CHƯƠNG 36
Công ty của Phương Diệc Nhiên còn để lại cho họ một ngày tự do hoạt động, hôm sau lên máy
bay quay về. Người ngoài như Phương Mặc chỉ có cách là Phương Diệc Nhiên tự bỏ tiền túi ra,
nhưng Phương Mặc đến chứng minh thư cũng không có, càng không phải nói tới hộ chiếu hay gì,
không có gì hết, lẽ nào phải nhập cảnh trái phép? Phương Diệc Nhiên câm nín…
Nhất thời nhớ tới không biết cậu đến đây như thế nào, hỏi cậu… Phương Mặc hoàn toàn không
hiểu mấy thứ kỳ quái Phương Diệc Nhiên hỏi như là chứng minh thư, hộ chiếu, không rõ cần
những thứ đó làm gì, trả lời Phương Diệc Nhiên là cậu biến thành Tiểu Bát, trà trộn vào trong
đám thú cảnh, sau đó leo vào khoang máy bay… phongmy.wordpress.com Page 109Phương Diệc Nhiên câm lặng, hóa ra có kiểu đi máy bay bất chấp đạo lí như thế, lúc này mới
nhớ ra Tiểu Bát là loại sinh vật khác, không nên lấy tiêu chuẩn của con người để so sánh. Vận
chuyển thú cảnh… Phương Diệc Nhiên bóp trán, chưa cần nói tới thủ tục phiền phức để mang
thú nuôi từ nước ngoài vào nội địa, đã vậy tất cả những chứng nhận như tiêm chủng hay kiểm
dịch y cũng không kịp đi làm, nếu như ở nhà thì chỉ cần một cú điện thoại là xong… Nhưng bây
giờ đến cả nơi để làm mấy thứ này y cũng phải đi hỏi thì mới tìm được.
Lẽ nào cùng Phương Mặc ở lại thêm vài ngày, đợi sau khi làm hết những thủ tục này rồi mới bảo
cậu biến thành Tiểu Bát để mình chuyển về? Nếu có thể, Phương Diệc Nhiên thực sự không
muốn để Phương Mặc bị nhốt mười mấy tiếng trong khoang động vật. Có lẽ đi làm một cái
chứng minh thư giả là được, như vậy thì mua một cái vé máy bay là có thể quay về… Ừm, đúng
rồi, quay về phải nhớ đi khai báo tạm trú cho cậu, y không muốn Phương Mặc phải cư trú bất
hợp pháp.
Cuối cùng Phương Diệc Nhiên cũng không có cách nào, đành phải để Phương Mặc dùng cách
như khi cậu tới để lên máy bay đi về. Kỳ thực nếu có thể có biện pháp khác, Phương Diệc Nhiên
thật không muốn cậu phải lẻn lên máy bay như thế, lại còn phải bò sang khoang hành khách, vạn
nhất bị ai phát hiện thì xong. Dù không bị ai phát hiện, thì máy bay kết cấu phức tạp, nếu cậu xảy
ra chuyện ngoài ý muốn thì biết phải làm sao.
Tuy Phương Diệc Nhiên rất lo lắng, nhưng tới khi ngồi trên máy bay không được bao lâu,
Phương Mặc liền cười tủm tỉm hoàn hảo không sứt mẻ tới ngồi xổm bên cạnh Phương Diệc
Nhiên, giống y lần đầu gặp Phương Mặc, hai tay bám lên tay vịn chỗ ngồi của y, cứ ngồi xổm
dưới đất như thế, mắt ngước lên nhìn y, rất giống một chú cún con mong chủ nhân được vui…
Điều khác biệt duy nhất là lần này Phương Mặc không mặc y phục kỳ quái để xuất hiện. Cậu đã
biết Phương Diệc Nhiên không thích cậu ăn mặc tùy tiện, phối đồ lung tung, vậy nên bộ quần áo
bây giờ mặc cũng tốn chút tâm tư, không khiến Phương Diệc Nhiên phải nhíu mày.
Phương Diệc Nhiên thấy Phương Mặc còn nguyên vẹn, thở phào nhẹ nhõm, lại không khỏi buồn
cười khi thấy cậu vẫn ngồi xổm ở đó, liền vò tóc cậu, kéo cậu đứng dậy, để cậu ngồi vào ghế bên
cạnh, rõ ràng là tình cảnh giống y như khi đến, nhưng bởi vì đã biết thân phận của Phương Mặc,
coi như là hoàn toàn khác biệt. Lần này Phương Mặc cũng nhìn Phương Diệc Nhiên chằm chằm,
Phương Diệc Nhiên cũng không giận, thi thoảng quay sang cười với cậu, hoặc là quay đầu cậu
thẳng về đằng trước, cười hỏi cậu rốt cuộc trên mặt mình có cái gì đáng nhìn.
Phương Mặc không trả lời, chỉ cười híp mắt, bỗng ôm lấy cánh tay y, dựa lại gần, thì thầm bên
tai Phương Diệc Nhiên bằng âm lượng chỉ có y nghe thấy: “Chủ nhân.”
Phương Diệc Nhiên bị một tiếng cậu gọi làm cho dưới bụng nóng nóng, tức giận trừng mắt,
người này có biết là giọng cậu có biết bao mê hoặc dụ dỗ phạm tội hay không!
Giọng của Phương Mặc không mềm mại như thiếu niên, mà là giọng nam tính trưởng thành hơi
trầm thấp, nhưng chỉ có âm thanh thành thục như thế gọi mình là chủ nhân, cách xưng hô đầy
thuần phục, mới làm người ta có cảm giác thành tựu, đã vậy cậu còn dùng ngữ điệu cực kỳ bình
tĩnh cực kỳ nghiêm túc để thốt lên lời khiến người ta suy nghĩ xa xôi, như là đang nói với mình, phongmy.wordpress.com Page 110cho dù làm gì với cậu cậu cũng không phản kháng, lại làm người ta tràn đầy ham muốn chinh
phục.
Kỳ thực nếu không phải Phương Diệc Nhiên bảo cậu không được gọi y là chủ nhân lúc có người
xung quanh, có lẽ Phương Mặc sẽ không đặc biệt kề sát bên tai y để gọi như thế, vậy nên Phương
Mặc không phải là cố ý dụ dỗ Phương Diệc Nhiên, ừm, cũng không phải cố ý thổi thổi vào lỗ tai
y…
Kẻ gây họa gọi xong một tiếng, cũng không chờ Phương Diệc Nhiên đồng ý, thỏa mãn tiếp tục
ôm cánh tay y, sau đó gối đầu lên vai y.
Phương Diệc Nhiên trợn trắng mắt, tựa vào vai mình như thế, cậu ta cũng không ngại kỳ quặc, rõ
ràng có chỗ ngồi riêng có thể nằm ra, lại thích tựa vào người mình, đúng là hết cách với cậu.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng cũng không đẩy cậu ra, còn điều chỉnh ghế để cậu dựa dễ dàng hơn một
chút.
Tiện tay lật tạp chí, ngoài cửa sổ vẫn là cảnh sắc nghìn năm như một, nhìn lâu cũng chán, vẫn là
biển mây, hầu như hành khách trong máy bay đều đã ngủ, dù sao hành trình quay về cũng không
hưng phấn như khi đi nữa. Phương Diệc Nhiên xem tạp chí một lúc cũng mệt mỏi, hơn nữa lần
trước bị lạnh sinh ra đau đầu còn chưa khỏi hẳn, liền dựa vào Phương Mặc để ngủ.
Không ngờ vừa nhắm mắt tới khi tỉnh lại thì đã sắp đến nơi, không chỉ trên người đắp chăn, mà
Phương Mặc vốn tựa vào y cũng đã tỉnh từ lâu, đang nhập tâm nhìn Phương Diệc Nhiên ngủ.
Phương Diệc Nhiên vừa mở mắt liền gặp phải đôi mắt của Phương Mặc, còn chưa tỉnh hẳn, cứ
thế nhìn nhau, đến khi Phương Mặc, kẻ chẳng biết ngại hoàn cảnh gì, như là bị mê hoặc cúi đầu
trộm lấy một cái hôn từ môi Phương Diệc Nhiên, thì y mới tỉnh táo một chút.
Đẩy Phương Mặc đang định hôn tiếp ra, lườm cậu một cái, cảnh cáo cậu ngoan ngoãn chút,
Phương Diệc Nhiên lần đầu tiên phải khổ não vì tiểu tình nhân quá chủ động. Cũng may người
xung quanh đều đang ngủ hoặc gà gật, nên không ai chú ý phía họ.
Khi xuống phi cơ, công dân tốt “tuân theo pháp luật” Phương Diệc Nhiên còn khẩn trương một
chút, rất sợ khi kiểm tra phát hiện thừa ra Phương Mặc. Sự thực chứng minh, đây hoàn toàn là lo
hão, khi Phương Mặc cùng y đi ra, không có ai tới kiểm tra vé của họ cả, vì vậy Phương Mặc
xuất cảnh trái phép, rồi lại chính đại quang minh trở về…
Ngồi xe của công ty về thành phố, mọi người đều giải tán, Paris dù đẹp, nhưng không thân thiết
như thành phố của mình, về tới địa bàn của mình ai ai cũng vui vẻ, về phần con ghẻ Phương Mặc
đương nhiên là Phương Diệc Nhiên đi đâu cậu đi đó.
Phương Diệc Nhiên muốn tới công ty cất đồ, sau đó chào hỏi mọi người một tiếng, vốn định đưa
chìa khóa cho Phương Mặc để cậu tự về nhà, dù sao ngồi máy bay lâu vậy cũng mệt mỏi rồi,
không cần phải đến công ty chạy qua chạy lại cùng y. Nhưng Phương Mặc đâu chịu, vui vẻ
muốn đi theo Phương Diệc Nhiên, Phương Diệc Nhiên đành bó tay, thật không biết vì sao cậu lại
thích bám mình như thế. Có điều nói đi cũng phải nói lại, Phương Diệc Nhiên cũng không hề
ghét cậu đi theo, trái lại ngày nào đó mà cậu không theo nữa có lẽ y còn thấy không quen. phongmy.wordpress.com Page 111Trên đường đi, Phương Diệc Nhiên gọi điện cho Lục Nhân, thông báo y đã về tới nơi, lại hẹn hai
ngày sau y quen giờ giấc, hồi phục tinh thần xong, sẽ gặp mặt nhau, đưa chocolate cho hắn, tiện
thể thẩm vấn về chuyện Tiểu Bát. Lần trước nói qua điện thoại chưa quá rõ ràng, lần này gặp mặt
cần phải hỏi cho ra lẽ, vả lại chuyện giấy tờ của Phương Mặc cũng cần phải nhờ tới hắn.
Phương Diệc Nhiên đi chào hỏi tổng giám đốc, báo cáo sơ qua về việc triển khai trang phục mốt
lần này, cụ thể thì đợi sau khi y đi làm sẽ tổng kết lại, còn bị tổng giám đốc trêu chọc về chuyện
y mặc đồ nữ lên chào cảm ơn, Phương Diệc Nhiên cũng không để tâm, nhún vai quay về phòng
làm việc cất tư liệu. Y vừa vào phòng, cửa còn chưa khép lại đã bị người khác đẩy ra.
“Anh Phương, nghe nói anh mới về.” Phương Diệc Nhiên có chút ấn tượng với người tới, hẳn là
người săn tìm người mẫu của công ty, thỉnh thoảng gặp trong thang máy, nhưng cũng chỉ có chút
ấn tượng, y thậm chí còn không biết tên cậu ta, quan hệ của họ cũng không thân quen tới mức
mình vừa về đã phải vội vàng tới gặp, hơn nữa… Phương Diệc Nhiên cau mày, không gõ cửa đã
xông vào, thật bất lịch sự.
Người nọ cũng không quan tâm sắc mặt của Phương Diệc Nhiên, liền túm lấy y mà hỏi: “Người
mẫu đi cùng anh lên chào cảm ơn trong show thời trang của công ty ở Paris là ai? Hàng tuyển
như vậy mà tôi chẳng có chút ất tượng nào cả, chắc chắn không phải là người mẫu của công ty
nào rồi, có thể liên hệ giúp tôi được không, bất kể là công ty nào, ký hợp đồng hay chưa, cũng
nhất định phải lôi kéo về, tất cả đãi ngộ đều có thể thương lượng, tiền bồi thường hủy hợp đồng
đều do bên chúng ta trả, công ty chúng ta sẽ chú trọng bồi dưỡng hắn.”
Hóa ra là vì Phương Mặc? Phương Diệc Nhiên quả không ngờ tới, không khỏi ngớ ra, lần kia
quả thật là một vụ bê bối lớn, lúc đó căn bản là y hoàn toàn không biết Phương Mặc không phải
người mẫu, bằng không đã không dẫn cậu lên. Dù là người săn tìm người mẫu thông thạo tới đâu
chắc chắn cũng chưa từng nghe qua đại danh của Phương Mặc. Có điều ngay cả Phương Diệc
Nhiên còn tưởng lầm cậu là người mẫu, có thể thấy được điều kiện tố chất của Phương Mặc rất
tốt, chí ít phần cơ bản hoàn toàn phù hợp. Nghĩ vậy Phương Diệc Nhiên không khỏi thấy buồn
cười, nhìn người săn tìm còn đang kích động lải nhải với y, lại nhìn sang Phương Mặc phía sau
hắn ta, dở khóc dở cười, một người to lớn sờ sờ như thế hắn còn không phát hiện ra, ai bảo hắn
suồng sã xông vào như vậy.
Người nọ nhìn theo ánh mắt của Phương Diệc Nhiên, quay đầu lại nhìn, liền thấy Phương Mặc ở
đằng sau, hét “Á” một tiếng đầy kinh hãi, rồi lại hấp tấp lao về phía Phương Mặc.
“Thật tốt quá, rốt cuộc tìm được anh rồi, đây là danh thiếp của tôi, không biết phải xưng hô với
tiên sinh như thế nào, đang thuộc công ty nào?” Vừa đặt câu hỏi như nã pháo, vừa quan sát
Phương Mặc từ đầu tới chân, như đang đánh giá hàng hóa trên quầy, còn kém thò tay ra sờ nắn
thử xem cảm giác thế nào, miệng liên tục ca ngợi, hoàn mỹ, cực kỳ hoàn mỹ…
Phương Mặc cũng bị hành động đó của hắn làm cho giật mình, căn bản không hiểu hắn nói gì,
nhìn về phía Phương Diệc Nhiên cầu cứu.
Phương Diệc Nhiên ho nhẹ một tiếng, làm cho hắn chú ý, nói: “Vị tiên sinh này, cứ ngồi xuống
đã rồi chậm rãi nói, người sẽ không chạy đi mất đâu, Phương Mặc đi rót nước đi.” Phương Mặc phongmy.wordpress.com Page 112ngoan ngoãn đi rót nước, dù sao khi cậu còn là Tiểu Bát cũng thường tới đây nên biết rõ bài biện
trong phòng làm việc của Phương Diệc Nhiên. Cậu rót một chén nước, một ly trà đặt trước mặt
họ, Phương Diệc Nhiên nói rót nước, vậy nên cậu rất nghe lời đặt chén nước lọc trước mặt người
săn tìm, sau đó đặt trà trước mặt Phương Diệc Nhiên, mình thì ngồi xuống bên cạnh Phương
Diệc Nhiên.
“Hóa ra là cùng họ với anh Phương, cũng là Phương tiên sinh.” Người săn tìm rốt cuộc nhận ra,
tuy không rõ quan hệ giữa hai người là gì, nhưng xem ra giữa hai người hoàn toàn do Phương
Diệc Nhiên làm chủ.
“Phương Mặc còn chưa ký hợp đồng với bất kỳ công ty nào, kỳ thực cậu ấy thậm chí chưa từng
bước vào nghề.” Phương Diệc Nhiên suy nghĩ một chút lại tiếp, “Lần này cậu ấy theo tôi tới
Paris là để thay đổi không khí, cuối cùng lại bị tôi kéo lên sàn catwalk thực sự là bôi bác, làm
mọi người chê cười rồi.”
“Vậy thì quá tốt, Phương tiên sinh có hứng thú tới công ty chúng tôi phát triển không, cậu xem
nhà thiết kế Phương cũng ở đây, lúc đó có thể quan tâm cậu. Chưa trải qua huấn luyện chuyên
nghiệp mà lại có thể làm tới như thế, khí chất bẩm sinh của Phương tiên sinh là để làm người
mẫu a, về phần đãi ngộ thì đương nhiên cũng dễ bàn, có anh Phương ở đây chúng tôi cũng không
dám bạc đãi anh đâu.” Lời tuy là hỏi Phương Mặc, nhưng mắt thì nhìn Phương Diệc Nhiên.
Người săn tìm cho rằng Phương Diệc Nhiên đưa Phương Mặc lên sàn diễn, đương nhiên là muỗn
dẫn dắt cậu vào nghề, được mấy người mẫu dám nói chương trình ra mắt của mình là trên sàn
catwalk ở Paris, bước khởi đầu này không hề thấp, hắn còn tưởng là Phương Diệc Nhiên chỉ là
đang vì tranh thủ đại ngộ cho Phương Mặc mà thôi.
Phương Diệc Nhiên đương nhiên không thể quyết định thay Phương Mặc, nghiêng đầu dùng ánh
mắt hỏi cậu.