nghiệp phải đi xe cả
tiếng đồ hồ mới tới, thì cũng là khá gần rồi, nhưng nói gần cũng không phải gần, đi bộ cũng mất
hơn nửa tiếng đồng hồ, mà với tốc độ di chuyển này của Phương Diệc Nhiên thì ước chừng đi
hết một tiếng cũng không phải việc khó. Không phải là Phương Diệc Nhiên không thể mua xe,
có xe cũng tiện lợi hơn nhiều, nhưng y lại lười đi thi lấy bằng, có bằng lái thì phải làm tài xế, y
không thích việc đó, hơn nữa lái xe thì không thể uống rượu, tuy y cũng không phải người mê
rượu nhưng vẫn kiêng kỵ, vậy nên mãi mà Phương Diệc Nhiên cũng không có bằng lái.
Như vậy cũng được, lúc tâm tình tốt có thể tản bộ về nhà, lúc lười biếng có thể gọi taxi, nhưng
trong suy nghĩ tham lam của Phương Diệc Nhiên, đương nhiên là có một tài xế chuyên dụng vẫn
rất tốt.
Khi đi ngang qua hàng ăn nhanh tiện đường mua một hộp cơm và một túi đồ ăn. Cuộc sống độc
thân chính là như thế, lười vào bếp, tuy rằng không đến mức ăn mì qua ngày, nhưng bữa tối cũng
qua loa cho xong, chỉ khi nào tâm trạng tốt mới có thể đích thân xuống bếp nấu ăn, coi như là
thưởng cho chính mình.
Phương Diện Nhiên sờ sờ cằm, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ xem có nên tìm một người bầu bạn
không, sống một mình đương nhiên là thanh tĩnh, nhưng đôi khi không tránh khỏi thấy cô đơn,
đương nhiên còn vì không có ai nấu cơm cho y. Với công việc của Phương Diệc Nhiên, muốn
tìm bạn tình thì vẫy tay một cái sẽ có cả một hàng, nhưng muốn nghiêm túc tìm một người sống
chung thì Phương Diệc Nhiên thực sự không muốn chọn trong số đó. Những nam thanh nữ tú đó,
vẻ ngoài hào nhoáng, bên trong chắc chắn là thối nát, nghiện hút, quan hệ lung tung, loại nào
cũng có. Phương Diệc Nhiên khi còn trẻ cũng từng rất lông bông, hiện tại tránh những người như
vậy như tránh rắn rết, trốn còn không kịp, làm gì có chuyện tìm tới họ.
Y chỉ muốn tìm một người không xinh đẹp lắm, nhìn thấy thoải mái là được; có thể vào bếp, cơm
nước nấu ra không cần quá ngon, có thể nuốt là tốt rồi; về nhà muộn, cũng sẽ không ép hỏi y là
đi đâu làm gì; lúc rảnh rỗi ở nhà, cũng sẽ không lèm bèm nhiều chuyện. Y nghĩ những yêu cầu
đó cũng chẳng có gì quá đáng, vì sao đến giờ y vẫn còn độc thân nhỉ?
Phương Diệc Nhiên thở dài, đang lo lắng vì chung thân đại sự của mình, thì từ ngõ nhỏ phía
trước truyền tới tiếng ồn ào của trẻ con, Phương Diệc Nhiên không khỏi nhíu mày, sau này có
con cũng là một vấn đề. Có lẽ nguyên nhân lớn nhất mà giờ y còn chưa tìm được ai chính là vì sợ
có con, trời ạ, chỉ nghĩ đến đám con nít ầm ĩ này y đã thấy đau đầu rồi.
Nhìn về phía đám trẻ con ồn ào kia, lai nhíu mày lần nữa. Trẻ con bây giờ thật sự là… ngang
ngược, toàn một đám bị người lớn làm hư. Mấy đứa nhỏ đang cầm đá ném một chú chó hoang,
trong nháy mắt mấy chuyện hành hạ chó mèo xẹt qua trong đầu. Phương Diện Nhiên không thể
coi như không thấy, đi qua phất tay xua đám nhóc ồn ào đi, nhìn lại chú chó hoang bị bắt nạt kia,
nói thật, nó cũng khá là lớn, vậy mà lại bị đám trẻ con không cao bằng nó ném đá, Phương Diệc
Nhiên thực sự bó tay.
Đi qua ngồi xổm trước mặt chú chó nọ, không biết nhiều giống chó lắm nên Phương Diệc Nhiên
cũng không nhìn ra được nó thuộc loại gì, dù sao trông cũng như những chú chó bình thường,
không phải chó cảnh là được. Nó thấy Phương Diệc Nhiên nhìn cũng không sợ, quỳ xuống đất
liếm chân trước của mình, chỗ đó có lẽ vừa rồi bị bọn trẻ con ném đá chảy máu, hơn nữa trên
người chú cún này cũng hôi mù, mấy chỗ trên lông còn bị bết bùn thành cục, dáng vẻ rất đáng
thương.
Giơ tay ra định xoa đầu nó, không ngờ lại bị nó lắc người né tránh. Hê, cũng có khí phách đây,
Phương Diệc Nhiên không giận, mở cơm hộp trong túi ra đặt dưới đất: “Ăn đi, hời cho ngươi rồi
nhé.”
Chú chó hoang đó hết nhìn Phương Diệc Nhiên lại nhìn hộp cơm, có lẽ là không chống cự được
sự mê hoặc của mùi thịt, không quan tâm Phương Diệc Nhiên nữa cúi đầu bắt đầu ăn, Phương
Diệc Nhiên thấy nó ăn, vỗ vỗ y phục, “Lần sau đừng để bị người ta ăn hiếp nữa nhé.”. Rồi tiện
tay vỗ vỗ lưng nó, lần này nó không né tránh, để Phương Diệc Nhiên tùy ý.
Ra khỏi hẻm nhỏ, không biết ma xui quỷ khiến thế nào Phương Diệc Nhiên lại rẽ vào hiệu thuốc,
mua thuốc sát trùng và băng gạc, sau đó lại quay về ngồi xuống trước mặt chú chó kia. Có lẽ nó
cũng hiếu kỳ vì sao Phương Diệc Nhiên đi rồi còn quay lại, nghiêng đầu đánh giá y.
“Ta không phải bác sĩ thú y nên băng bó không được tốt, đừng để ý.” Phương Diệc Nhiên mặc
kệ nó nghe có hiểu không, lẩm bẩm nói, lấy thuốc sát trùng lau khô vết máu cho nó, còn tiện tay
lau chỗ trầy da trên đầu nó, sau đó băng lại. Ngồi xổm dưới đất thay nó xử lý vết thương, nhìn nó
tiếp tục thích thú ăn cơm trong hộp, đợi nó ăn xong, lấy hộp sữa bò ra đổ vào trong.
Nhìn nó không khách khí mà vươn đầu lưỡi liếm sữa trong hộp, vuốt ve lưng nó cười nói: “Được
rồi, lần này đi thật đây.” Cuối cùng còn vẫy tay với nó rồi mới đi. Trên đường, Phương Diệc
Nhiên không khỏi buồn cười, có phải mình thực sự cô đơn lâu lắm rồi hay không? Lại thông cảm
với một chú chó hoang như thế, lắc đầu, đang suy nghĩ bữa tối đi đâu giải quyết tương đối phù
hợp, quên đi, dù sao cũng không thấy đói, đi thẳng về nhà thôi.
“Phương tiên sinh.” Bảo vệ khu chung cư chào hỏi Phương Diệc Nhiên, Phương Diệc Nhiên gật
đầu mỉm cười, đang định vào thang máy thì bảo vệ phía sau lại gọi y một tiếng.
“Vâng?” Phương Diệc Nhiên nghi hoặc quay đầu lại, nhìn theo hướng ngón tay bảo vệ chỉ, liền
thấy ngoài cửa một chú chó bự đang ngồi chồm hỗm, bất ngờ chính là cún hoang vừa nãy đã
theo mình về tới tận cửa nhà.
“Phương tiên sinh, tòa… tòa nhà này không cho phép nuôi thú cưng.” Bảo vệ bối rối nói. phongmy.wordpress.com Page 4Phương Diệc Nhiên cười khổ, đó cũng không phải chó nhà tôi nuôi mà, “Tôi biết rồi.” gật đầu
với bảo vệ, bất đắc dĩ lại đi ra cửa, ngồi xổm xuống trước mặt chú chó nọ, sờ sờ sau gáy nó, nói
“Theo ta làm gì vậy?”
Cẩu cẩu đương nhiên không thể trả lời y, chỉ liếm liếm bàn tay y vươn ra, Phương Diệc Nhiên bị
nó liếm ngưa ngứa, cười nói: “Quay về đi nha? Ta không thể nuôi ngươi được. Ngươi xem đến
bản thân ta ta còn không nuôi tốt nữa là.” Sau đó đứng lên đi vào trong không chút lưu luyến, đại
cẩu nọ cũng không đi theo y, coi như là biết còn đi tiếp vào sẽ bị đuổi ra, chỉ yên lặng ngồi ở
trước cửa lớn nhìn theo Phương Diệc Nhiên đi vào thang máy.
Phương Diệc Nhiên đứng trong thang máy, nhìn ngoài cửa lớn có một bóng dáng mơ hồ, bỗng
nhiên có chút không đành lòng, có điều cuối cùng cũng không làm gì, nhìn cửa thang máy từ từ
khép lại… Nói cho cùng chỉ bất quá là nhất thời thiện tâm mà thôi.
Hôm sau khi ra ngoài, không thấy chú chó hoang kia ở cửa, nói thật Phương Diệc Nhiên cũng
thở phào nhẹ nhõm, nếu nó thực sự ở ngoài cửa chờ y cả đêm thì áy náy lắm. Có điều tới giờ tan
tầm, Phương Diệc Nhiên cũng không hiểu vì sao mình lại mua hai hộp cơm, rồi đi bộ tới chỗ
hôm qua gặp chú chó hoang kia, quả nhiên thấy nó ở đó.
Lần này Phương Diệc Nhiên đã quen thuộc, cũng không sợ bẩn quần áo trên người, ngồi xuống
bậc thang bên cạnh nó, mở một phần cơm hộp đặt trước mặt nó nhìn nó ăn, bản thân cũng mở
phần kia ra ăn.
“Ừm, vẫn nhiều mì chính như cũ.” Kỳ thực Phương Diệc Nhiên là một người khá kỳ quái, tuy
không tự động tay, nhưng lại khá xét nét với đồ ăn, tùy rằng xét nét, nhưng đối việc ăn cũng
không chú trọng, chỉ cần có thể nuốt trôi thì y cũng không nói nhiều, cứ vậy mà ăn. Ngày hôm
qua thấy nó ăn ngon lành như thế, còn nghĩ là cơm hộp của quán ăn nhanh được cải tiến rồi, hôm
nay y còn đặc biệt mua cơm sườn y như hôm qua nữa.
Vừa xoi mói vừa gắp vào miệng, ngược lại ăn cũng thấy ngon ngon, có điều tình cảnh hơi quỷ dị
một chút, một người ngồi ở bậc thang ăn cơm hộp, bên cạnh có một chú chó hoang cũng ăn hộp
cơm như vậy, nhìn thế nào cũng giống như chuyện chỉ có người lang thang mới làm, nhưng
người này quần áo gọn gàng thời thượng, trang phục đó chỉ nhìn qua cũng biết không phải đồ rẻ
tiền vỉa hè gì cả.
Phương Diệc Nhiên gắp xong đồ ăn ngẩng đầu lên liền thấy đại cẩu kia đang nhìn y đầy trông
mong, không khỏi mỉm cười, “Nhìn ta cũng vô dụng, không được.” Vuốt ve lông ở cổ nó, lấy
bình nước ra, vặn mở nắp, đặt ở dưới mặt đất, “Cho ngươi uống này, đừng làm đổ nhé.”
Đứng dậy, vỗ vỗ mông, ăn no thì nên về nhà thôi, vừa đi hai bước quay đầu lại quả nhiên đại cẩu
kia đang theo ở phía sau cách khoảng ba bốn bước, Phương Diệc Nhiên lắc lắc đầu, đi qua nựng
cằm nó: “Đừng theo ta nữa, ngươi xem, ta thực sự không thể nuôi ngươi được.”
Nói xong lại đi về phía trước, quay đầu lại, chú chó nọ vẫn bám chặt đằng sau. phongmy.wordpress.com Page 5“Đi đi, đi về đi, ngày mai ta lại mang đồ ăn tới cho.” Phương Diệc Nhiên phất tay với nó, ý bảo
nó quay về, nhưng nó đứng bất động, không quay đầu lại cũng không đi về phía trước.
Bất đắc dĩ, Phương Diệc Nhiên đành kệ, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, nó cứ như vậy không
nhanh không chậm đi ở phía sau cách bốn năm bước, mình đi, nó cũng đi theo, mình dừng, nó
cũng dừng, mặc kệ xua đuổi thế nào nó vẫn bất động.
Phương Diệc Nhiên không thể làm gì khác hơn là để nó đi theo cả đường, cũng không thể nào
kêu đánh kêu giết được, theo thì theo vậy. Kỳ quái chính là tới dưới lầu nhà Phương Diệc Nhiên,
đẩy cửa lớn ra đi vào thì nó liền ngồi xổm ở cửa không bám theo nữa, ở vị trí y như hôm qua, cứ
vậy nhìn Phương Diệc Nhiên đi vào trong, trông như thể là đưa y về tận nhà.
“Phương tiên sinh.” Bảo vệ cửa chào hỏi theo lẽ thường, lại nhìn chú chó theo phía sau Phương
Diệc Nhiên, nhưng lần này không nói gì.
Cũng như hôm qua, cẩu cẩu ở cửa nhìn theo Phương Diệc Nhiên lên thang máy.
Phương Diệc Nhiên tới tầng nhà mình, cửa thang máy mở một lúc lâu y cũng không đi ra ngoài,
thở dài, lại ấn quay trở lại tầng 1, cửa mở, nhìn ra ngoài, chú chó nọ đã biến mất.
***