Ngày hôm sau, Viên Hỷ bảo Hà
Thích nghỉ một ngày để đến đưa họ đi mua đồ, bà Viên không yên tâm Viên Hỷ và
Thanh Trác, sợ Thanh Trác làm hỏng việc, cũng e ngại Viên Hỷ khiến tình hình
xấu đi nên cũng theo lên xe. Trên đường đi, Hà Thích cũng thử trò chuyện với bà
Viên, trong lòng bà vốn không ưa Hà Thích lắm, nhưng ngại có Tiểu Hồng trên xe
nên cũng không tiện tỏ ra mặt, vì thế cũng nói vài ba câu với anh, có vẻ như
ngầm chấp thuận quan hệ giữa Viên Hỷ và Hà Thích.
Hà Thích thực ra không tán thành sự thỏa hiệp của Viên Hỷ, nghĩ rằng “cưới” vợ
cho Thanh Trác vốn là một chuyện quá ư hoang đường, không có đạo đức, trong
tiềm thức càng bị ảnh hưởng bởi Bì Hối, cho rằng cứ thế này thì chỉ đổi lấy
việc bà Viên càng khắc nghiệt hơn thôi. Nhưng anh không dám tỏ vẻ gì trước mặt
mẹ vợ tương lai, chỉ nhân lúc mọi người không chú ý mà lén hỏi Viên Hỷ: “Thật
không ngăn cản được à?”
Viên Hỷ cười khổ rồi lắc đầu, nếu
có thể thì cô cũng không muốn sự việc phát triển đến mức này. Tính khí của mẹ
cô hiểu rõ, cho dù có phản đối cũng chẳng thể khiến mẹ thay đổi tí nào, mà chỉ
khiến mọi người đau khổ hơn thôi. Những việc mẹ đã quyết định thì không thể nào
thay đổi, mà đêm qua cô nằm trên salon cũng đã nghĩ ngợi rất lâu, đã nguội lạnh
tâm ý với gia đình, đã không còn muốn lo nghĩ nữa.
Cả ngày Thanh Trác đều tỏ ra
không vui, hỏi mấy lần là tại sao Bộ Hoài Vũ không đến, chẳng phải đã hứa sẽ
đưa anh đi công viên chơi hay sao? Sao lại cứ đi mua quần áo mãi thế? Hà Thích
nghe thế thì có vẻ thiếu tự nhiên, anh cũng muốn lấy lòng Thanh Trác, nhưng
thật sự không biết phải đối xử với Thanh Trác thế nào, cũng chẳng thể đối xử
với một người đàn ông như đối xử với trẻ con được.
Cả một nhóm người nhìn rất kỳ
quặc, luôn khiến những người bộ hành chú ý đến. Bà Viên dù đến đâu cũng phải
mặc cả với người ta trước, cũng bất chấp họ có giảm giá hay không. Hà Thích
khéo léo nhắc bà mấy lần, nhưng bà vẫn cứ đến nơi là mặc cả ngay, sau đó than
thở món đồ không đáng giá đó. Hà Thích nhìn thấy những cô bán hàng nhìn mọi
người với ánh mắt kỳ lạ là mặt lại nóng hực, cuối cùng anh chỉ đi theo phía xa
xa, thấy Viên Hỷ mua đồ rồi mới tiến đến cầm hộ, sau đó lại lỉnh ra phía sau.
Viên Hỷ cứ lẳng lặng không nói,
ngay cả với Thanh Trác cũng chẳng mấy khi đếm xỉa đến, chỉ dẫn bà Viên và Tiểu
Hồng lang thang hết khu thương mại này đến khu bách hóa khác. Tiểu Hồng đòi rất
nhiều thứ, Viên Hỷ cũng chẳng ý kiến gì, chỉ gật đầu đồng ý, đến mức bà Viên
cũng bắt đầu thấy xót tiền, mấy lần cười giả lả khuyên Tiểu Hồng hay là dạo xem
đã rồi hẵng mua, biết đâu có thứ khác hợp hơn. Tiểu Hồng không nói năng gì, chỉ
lạnh mặt rồi quay đầu bỏ đi ngay, bà Viên lại vội vàng theo sau gọi “mua đi mua
đi”. Viên Hỷ chỉ cười lạnh, sau đó móc tiền, mua!
Suốt một ngày dù không mua quần
áo hàng hiệu nhưng cũng tốn hết cả vạn tệ (1 vạn tệ = 33 triệu VNĐ >o
Buổi tối Bì Hối đến thăm Viên Hỷ,
nghe mọi việc sau thì giận dữ cốc thẳng vào trán Viên Hỷ, hậm hực hét: “Cậu sĩ
diện cái gì chứ? Có hiểu không? Viên Hỷ, cậu làm tớ thất vọng quá, cậu không
thể ‘cương’ với mẹ cậu được một lần à? Bốn năm trước cậu còn dám đoạn tuyệt
quan hệ, sau bây giờ không dám nữa? Lớn bằng này rồi sao mà dại thế?”
Viên Hỷ không nói gì, chỉ ngửa
đầu ra sau tránh bàn tay Bì Hối, đợi bạn mình hết giận rồi mới bảo: “Chính vì
lớn rồi nên mới biết đoạn tuyệt quan hệ với mẹ là vô dụng. Cho dù cắt đứt quan
hệ mẹ con thì quan hệ huyết thống vẫn còn đó. Bố mình vẫn là bố, anh mình vẫn
là anh, mình không thể bất lực nhìn họ chịu khổ được.”
“Thế cậu tự chịu à?” Bì Hối tức
giận, “Tiền cậu ở đâu ra? Tháng nào cũng gửi tiền về nhà, cậu còn được bao
nhiêu? Viên Hỷ, tớ thật sự không hiểu đầu cậu có ngốc thật không, đó là một cái
động không đáy! Động không đáy cậu có hiểu không? Cậu lấp đầy được không? Cho
dù anh cậu cưới vợ, cậu nghĩ thế là xong à? Cậu phải lo cho cả nhà họ! Cậu lo
được đến khi nào?”
“Đến khi mình không lo được nữa
thì thôi.” Viên Hủ u sầu đáp.
Bì Hối im bặt, một lúc sau mới
nhỏ giọng hỏi: “Tiền thì sao? Hà Thích có ý gì không?”
Viên Hỷ mím môi, khẽ lắc đầu:
“Mình không cần tiền của anh ấy.”
Bì Hối chau mày, nhưng cũng hiểu
tâm trạng Viên Hỷ, cô mấp máy môi một lúc rồi bảo: “Về mặt tiền bạc thì tớ cũng
thoải mái nên chẳng dành dụm được là bao, có điều vẫn còn được một ít, cậu cứ
lấy trước để ứng phó đi, để mẹ cậu về đã rồi hẵng tính.” Thấy Viên Hỷ lại định
từ chối, Bì Hối trừng mắt nhìn, “Đủ rồi! Đừng ủy mỵ nữa! Cậu nợ tớ nhiều rồi
nên bây giờ có thêm cũng chả sao. Nhớ là sau này nếu tớ gặp chuyện, cậu phải
xuất hiện huơ đao trợ giúp đấy!”
Viên Hỷ cười khổ sở, vẫn còn phải
mua “ba thứ vàng” cho Tiểu Hồng, bây giờ cô thật sự rất cần tiền.
Lúc đưa Bì Hối về, Viên Hỷ cũng
theo cô xuống lầu, Bì Hối thắc mắc: “Cậu còn tiễn làm gì nữa?”
“Không phải tiễn cậu.” Viên Hỷ
quay đầu liếc nhìn phía sau, “Mình muốn xuống lầu hít thở một chút, trong đó…
mệt lắm!”
Đêm mùa thu đã có hơi lạnh thấu
xương, không biết từ buổi sớm mai nào mà những cành cây vốn xanh um lá bỗng
dưng rụng sạch. Tiễn Bì Hối về rồi, Viên Hỷ chậm rãi rảo quanh khu nhà một
mình, bàn chân dẫm đạp lên những chiếc lá rơi bên dưới, cô cảm thấy rất rối
loạn, luôn muốn suy nghĩ một số việc nào đó, nhưng tư duy cứ đình trệ, chẳng
thể nào nghĩ nổi.
Cô có thể thấy sự ngượng ngùng
ban sáng của Hà Thích, không phải cô mất tri giác, mà thấy rồi thì để làm gì?
Trách móc anh ư? Nhưng sao có thể trách anh được? Nếu cô đứng trên vị trí một
người lạ, cô có thể làm tốt hơn anh không? Viên Hỷ lắc đầu cười khổ, tự vấn
những chuyện cô không làm được mà sao lại yêu cầu người khác?
Rẽ qua góc tòa nhà, ánh đèn đường
càng mờ nhạt, ánh đèn vương vãi trên chiếc xe màu đen đậu bên đường, chẳng
những không chiếu sáng mà còn khiến đường nét thân xe trở nên mù mờ hơn, như
thể chỉ chớp mắt một cái là nó sẽ biến mất vào bóng đêm. Bộ Hoài Vũ ngồi trong
xe, lặng lẽ nhìn ô cửa sổ sáng đèn trên kia mà xuất thần. Anh cũng không biết
tại sao lại đến đây, rõ ràng là muốn về nhà, nhưng khi đi ngang tiểu khu này
lại vô thức rẽ vào. Chẳng lẽ đến lúc này rồi mà anh vẫn chưa chịu từ bỏ? Anh
cười tự trào, cuối cùng thu ánh nhìn lại, khởi động xe.
Viên Hỷ đã rảo quanh khu một lúc
lâu, hơi nóng theo cô ra từ trong nhà đã tan mất, gió thấm qua từng lần áo chỉ
cảm thấy lạnh. Cô nghĩ ngợi rồi cũng thấy mình nực cười, vốn là đã chẳng ai
thương xót thì hà cớ gì phải hành hạ bản thân. Thế là cô thở dài rồi cúi đầu
chầm chậm quay về, trước mặt có một chiếc xe chạy ngang, cô cũng không lưu ý,
chỉ nhường đường theo phản xạ, quay mặt đi tránh ánh đèn xe chói mắt, ai ngờ
chiếc xe càng đến gần càng chạy chậm lại, cuối cùng dừng lại bên cạnh cô.
Viên Hỷ kinh ngạc quay đầu lại,
sau đó nhìn thấy Bộ Hoài Vũ vẻ mặt bình thản trên xe.
“Lên xe đi.” Anh nói gọn.
Không phải dò hỏi, cũng không
thỉnh cầu, tuy giọng không lớn nhưng có sự kiên định không cho phép từ chối.
Trong tích tắc, Viên Hỷ có phần hoang mang, như thể lại trở về cái đêm lạnh giá
ấy, cũng một câu nói ngắn gọn như thế, cũng một vẻ mặt thờ ơ như thế, thậm chí
đến ngữ điệu của anh cũng không chút thay đổi. Nhưng chỉ một câu bình thản ấy
đã cho cô một hơi ấm và sự an toàn đến vô cùng.
Thời khắc ấy, Viên Hỷ không nghĩ
sẽ từ chối, bước lên xe anh như có ma xui quỷ khiến. Vừa ngồi vào trong, hơi ấm
lập tức bao bọc lấy cô, rất ấm, tốt quá, Viên Hỷ không nén được phát ra một hơi
thở dài. Nghe thấy tiếng cười khẽ của anh, cô nghiêng đầu nhìn, thấy anh nhướn
môi lên, lộ ra một nụ cười rất dịu dàng.
Viên Hỷ cũng cười theo, hỏi: “Tìm
em à? Có chuyện gì không?”
Bộ Hoài Vũ lắc đầu, “Đến để thăm
em, không có gì.”
Phía sau có xe khác chạy đến,
nhấn còi ra hiệu cho xe họ chạy nhanh. Bộ Hoài Vũ liếc nhìn Viên Hỷ rồi khởi
động xe, khẽ hỏi: “Muốn đi đâu?”
Viên Hỷ ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Anh
có đói không? Em mời anh đi ăn vậy.”
Bộ Hoài Vũ không hỏi ăn ở đâu mà
lái xe thẳng ra ngoài tiểu khu, đến quán ăn nhỏ lần trước họ đã ăn đêm ở đó. Trong
quán vẫn đông người, hai người tìm một góc khuất rồi ngồi xuống chọn mấy món,
một lúc sau phục vụ đã dọn lên, Viên Hỷ hai tay bưng bát húp một ngụm cháo
nóng, cảm thấy hơi nóng xuyên qua cổ họng rồi rơi xuống dạ dày, lúc này mới cảm
thấy ấm áp từ trong ra ngoài.
Bộ Hoài Vũ không động đũa, chỉ
nhìn cô và dịu giọng hỏi: “Buổi tối chưa ăn à?”
Viên Hỷ cười rồi lắc đầu, đặt bát
lại trên bàn rồi cúi đầu ngẩn ngơ. Ba bữa cơm không thiếu bữa nào, chỉ có điều
không ăn nổi.
“Tại sao con người phải sống?”
Viên Hỷ đột ngột ngẩng lên hỏi.
Bộ Hoài Vũ cứng người, ngẩn ngơ
nhìn Viên Hỷ một lúc, sau đó mới rủ mắt xuống, ngón tay vô thức khẽ sờ quanh
mép bàn, một lúc sau mới ngước mắt lên nhìn thẳng vào cô: “Em không nên hỏi tại
sao con người phải sống, mà nên hỏi là con người phải làm thế nào mới có thể
sống, mới có thể sống thật tốt.”
Không hỏi tại sao sống, chỉ hỏi
phải sống thế nào, không hỏi tại sao cô lại sinh ra trong một gia đình như thế,
chỉ hỏi cô phải sống tốt cho mình trong gia đình như thế bằng cách nào? Cô thẫn
thờ nhìn Bộ Hoài Vũ, ánh mắt anh sâu thẳm mà sáng rỡ, toát lên vẻ bình thản và
kiên cường.
Bộ Hoài Vũ khẽ nhướn môi lên,
Viên Hỷ bỗng hoàn hồn lại, vội vã nhếch môi lên cười theo rồi quay nhìn nơi
khác. Hai người không nói gì nữa, cúi đầu lặng lẽ ăn, như hai người xa lạ chỉ
ngồi cùng bàn. Ăn cơm xong, Bộ Hoài Vũ nhìn Viên Hỷ, đứng lên, “Đi thôi.”
Viên Hỷ đáp lại rồi đứng dậy theo
anh ra ngoài.
Chiếc xe chạy đến dưới tòa nhà
của Viên Hỷ, vẫn là Bộ Hoài Vũ gọi cô thức dậy, Viên Hỷ có phần ngượng ngập,
không biết vì sao mình lại ngủ thiếp đi, vội cười vẻ lúng túng, “Có lẽ do xe
anh thoải mái quá, sao em cứ ngồi lên là muốn ngủ nhỉ!”
Bộ Hoài Vũ chỉ mỉm cười mà không
nói gì, có lẽ sợ cô ngủ thiếp đi sẽ cảm lạnh, nên máy điều hòa trong xe chỉnh
nhiệt độ rất cao, trên trán anh đã lấm tấm mồ hôi, thấy Viên Hỷ đã tỉnh thì tắt
máy điều hòa đi, khẽ nói: “Ngồi một lúc cho bớt nóng rồi xuống, cẩn thận cảm
đấy.”
Viên Hỷ ngủ đến nỗi cũng thấy
phát nóng cả người, có điều vẫn không định ngồi lại trong xe lâu, cô kéo chặt áo
khoác, vừa mở cửa xe vừa cười nói: “Không sao, cách có hai bước chứ mấy, muộn
quá rồi, anh về sớm nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đi làm.”
Cô
xuống xe, rồi quay lại nhìn Bộ Hoài Vũ, mím môi thật chặt rồi mới mấp máy nói:
“Tối nay… cám ơn anh.” Nói xong ôm chặt lấy vai đi thật nhanh vào trong. Cô
biết Bộ Hoài Vũ vẫn đứng sau lưng nhìn theo, nhưng cô không quay đầu lại. Không
phải cô vô tình, không phải cô ích kỷ, mà cô chỉ tham lam, tham lam chút hơi ấm
cô có được từ anh, cô không nỡ để hơi ấm ấy dần dần tản mác, cô vẫn cần hơi ấm
áp đó để cô gắng gượng quay trở lại ngôi nhà ấy, để đối diện với mẹ, và cả cái
gia đình cô chẳng thể cắt đứt’