CHƯƠNG 9
Từ cửa hàng thú cảnh đi ra, Phương Diệc Nhiên phát hiện bất tri bất giác đã mua một đống đồ,
đặc biệt là cái nhà nhỏ, tuy rằng lúc thanh toán lên tới hơn một ngàn, Phương Diệc Nhiên cũng
quét thẻ ngay không cần chớp mắt, thế nhưng phải làm sao để vận chuyển đống đồ này lại thật
nan giải, nếu gọi tắc xi, ngươi ta chưa chắc đã chịu chở…
Cuối cùng cô gái bán hàng rất quan tâm nói ở đây họ có thể chuyển đồ tới nhà, lúc này mới giải
quyết được sự khó xử của Phương Diệc Nhiên, còn cho y số điện thoại của cửa hàng nói rằng lúc
nào cũng có thể gọi hỏi, lúc này Phương Diệc Nhiên mới biết cô là con gái của ông chủ, là nửa
cô chủ ở đây, có lẽ là cô gái trẻ có cảm tình với cẩu cẩu nhà Phương Diệc Nhiên nên đặc biệt
nhiệt tình.
Phương Diệc Nhiên mang theo cẩu cẩu, ây, bây giờ nó đã có tên rồi, gọi là Tiểu Bát, như thường
lệ chậm rãi đi bộ về. Tiểu Bát không như cẩu cẩu bình thường thấy những thứ mới lạ liền đuổi
theo, chỉ im lặng đi bên cạnh Phương Diệc Nhiên, cũng chưa bao giờ ăn đồ dưới đất.
Tới dưới lầu nhà trọ, lần này Phương Diệc Nhiên vừa mở cửa là Tiểu Bát theo sau không chần
chờ, vốn còn có chút lo lắng Tiểu Bát sẽ lại không chịu về nhà cùng mình, giờ Phương Diệc
Nhiên rốt cuộc mới yên tâm. Một người một cún vào nhà, chuyện đầu tiên Phương Diệc Nhiên
làm là chuẩn bị nước tắm cho Tiểu Bát, vừa mở nước nóng, tay cũng không nhàn rỗi, gọi điện
thoại cho một người bạn hỏi chuyện làm giấy tờ cho chó, y cũng không muốn bị người ta tố cáo.
Trong thành phố không cấp giấy tờ cho chó cỡ lỡn, nhưng xã hội thời nay, chỉ cần có người lại
có tiền, thì tất cả đều không là vấn đề.
“Ừm, ừm, không biết, cửa hàng thú nuôi người ta nói là Béc giê.”
“Ừm, dù sao anh cứ làm là được.”
“Hậu tạ?” Phương Diệc Nhiên vừa nói chuyện điện thoại với bạn, vừa đùa nghịch Tiểu Bát:
“Được, chỉ cần một câu không thành vấn đề.”
Cũng không biết bên kia nói gì, nụ cười của Phương Diệc Nhiên hơi cứng lại, nói: “Anh biết tôi
không thiết kế đồ nam mà.”
Đại khái người đầu dây bên kia còn nói thêm gì đó, Phương Diệc Nhiên lại bật cười, “Đừng có
được một tấc lại muốn tiến một thước, sẽ tặng anh bộ trang phục mùa này còn chưa công bố, cứ
vậy đi.”
Treo điện thoại, gọi Tiểu Bát cứ một mực đảo quanh chân vào phòng tắm, để nó nhảy vào trong
bồn, Tiểu Bát khá là thích nước, vui vẻ nhảy vào luôn, cũng may Phương Diệc Nhiên tránh kịp,
mới không bị nước bắn ướt sũng thì buồn cười. phongmy.wordpress.com Page 28Phương Diệc Nhiên cười khổ lắc đầu, túm lấy Tiểu Bát đang đùa nghịch trong nước, đổ sữa tắm
mới mua vào tay giúp Tiểu Bát kỳ cọ, miệng không quên cảnh cáo: “Không được lộn xộn, ta
không muốn cùng tắm đâu nha.”
Có điều hiển nhiên lời này chẳng có chút tác dụng nào, Tiểu Bát thấy Phương Diệc Nhiên ngồi
xổm xuống giúp nó tắm rửa, cả người toàn bọt xà bông vội vã chui vào lòng Phương Diệc Nhiên,
muốn liếm mặt Phương Diệc Nhiên, khiến cho Phương Diệc Nhiên cũng đầy người là bọt.
Phương Diệc Nhiên né tránh mấy nụ hôn lang sói, trợn mắt với nó, “Còn nghịch nữa, mỗi ngày
sẽ bắt ngươi ăn thức ăn cho chó.” Có lẽ là hiểu lời uy hiếp của Phương Diệc Nhiên, hoặc là vẻ
mặt Phương Diệc Nhiên rất hung hãn, Tiểu Bát ư ử hai tiếng, ngoan ngoãn ngồi yên không dám
đùa Phương Diệc Nhiên nữa, biểu tình đó muốn bao nhiêu vô tội, bao nhiêu thương cảm thì có
bấy nhiêu, người khác nhất định tưởng là ác chủ Phương Diệc Nhiên này bắt nạt cẩu cẩu tội
nghiệp.
Phương Diệc Nhiên phì cười xoa xoa cổ nó, bôi xà phòng ra khắp người xong mới cười mắng:
“Nghịch hư còn giả vờ đáng thương.” Sau đó nhìn dáng vẻ hài hước đầy người bọt trắng của
Tiểu Bát mà cười, vươn người sang hôn lên cái mũi dính toàn bọt của nó. Chả xát tỉ mỉ toàn thân
Tiểu Bát một lượt, rồi lấy vòi sen lên, “Bây giờ thực sự không được lộn xộn nha, nếu mà dính
vào mắt thì tiêu.” Mở nước, lấy tay thử độ ấm, rồi phun lên người Tiểu Bát.
Nước ấm lại thêm Phương Diệc Nhiên hầu hạ, Tiểu Bát thoải mái tới độ nheo mắt gừ gừ,
Phương Diệc Nhiên nhìn lắc đầu, tên này…
Vất vả lắm mới xối sạch bọt trên người Tiểu Bát. Tiểu Bát xoay người một cái chuẩn bị rũ lông,
Phương Diệc Nhiên đang tìm máy sấy nên không để ý, thoáng cái bị văng cho đầy người là
nước.
Phương Diệc Nhiên nhìn bản thân cũng bị ướt sạch, tàn bạo lườm Tiểu Bát, Tiểu Bát đang lắc
mình liền đờ ra luôn, ư ử hai tiếng nằm rạp ra đất, nhìn Phương Diệc Nhiên đầy đáng thương,
như là đứa bé phạm lỗi, khiến Phương Diệc Nhiên cũng không thể trách cứ nó.
Lấy khăn tắm bao lấy tên nhóc nghịch ngợm gây sự kéo vào lòng mình, cầm máy sấy sấy lông
cho nó. Tiếng ù ù của chiếc máy hình như dọa Tiểu Bát giật mình, lại càng cố chui vào lòng y,
cái đầu to đùng gác lên vai Phương Diệc Nhiên, liếm cổ Phương Diệc Nhiên như thưởng thức
món gì ngon. Phương Diệc Nhiên bị nó làm cho nhột nhạt, có điều cũng không cản nó dùng nước
miếng tắm cho mình, dù sao kiểu này rồi thì cũng phải tắm thôi, không để tâm tới chút nước
miếng của Tiểu Bát nữa.
Khó khăn lắm mới làm cho lông khắp người khô hết, Phương Diệc Nhiên bỗng nhiên nở nụ cười,
bởi vì lông của Tiểu Bát đều xù lên, nhìn xa trông ngộ nghĩnh như trái bóng, Tiểu Bát hình như
cũng tự biết hình dáng của mình, ai oán nhìn Phương Diệc Nhiên.
“Được rồi, tắm cho ngươi xong rồi, mau ra ngoài chơi đi, ta cũng phải tắm nữa.” Tắm cho Tiểu
Bát đúng là tốn sức, Phương Diệc Nhiên thở dài, phất tay ý bảo Tiểu bát ra ngoài, mình thì cởi
quần áo đã ướt sũng chuẩn bị tắm. phongmy.wordpress.com Page 29Đợi Phương Diệc Nhiên cởi hết quần áo đi tới bên dưới vòi sen, quay đầu phát hiện Tiểu Bát còn
đang ở nguyên chỗ cũ, nhướn mày cười: “Sắc cẩu, chuẩn bị rình coi ta tắm đấy à?” Phương Diệc
Nhiên làm mặt quỷ với Tiểu Bát rồi đóng lại cửa buồng tắm vòi sen, che Tiểu Bát đang nhìn
mình chăm chăm ở ngoài.
Phương Diệc Nhiên nhanh chóng tắm xong, mở cửa đi ra, phát hiện Tiểu Bat đang ngồi ở cửa,
miệng còn ngậm khăn tắm của y, nhất thời khiến Phương Diệc Nhiên nhoẻn miệng cười, “Ngoan
thế á?”. Nhận lấy khăn tắm trong miệng nó quấn quanh người, cũng không quan tâm nước từ
trên tóc chảy xuống từng giọt, vẫy tay với Tiểu Bát đưa nó vào bếp, lấy bát của nó cùng thức ăn
cho chó trong tủ lạnh ra, cầm thêm một hộp sữa cho bản thân, tiếp đó ngồi vào sô pha trong
phòng khách.
Sau khi đổ thức ăn ra cho Tiểu Bát đặt lên bàn trà, vuốt ve Tiểu Bát vừa nhảy lên đùi mình, “Rồi,
giả vờ đáng thương cũng vô dụng, hôm nay ăn cái này.”
Tiểu Bát gối đầu lên đùi Phương Diệc Nhiên, nằm trên sô pha không lên tiếng, cũng không thèm
nhìn thức ăn cho chó, Phương Diệc Nhiên mặc kệ nó, lau tóc cho mình, tiện tay mở hộp sữa
uống một ngụm.
Tiểu Bát ngẩng đầu, ánh mắt trông mong nhìn sữa trong tay y, thò qua định uống, lại bị Phương
Diệc Nhiên cản lại, cười cười nói: “Ngươi không được tranh của ta, ngoan, ăn phần của mình đi
nhé?” Tay vòng qua lưng xoa xoa cái bụng mềm của nó.
Tiểu Bát thấy Phương Diệc Nhiên không để nó uống sữa, mệt mỏi nằm sấp xuống đùi Phương
Diệc Nhiên. Phương Diệc Nhiên cầm một miếng thức ăn lên đặt trong bàn tay, đưa tới trước mặt
Tiểu Bát, “Ăn thử một miếng xem nào, cũng không khó ăn đâu.”
Tiểu Bát né đầu, không để ý tới y, Phương Diệc Nhiên không ngừng kiên trì đẩy thức ăn cho chó
qua, tiếp tục dụ dỗ, “Ngoan nào, ăn một miếng.” Tiểu bát rốt cuộc không chịu nổi y, thò lưỡi
cuốn thức ăn vào miệng, đầu lưỡi ướt sũng thuận tiện liếm qua lòng bàn tay Phương Diệc Nhiên,
ngứa ngứa.
Thấy nó ăn, Phương Diệc Nhiên xoa đầu khen thưởng “Ngoan lắm.” rồi đưa tiếp miếng nữa cho
nó.
***