Ai Là Ai Của Ai

Chương 2: Chương 2




Lần gặp lại Bộ Hoài Vũ là ở trong thang máy của tòa nhà văn phòng của công ty.

Làm nghề tài vụ nên cuối tháng lúc nào cũng bận, lúc tan sở thì đã rất muộn rồi, trong thang máy ngoài cô ra cũng còn có thêm hai nữ đồng nghiệp làm thêm giờ khác, mọi người đều thấy mệt mỏi nên không quan tâm đến hình tượng nữa, đứng ngả nghiêng xiêu vẹo, Viên Hỷ càng thoải mái hơn, bỏ ngoài tai lời cảnh báo của thang máy, dựa luôn người vào vách thang máy, nếu không ngại chuyện mặc váy không thuận tiện thì cô cũng đã nghĩ đến chuyện ngồi bệt xuống đất rồi.

Thang máy dừng lại và mở ra ở lầu mười tám, Viên Hỷ liếc thấy một bóng dáng cao ráo bước vào, sau đó chợt phát hiện ra hai nữ đồng nghiệp bỗng ngẩng đầu ưỡn ngực đứng thẳng yểu điệu trở lại, cô thấy hoài nghi, nghiêng đầu nhìn kỹ lại người kia, có phần bất ngờ vì chẳng dè lại gặp lại Bộ Hoài Vũ, Viên Hỷ nhớ đến anh đã nhường áo cho mình bèn gật gật đầu với anh, muốn cười nhưng tiếc là quá mệt nên cười cũng không nổi.

Bộ Hoài Vũ cũng đã nhìn thấy Viên Hỷ, mặt không biểu cảm gật nhẹ đầu một cái rồi cũng chẳng nói gì, xoay người lại đứng đối mặt với cửa thang máy.

Ra khỏi thang máy, Viên Hỷ cố lê bước về phía trạm xe buýt, hai nữ đồng nghiệp phía sau chạy lên theo, vẻ mặt đầy xúc động: “Viên Hỷ, cậu quen Bộ Hoài Vũ à?”

“Bộ Hoài Vũ?” Viên Hỷ thấy não mình có phần tê liệt, chưa kịp phản ứng ra họ đang nói ai, lắc đầu.

“Đừng giả vờ nữa! Vừa nãy rõ ràng thấy hai người gật đầu với nhau, thế mà còn bảo không quen, thật là… Chưa đòi giành giậtvới cậu kia mà, đúng là chán thật!” Một cô bạn rõ rành rành là đang mất vui, lên tiếng.

Viên Hỷ nghĩ có phải mình đã quá mệt không, mà ngay cả lời nói của bạn cũng thấy khó hiểu đến thế? Bộ Hoài Vũ? Người đàn ông khi nãy? Xem là quen nhau không? Cô cũng không nói được cụ thể. Tuy cô chưa muốn làm bạn thân gì gì đó với các đồng nghiệp, nhưng mới đến công ty này chưa đầy hai tháng, thật tình là không muốn có xích mích gì với họ, nên tuy là rất mệt nhưng vẫn dừng bước, quay lại nhìn hai bạn đồng nghiệp, cố gắng nhịn cơn đau rút lên từng hồi ở vùng bụng, cười dửng dưng: “Cậu nói đến người đàn ông khi nãy trong thang máy? Tớ thật tình là không quen anh ta, chẳng qua chỉ gặp có một lần mà thôi, đến cả tên anh ta mà tớ cũng mới nghe từ miệng cậu ra mà.”

Đồng nghiệp cô hoài nghi, “Không quen Bộ Hoài Vũ thật à?”

Viên Hỷ cố nhịn cơn tức giận, mỉm cười gật đầu.

Lần này đến phiên bạn đồng nghiệp kinh ngạc: “Ây da, sao đến cả anh ta mà cậu cũng không biết? Cũng chẳng trách được, thời gian cậu đến đây ngắn quá, không biết anh ta là cục vàng trong tòa lầu này của chúng ta! Anh ấy làm về ngành tư mộ (= private placement, dạng phát hành chứng khoán riêng) đấy! Cả năm lương đến trên mười triệu tệ (tương đương 30 tỷ VND >o, lại vừa đẹp trai vừa lạnh lùng, trời ơi! Viên Hỷ, cho dù cậu không biết sếp chúng ta là ai, thì cũng nên biết anh ấy là ai!”

Viên Hỷ muốn hỏi, sếp có thể phát lương cho tôi, còn anh ta thì sao? Tiền anh ta nhiều thế nào thì liên quan gì đến tôi chứ? Lại nghĩ, tiền lương tháng này sắp phát rồi, cuối tuần này phải cho nhà mượn tiền rồi đây.

Hai cô bạn đồng nghiệp lần lượt gọi xe đi mất, chỉ còn lại Viên Hỷ không chịu đựng nổi cơn đau âm ỉ trong bụng nữa, ôm lấy bụng ngồi bệt xuống đất, trời lạnh thật, không dám hít thở, đến cả không khí hít vào cũng lạnh, xâm nhập thẳng vào bụng. Xe buýt từ phía sau chạy đến, có người chạy đuổi theo xe ngang qua Viên Hỷ, chen lên, không biết là định chạy đến nơi nào trong thành phố này đây.

Thành phố này đúng là lạnh quá, Viên Hỷ thở dài, thôi bỏ đi, xem ra phải bắt xe về nhà rồi, sớm muộn đều không thành vấn đề, đợi cho qua cơn đau này đã rồi tính.

Một chiếc xe màu đen lặng lẽ chạy đến tấp sát vào lề đường, Viên Hỷ nghiêng sang nhìn, thấy cửa kính xe dần dần hạ xuống, Bộ Hoài Vũ nghiêng người sang từ vị trí lái xe, hỏi gọn: “Có cần giúp gì không?”

Viên Hỷ có phần ngượng ngập, vội vã đứng dậy, cố nặn ra một nụ cười yếu ớt: “Không cần đâu, cám ơn, chạy mệt nên nghỉ một chốc, hà hà.”

Bộ Hoài Vũ nhìn Viên Hỷ một cái, không nói gì, quay cửa kính xe lên.

Nhìn thấy chiếc xe của anh chạy đi, nụ cười trên môi Viên Hỷ biến mất, lại cắn chặt môi quỳ xuống đất, ôm chặt vùng bụng nhỏ, trong lòng thầm cổ vũ: Cố lên, sẽ qua thôi mà, không chết vì đau đâu, đau bụng kinh thôi chứ có phải chuyện gì to tát đâu!

Còn chưa lẩm bẩm hết một lần thì chiếc xe đã quay trở lại, Viên Hỷ nghe thấy giọng nói dửng dưng của Bộ Hoài Vũ: “Lên xe.” Giọng không to, nhưng lại có âm sắc kiên quyết không cho phép người ta từ chối.

Viên Hỷ ngẩng lên nhìn anh, trong ánh mắt vẫn thoát nét do dự.

“Cô lên xe, hay là muốn tôi gọi cho cấp cứu?” Anh hỏi.

Viên Hỷ nhếch mép cười cười, cố gượng đứng thẳng dậy, mở cửa sau của xe bước vào, cảm nhận ngay hơi ấm trong xe, ấm áp, tốt thật, Viên Hỷ thở dài.

“Đi bệnh viện?” Bộ Hoài Vũ hỏi.

“Không cần.” Viên Hỷ nói nhanh, nhìn thấy gương mặt góc cạnh của anh trong kính chiếu hậu, không biết nên nói gì để bớt lúng túng, “Không cần đi bệnh viện, chỉ là tôi… tôi bị cảm lạnh, hà hà, mặc ít quá nên đau dạ dày!”

Bộ Hoài Vũ trầm lặng, nhìn Viên Hỷ một lượt từ kính chiếu hậu rồi hỏi, “Ở đâu?”

Viên Hỷ thấy anh không cương quyết đưa mình đi bệnh viện nữa thì thở ra một hơi, nói rõ địa chỉ, một cơn đau khác lại ập đến, thân người vô thức cong gập lại, ấn chặt lấy vùng bụng, đầu cúi thấp sắp chạm vào lưng ghế phía trước, cắn chặt răng chịu đựng cơn đau.

Người rõ ràng là lạnh, nhưng chóp mũi lại rịn mồ hôi.

Một lúc lâu sau, cơn đau mới bớt đi một chút, Viên Hỷ mới nhận ra tư thế của mình hơi không ổn lắm, vội vã ngồi thẳng dậy, thấy Bộ Hoài Vũ vẫn yên lặng lái xe, dường như không chú ý đến sự kỳ cục của mình thì trong lòng thầm nhẹ nhõm, thế là len lén nhìn vào kính chiếu hậu, vừa đúng lúc nhìn thấy ánh mắt nhìn mình ra chiều suy nghĩ của anh.

Viên Hỷ cảm thấy giống như làm chuyện xấu bị bắt quả tang, vội phân bua: “Không sao, lúc nãy dạ dày hơi đau quá, bây giờ đỡ nhiều rồi.”

Bộ Hoài Vũ vẫn không nói gì, im lặng một lúc rồi đột ngột lên tiếng: “Dạ dày mà ở đó à, có bị kéo xuống thì cũng không tới chỗ đó được.”

Viên Hỷ lập tức cứng đờ người, nhìn đôi tay vẫn đang ôm bụng của mình, ngẩng lên, lại nhìn ánh mắt Bộ Hoài Vũ trong kính chiếu hậu, thoáng chốc lúng túng không biết nên nói thế nào cho phải.

Anh nhìn cô từ đó, “Nhớ là lần sau bảo đau dạ dày thì phải ôm cho đúng chỗ, xích lên phía trên một chút.”

Tay Viên Hỷ vội dịch lên phía trên, ấn đúng vào vị trí dạ dày.

“Đúng, ở đó mới phải.” Anh nói, “Còn nữa, đau dạ dày không giống cô vừa nãy.”

“Hả?”

Anh liếc nhìn cô từ kính xe, sau đó lại hướng tầm nhìn về phía trước, chăm chú lái xe, “Vừa nhìn đã biết cô chưa từng bị đau dạ dày, nên giả vờ chẳng giống chút nào.”

“Tôi không giả vờ.” Viên Hỷ hơi cuống lên.

Anh gật đầu, “Không giả vờ, nhưng cũng chẳng nói thật.”

Viên Hỷ im bặt, quả thực không biết phải phản ứng lại thế nào, trong lòng tự nhủ sao tôi lại phải nói thật cho anh biết? Nói là tôi bị đau bụng kinh à? Tôi mặt dày thế ư? Con người anh sao mà không hiểu chuyện gì cả thế?

Anh thấy cô im lặng, lắc lắc đầu, cười khẽ, Viên Hỷ chợt cảm thấy xe chạy chậm lại, sau đó nghe anh hỏi: “Có muốn mua gì đó không?”

“Ơ?” Viên Hỷ hơi ngẩn ra, rồi nhìn theo ánh mắt của anh về phía bên đường, đó là một siêu thị vẫn còn mở cửa, lúc này mới hiểu ra ý của anh, liền đỏ mặt nói, “Không cần! Ở nhà có!”

Xe đậu lại phía dưới tòa nhà, Viên Hỷ nói một tiếng cảm ơn rồi cuống quýt chui ra khỏi xe như đào tẩu, lên lầu rồi nhào vào phòng vệ sinh, mới thấy băng vệ sinh đã bị thấm ướt hết, đến cả mặt váy phía sau cũng bị thấm ra một khoảng nhỏ.

“Toi rồi!” Viên Hỷ nhìn vết máu trên váy, lúc nãy ngồi trên xe của Bộ Hoài Vũ, ghế ngồi trên xe anh hình như là màu kem, không biết có dính lên ghế xe người ta không nữa, nếu mà làm bẩn xe người ta thật thì sau này còn mặt mũi nào gặp lại! Cô nghĩ, trong lòng bứt rứt hối hận.

Bì Hối vẫn chưa về, Viên Hỷ thấy mảnh giấy cô để lại trên bàn: Hỷ, tiêu tớ rồi! Bà già tớ triệu hồi, đêm nay tớ phải ở nhà, không về được đâu! Cậu cầu nguyện giúp tớ nhé!

Viên Hỷ nhìn mảnh giấy, dường như có thể thấy được điệu bộ buồn cười của Bì Hối khi bị mẹ cô túm về nhà, muốn cười nhưng lại cười không nổi, trong lòng có một cảm giác khó nói, có phần ngưỡng mộ, và hơi chua xót. Rót một ít nước gừng đường để uống, phần bụng nhỏ cũng không còn đau nhiều nữa, lúc tắm rửa lại nhớ đến Bộ Hoài Vũ đã đưa mình về nhà, nghĩ rằng anh cũng không lạnh lùng như lời đồng nghiệp nói, hơn nữa còn có thể nhận ra, anh là người kỹ tính, lại nghĩ nếu ngày mai bạn đồng nghiệp mà biết được anh đã đưa cô về thì không biết họ sẽ phản ứng ra sao đây, Viên Hỷ ngẩng lên nhìn bóng mình trong gương, miệng vẫn còn đầy bọt kem đánh răng, cảm thấy mình đúng là vô duyên, bỗng dưng muốn cười, có phải nếu là một người đàn ông lắm tiền, lại còn đẹp trai, đều dễ dàng khiến phụ nữ nảy sinh ảo tưởng chăng? Đến cả người vốn biết mình biết ta như cô, vậy mà cũng chắp cánh cho trí tưởng tượng bay xa chỉ vì lần giúp đỡ người làm niềm vui của anh lúc nãy.

Trèo lên giường, ôm gọn chú khỉ nhồi bông đã hơi cũ vào lòng, không biết có phải do ảo giác hay không mà Viên Hỷ lại càng cảm nhận được chút hơi ấm toát ra từ đó, bèn ôm chặt hơn nữa, ánh mắt lướt qua chiếc đồng hồ báo thức ở đầu giường, lại nghĩ đến người ấy, đầu bên kia Trái đất là mấy giờ rồi? Trời đã sáng chưa? Anh ấy đang làm gì? Chợt nghĩ đến trong một tiểu phẩm mà trước kia từng xem qua: Có phải cũng đang cúi đầu mải miết rửa chén đĩa hay không? Viên Hỷ cười, thấy mình vô duyên thật, sao anh lại phải đi rửa chén đĩa chứ, nhà anh có thiếu tiền đâu, Viên Hỷ ngẫm nghĩ rồi cười, chầm chậm trôi dần vào giấc ngủ.

Trong mơ gặp được Hà Thích, anh cười nói với cô rằng, anh ở Mỹ rất ổn, không cần rửa chén đĩa, còn nói bên Mỹ giờ đã không còn cần người nào rửa chén đĩa nữa mà đã có máy rửa, anh chỉ cần đứng một bên nhìn là được. Cô cũng cười ngây ngô với anh, lòng thầm nghĩ nước Mỹ đúng là tốt, nếu biết sớm là hay ho như thế thì lúc đầu nói gì thì nói cũng sẽ đi theo Hà Thích rồi. Hà Thích cười mãi, rồi đột nhiên gương mặt anh biến thành Bộ Hoài Vũ, anh lạnh lùng cầm bộ bọc ghế xe hơi trong tay, đưa ra bắt đền cô, nói rằng cô đã làm bẩn ghế ngồi của anh, cô phải đền tiền, Viên Hỷ liền yếu ớt, ôm lấy ví tiền nói mình không có, anh vẫn không tin, sấn tới sục vào túi cô tìm, Viên Hỷ liền hoảng lên, cuống quýt một lúc rồi tỉnh dậy. Đồng hồ đang réo vang bên tai cô, Viên Hỷ mới biết thì ra chỉ là mơ thôi, thế nên thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Lúc đi làm Viên Hỷ có phần thiếu tự tin, cứ đến gần tòa nhà công ty là làm như ăn trộm không bằng, ngó nghiêng tứ phía, chỉ sợ lại gặp phải Bộ Hoài Vũ, cũng may, trước thang máy tuy chen chúc khá đông người, nhưng trong đó không có cái người lạnh như băng ấy.

Sau đó mấy ngày cũng không gặp Bộ Hoài Vũ, trong lòng Viên Hỷ thậm chí còn có chút chút vui mừng, dần dần, lúc đi đường cũng biết phải ưỡn ngực ngẩng cao đầu rồi.

Đến buổi sáng thứ bảy, Viên Hỷ đi làm thêm xong, sẵn ghé luôn ngân hàng cạnh công ty để gửi tiền về cho gia đình, sau đó gọi điện thoại cho bố cô.

Bố cô nhận được điện thoại thì rất là vui mừng, cứ hỏi tíu tít xem công việc mới của cô thế nào, sống vẫn ổn chứ? Một mình ở bên ngoài phải cẩn thận…

Đều là những lời cũ mèm đã được lặp đi lặp lại, nhưng Viên Hỷ vẫn sung sướng nghe, đợi bài diễn văn của bố chấm dứt, cô mới nói rằng cô rất khỏe, không cần lo lắng, còn nói đã gửi tiền về cho nhà, bố nhớ đi kiểm tra nhé.

Bố cô im lặng, rồi bảo Viên Hỷ đừng có tiết kiệm quá thế, trong nhà có bố, không thiếu tiền đâu.

Viên Hỷ vẫn cười, hi hi nói với bố: “Con đâu có tiết kiệm đâu, con vẫn sống rất ổn đây mà.”

Bố cô ở đầu dây bên kia càng im lặng nhiều hơn, tựa hồ đang ấp ủ lời nào đó, lúc lâu sau mới dè dặt ướm hỏi: “Tết con có về không? Mẹ con…”

“Con không về đâu”, Viên Hỷ lập tức cắt ngang lời bố cô, “Công ty bận lắm, hơn nữa tàu mùa xuân cũng chen chúc chật chội lắm, con không về.”

Đầu dây bên kia bố cô thở dài, trầm tư một lúc lâu rồi chuyển chủ đề, bảo: “Anh con cứ làm ầm lên nói nhớ con, bảo con lâu rồi không gọi điện thoại cho nó…”

Cúp điện thoại rồi, Viên Hỷ mới nhớ ra USB của cô vẫn để trong văn phòng, buồn bực đập vào đầu một lúc rồi cuống quýt chạy vào công ty, vừa bước vào sảnh lớn của tòa nhà thì vừa kịp lúc thang máy xuống, hai người đàn ông cao lớn từ trong bước ra, chính là Bộ Hoài Vũ và Trương Hằng.

Trương Hằng không biết hôm nay có gì vui mà trên mặt hiện rõ nụ cười tếu táo, đang nghiêng đầu sang nói với Bộ Hoài Vũ gì đó, Bộ Hoài Vũ thì lắng nghe, trên mặt vẫn là nét lạnh lùng cố hữu.

Viên Hỷ đờ ra, không ngờ lại chạm trán họ, chỉ thấy gặp ai trong hai người này cũng đều ngượng ngùng, nên muốn tránh đi cho mau, vội vã quay người chạy ra ngoài nhưng đâu ngờ lúc quay đi hơi gấp, gót giày nho nhỏ trượt trên nền nhà một phát, cả người thoáng chốc mất hết cân bằng, cánh tay quơ quơ trong không khí cái hai rồi “phịch” một tiếng đã bệt xuống nền nhà, mông vừa chạm đất, lại đúng ngay phần xương nhọn, đau buốt đến nỗi Viên Hỷ muốn gãy răng rách miệng: Bà nó chứ, ai rảnh mà bôi sáp nhiều thế này chứ!

Cô vẫn còn đang ngoạc mồm ra hít hà thì nhìn thấy ngay gương mặt Trương Hằng xuất hiện ngay trước mắt, anh ta nhìn thấy Viên Hỷ cũng ngẩn ra, rồi cười ha hả đến nghẹn thở, vừa cười vừa nói: “Em gái à, sao lần nào em xuất hiện cũng sinh động thế? Cho dù muốn thu hút sự chú ý của bọn anh thì cũng đâu cần làm quá mức vậy đâu? Ngồi mạnh như thế, anh đây có thể nghe thấy âm thanh phần mông xinh của em chạm đất kia đấy!”

Viên Hỷ đã sắp thẹn quá hóa giận, liếc Bộ Hoài Vũ một cái, anh lại không nhìn cô mà quay lưng lại, ngắm quảng cáo trên bảng điện tử.

Trương Hằng vẫn đứng kia cười đến không biết sống chết là gì, vươn tay ra kéo Viên Hỷ dậy: “Dậy nào, xem xem mông có dập không?”

Viên Hỷ gạt tay anh ta ra, tức giận đùng đùng nghiến răng nghiến lợi nhìn Trương Hằng, Trương Hằng đâu biết rằng Viên Hỷ vì muốn tránh họ nên mới ngã đau như thế, thấy bộ dạng cô như vậy liền không nhịn được cười, hỏi: “Em gái à, chúng ta có thù hả? Em muốn xơi tái anh à?” Sau đó lại cố ý quay đầu, gào lên vẻ bất hạnh với Bộ Hoài Vũ: “Cậu đắc tội với em gái này hả?”

Bộ Hoài Vũ quay người lại, không hề nhìn Viên Hỷ, trên gương mặt vẫn nét dửng dưng, hỏi Trương Hằng: “Cậu vẫn muốn đi ăn chứ? Không ăn thì biến về mau mau, đâu ra mà nhiều lời thế không biết!”

Trương Hằng cười hề hề, xoay lại hỏi Viên Hỷ: “Em làm việc ở đây à?”

Viên Hỷ gật đầu, muốn xoa xoa mông mình, nhưng đứng trước mặt hai người đàn ông thế này lại cảm thấy ngượng ngùng xấu hổ.

“Ớ! Đúng là có duyên thật,” chỉ vào Bộ Hoài Vũ lại hỏi tiếp: “Tên này cũng làm ở đây, hai người có quen nhau không?”

Viên Hỷ cũng không biết nghĩ thế nào mà phản ứng lúc ấy là lắc đầu, không ngờ Bộ Hoài Vũ lại gật gật đầu. Trương Hằng liền nghệch ra, lại “hề hề” cười khan hai tiếng, “Được rồi, mặc kệ trước đây đi, anh là Trương Hằng, tên này là Bộ Hoài Vũ, còn em?”

“Viên Hỷ.”

“Ừ, tốt, vậy xem như quen nhau rồi nhé, sau này nếu có người lại hỏi hai người thì đừng có lạc tông như vậy nữa!” Trương Hằng cười nói, rồi lại hỏi: “Ăn cơm chưa, đi cùng nhé?”

“Tôi ăn, ăn rồi.” Viên Hỷ chưa từng nói dối bao giờ nên giọng nói có vẻ mất tự nhiên.

Trương Hằng nhìn Viên Hỷ cười gian, hỏi: “Ăn… ăn được gì rồi?”

Viên Hỷ thoáng nghẹn họng, mất tự tin liếc Bộ Hoài Vũ một cái, thấy anh cũng đang lặng lẽ nhìn mình thì lời nói dối đã ở ngay miệng cũng không cách nào thoát ra được.

Bộ Hoài Vũ thấy dáng vẻ Viên Hỷ há mồm cứng họng thì cũng cười khẽ một lúc rồi bảo: “Nếu đã chưa ăn thì cùng đi.”

Trương Hằng cũng đế thêm vào: “Đừng có nhỏ nhen thế, thấy một cô nàng bé nhỏ lanh lợi như em mà sao lại lằng nhằng thế, đi thôi, cùng đi với nhau, người càng đông càng vui, tên này mới kiếm được một khoản kha khá, chúng ta trấn lột hắn một bữa mới được!”

Bị lời Trương Hằng khiêu khích, Viên Hỷ cũng thấy mình đúng là lằng nhằng thật, thì ăn một bữa cơm thôi mà, đi thì đi chứ! Gật gật đầu, và rồi theo Bộ Hoài Vũ và Trương Hằng lên xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.