Bộ Hoài Vũ im lặng, chỉ chậm rãi
đứng dậy, khóe môi dần nhướn lên nhưng rồi nụ cười lại đông cứng. Một lúc sau,
hàng mi anh hạ xuống che khuất tầm nhìn, lặng lẽ ra ngoài, sống lưng ưỡn thẳng.
Bì Hối cuống quýt nhìn Viên Hỷ, bảo: “Viên Hỷ! Cậu điên rồi hả? Cậu nói những
lời làm tổn thương người khác quá!” Nói rồi đuổi theo Bộ Hoài Vũ. Trương Hằng
vỗ nhẹ lên vai Viên Hỷ, thở dài một tiếng rồi cũng theo sau. Chỉ còn lại Viên
Hỷ đứng đờ tại chỗ, thẫn thờ nhìn theo bóng từng người một khuất dần sau cửa.
Cô cảm giác cơ thể mình từ trong ra ngoài đều bị rút cạn sạch, chân mềm nhũn
không đỡ được trọng lượng cơ thể nữa, chỉ dựa vào tường từ từ quỳ xuống, đồng
thời tự hỏi, chuyện gì thế này? Cô đã bị gì thế này?
“Viên Hỷ…” Hà Thích đưa tay ra đỡ
lấy cô.
“Tránh ra.” Cô nói, cúi đầu ôm
chặt vai mình, “Đi hết đi, dẫn Ella của anh đi ngay.”
Từ đó về sau, Ella không còn xuất
hiện. Hà Thích vẫn chạy đi chạy về, bất chấp Viên Hỷ phớt lờ anh, bất chấp cô
đối xử thế nào. Có lúc không có chuyện gì để làm, anh cũng đến thường xuyên,
ngồi một bên lẳng lặng ngắm Viên Hỷ chăm sóc anh trai. Ca phẫu thuật của Thanh
Trác chỉ là ca mổ nhỏ nên được ra viện nhanh chóng, Hà Thích đến đón họ rồi dìu
Thanh Trác xuống lầu.
Và ngày phép của Viên Hỷ cũng
hết, thực sự không thể xin nghỉ được nữa nên cô đành đi làm trở lại. Tiểu Hồng
đã muốn về nhà từ lâu, thấy Thanh Trác xuất viện rồi thì càng nằng nặc đòi về.
Bà Viên không nỡ để con trai chịu khổ ngay sau khi mổ xong, cứ cố níu kéo hết
ngày này qua ngày khác. Viên Hỷ thấy cứ vậy mãi cũng chẳng phải cách, bèn bảo
một mình Tiểu Hồng về trước, đợi anh trai lành vết mổ rồi về sau. Tiểu Hồng
không có ý kiến gì, bà Viên tuy không vui lắm nhưng cũng chẳng còn cách nào
khác.
Tiểu Hồng lúc đến không có hành
lý gì nhiều, lúc về lại lỉnh kỉnh túi lớn túi nhỏ, Viên Hỷ và Hà Thích mới miễn
cưỡng đưa đồ đạc đến ga tàu. Lúc về nhà trời đã tối, Viên Hỷ vẫn lừ đừ, suốt
đoạn đường không nói gì. Hà Thích nhìn cô mấy lần, có vẻ muốn nói gì đó nhưng
vẫn không thốt ra câu nào, cuối cùng cũng chẳng dám mở miệng.
Về đến nhà, bà Viên hỏi: “Tiễn
Tiểu Hồng rồi à?”
Viên Hỷ im lặng gật đầu, bắt đầu
dọn dẹp lại căn phòng Tiểu Hồng từng ở, đó vốn là phòng của cô, lúc Tiểu Hồng ở
đây đều để cô ta ngủ, mẹ và anh thì ở phòng Bì Hối, bây giờ Tiểu Hồng đi rồi,
Viên Hỷ muốn để anh và mẹ đổi sang phòng này, dù sao cứ nhờ phòng Bì Hối mãi
cũng không ổn.
Đang lúc trải ra giường thì Hà
Thích đẩy cửa vào. Viên Hỷ mặc kệ anh, vẫn tiếp tục bận rộn. Hà Thích lặng lẽ
đứng một lúc rồi đột ngột bước đến ôm lấy Viên Hỷ. Cô cắn môi, cựa quậy để
thoát ra, nhưng thái độ của Hà Thích rất kiên quyết, bất chấp cô vật lộn thế
nào cũng không buông tay, chỉ ôm cô chặt hơn nữa.
Anh ôm lấy cô thật chặt, dúi đầu
cô vào ngực mình và đặt cằm lên đầu cô, miệng khẽ lẩm bẩm gọi: “Viên Hỷ, Viên
Hỷ…” Giọng anh dịu dàng và bi thương, “Đừng giận nữa, được không? Chúng ta rõ
ràng là yêu nhau, tại sao lại cứ làm tổn thương nhau? Chúng ta bị sao thế này?
Đã yêu bao lâu rồi, đã trải qua bao nhiêu chuyện rồi, tại sao hạnh phúc đang ở
trước mắt mà em lại định từ bỏ? Em không yêu anh nữa ư? Anh là Hà Thích, Hà
Thích của em đây mà!”
Viên Hỷ dần dần không chống cự
nữa, cuối cùng buông xuôi, lặng lẽ để anh ôm. Tim cô cũng đau nhói, phải, họ
đang gặp chuyện gì thế này? Rõ ràng là yêu nhau mà, rốt cuộc đã sai lầm chỗ
nào?
Tay Hà Thích vuốt ve tóc cô, thì
thầm: “Viên Hỷ, anh lắng nghe nhịp tim của anh, nó sẽ nói em biết anh yêu em
đến nhường nào, Viên Hỷ, anh thật lòng yêu em. Đừng giận anh nữa, nhé? Đừng
phớt lờ anh, anh không chịu nổi, sẽ phát điên mất. Viên Hỷ…” Anh đột ngột ngẩng
đầu, nhìn cô chăm chú, trong đôi mắt lấp loáng ánh lệ, “Chúng ta kết hôn nhé?
Vừa hay có mẹ và anh trai em ở đây, chúng ta đón bố em đến nữa, Tết Nguyên Đán
sẽ kết hôn, được không?”
Ánh mắt anh rất cuồng nhiệt,
giọng nói run rẩy, nhưng không hiểu vì sao mà cô lại thấy hoảng loạn, kết hôn
ư? Có thể kết hôn thật sao? Nếu lấy anh thì có thể hạnh phúc, vậy thì cô có thể
nắm bắt được hạnh phúc đó không?
“Còn Ella?”
“Kệ cô ấy!” Hà Thích nhìn cô,
“Cho dù cô ấy ở lại hay đi về, sao cũng được, chúng ta cứ mặc kệ, anh cũng
không gặp gỡ cô ấy nữa, nếu cô ấy ở lại công ty lão Từ, thì anh sẽ nghỉ việc.
Em yên tâm, anh sẽ không dính líu gì đến cô ấy nữa đâu!”
Nhưng cô vẫn còn quá nhiều e
ngại, lại hỏi: “Vậy còn bố mẹ anh?”
“Cũng mặc kệ! Họ chỉ có mình anh,
anh yêu ai thì người đó sẽ là con dâu của họ, em yên tâm, mẹ anh là người rất
dễ chịu, họ sẽ không làm khó chúng ta.”
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì cả,” Hà Thích
cười khẽ: “Nếu họ đón nhận em thì sẽ có con trai và con dâu, còn nếu không thì
họ sẽ mất cả con trai, họ sẽ tính kỹ chuyện này, vả lại chúng ta lại ở đây, tự
nuôi sống chính mình, không cần sợ họ.”
Chỉ cần anh yêu cô, chỉ cần cô
cũng yêu anh, thế thì còn khó khăn gì? Anh rất kiên định và lạc quan, bừng bừng
tự tin nhìn Viên Hỷ, chờ đợi một câu trả lời chắc chắn của cô. Nhưng Viên Hỷ
đột ngột thoái lui, cô sợ hãi, cô không dám tin hạnh phúc lại dễ dàng nắm bắt
như anh nói, cô đã chịu quá nhiều cú sốc rồi. Cô nhận lời cầu hôn của Hà Thích,
sau đó mẹ đưa anh trai đến đây; cô ảo tưởng đến hôn lễ của mình và Hà Thích,
thì nhìn thấy Ella trong bệnh viện. Bây giờ, trong thoáng chốc cô bỗng thấy rất
sợ hãi, sợ hôn lễ của mình và Hà Thích. Ông trời sao có thể đặt hạnh phúc trước
mặt cô đơn giản như thế được, hôn lễ này sẽ mang đến cho cô điều gì? Cô thật sự
rất sợ hãi.
“Để em nghĩ đã,” Viên Hỷ đắng
họng, rồi dần dần đẩy Hà Thích ra, “Dù sao kết hôn là việc cả đời, chúng ta đều
phải suy nghĩ kỹ lưỡng, em không mong muốn sau này có người phải hối hận.”
“Anh sẽ không hối hận!” Hà Thích
cuống lên.
“Nhưng em sợ rằng em sẽ hối hận!”
Viên Hỷ cười cay đắng, quay người đi tiếp tục công việc ban nãy, phải, cô sợ,
vì nghe anh nói lúc nãy, cô có thể đoán ra bố mẹ anh không ưa thích cô, cô sợ
một cuộc hôn nhân không có lời chúc phúc của cha mẹ anh. Một bên là gia đình
anh, một bên là cô, đến khi phải đặt lên hai đầu cân, anh sẽ phải làm sao?
Hà Thích không ngờ Viên Hỷ lại
nói câu đó, trái tim anh từ từ lạnh dần, tỏ ra thất vọng, nhưng nhiều hơn thế
là nỗi đau, anh lặng lẽ nhìn cô một lúc rồi khẽ nói: “Được, anh đợi, anh sẽ đợi
quyết định của em.”
Bì Hối thật sự bực mình với Viên
Hỷ, mấy hôm nay không đếm xỉa gì đến cô. Vốn nghĩ rằng Viên Hỷ sẽ chủ động tìm
cô, ngờ đâu Viên Hỷ cứ lẳng lặng đi làm lại, Bì Hối tức điên, định tranh thủ
giờ nghỉ trưa đến tìm Viên Hỷ, bắt cô phải đi xin lỗi Bộ Hoài Vũ cho bằng được.
Viên Hỷ cố rút tay ra, hỏi Bì Hối
vẻ rất đáng thương: “Cậu ăn cơm chưa? Mình mời cậu đi ăn trước nhé.”
“Ăn cơm? Tớ giận đến no luôn
này!” Bì Hối tức tối, “Hôm ấy cậu nói năng cái kiểu gì vậy hả? Viên Hỷ, Bộ Hoài
Vũ có lỗi với cậu chỗ nào, hả? Sự nhẫn nhịn của anh ấy đổi lại những lời đó của
cậu ư? Cái gì mà là ‘chúng em chẳng là gì cả’? Cái gì mà là ‘người xa lạ’? Cậu
nói thế làm tổn thương người ta đến mấy, cậu có biết không? Viên Hỷ, tớ muốn
bóp chết cậu quá!” Bì Hối chỉ tay vào Viên Hỷ, hậm hực: “Đừng có rụt cổ lại với
tớ, hôm nay tớ không mắc lừa cậu đâu!”
“Bì Hối!” Viên Hỷ cố nén giọng,
thì thầm, “Cậu nói nhỏ thôi, đây là công ty, lát nữa đồng nghiệp ăn xong cơm
quay lại, để người khác nghe thấy thì không tốt đâu.”
Bì Hối cười lạnh, kéo tay Viên
Hỷ: “Tớ không sợ, ai thích nghe cứ nghe đi! Hôm nay cậu phải đến xin lỗi Bộ
Hoài Vũ cho tớ, nếu không đừng trách tớ không trọng tình nghĩa!”
Đang nói thì quả nhiên có đồng
nghiệp của Viên Hỷ về, cô không dám nói nhiều với Bì Hối nên vội kéo bạn mình
ra ngoài. Bì Hối kéo cô đến thang máy, vừa đi vừa uy hiếp: “Tốt nhất là ngoan
ngoãn nghe lời đi, cậu cũng biết tớ mặt dày, mà đây là công ty của cậu, không
phải của tớ, tớ chả sợ mất mặt.”
“Tớ định kết hôn.”
“Cái giiiiì???” Bì Hối khựng lại,
quay người nhìn Viên Hỷ vẻ không-tin-được, “Cậu nói gì thế?”
Viên Hỷ cắn môi, tránh ánh nhìn
của Bì Hối rồi đáp nhỏ: “Hà Thích định Nguyên Đán, nhân lúc mẹ và anh tớ vẫn
còn ở đây, rồi đón bố đến, rồi tổ chức ở đây.” Cô dừng chân, hít một hơi sâu
rồi cố lấy hết can đảm nhìn Bì Hối, hỏi: “Cậu nghĩ mình bắt buộc phải xin lỗi
anh ấy ư? Tổn thương quá nhiều thì sẽ bỏ cuộc hoàn toàn, như thế chẳng phải là
đủ dứt khoát rồi à?”
Bì Hối nhìn Viên Hỷ như thể đang
nhìn quái vật, ánh mắt lộ vẻ sững sờ và thắc mắc, hồi lâu sau mới thở nặng
nhọc, hỏi: “Viên Hỷ, cậu nhất định phải đi con đường tệ hại đó ư? Cậu bị sao
thế hả? Cậu có biết cậu đã thay đổi nhiều thế nào không? Bạn bè của nhau hơn
hai mươi năm, tớ sắp không nhận ra cậu rồi đấy! Viên Hỷ! Cậu bị sao vậy???”
Có mấy người đi ngang đều nhìn
họ, Viên Hỷ quay người đi tránh ánh mắt đồng nghiệp, cười khổ sở, mọi người đều
hỏi cô bị sao vậy, Hà Thích hỏi, Bì Hối cũng hỏi, rốt cuộc là cô bị làm sao?
Bì Hối nhìn cô, bức xúc kéo đi
tiếp: “Tớ mặc kệ! Tớ chỉ muốn cậu xin lỗi Bộ Hoài Vũ! Tớ mặc kệ cậu rốt cuộc là
kết hôn với ai, những gì cậu nợ thì cậu phải trả! Tự cậu đi nói với anh ấy! Cậu
đã đâm anh ấy một nhát rồi thì không ngại đâm thêm vài nhát nữa! Cậu đã nói tổn
thương quá thì sẽ bỏ cuộc mà? Vậy dứt khoát làm tổn thương nữa đi, để anh ấy bỏ
cuộc thoải mái hơn!”
“Bì Hối!” Viên Hỷ vội vã kéo Bì
Hối dừng lại, khó nhọc lên tiếng: “Tớ không dám, Hà Thích nói đúng, là tớ không
dám.”
Bì Hối đờ người, buông tay.
Viên Hỷ cười bất lực, quay người
tiến về lối cầu thang bộ, rồi tìm một góc vắng người, ngồi bệt xuống, sau đó
ngẩng lên nhìn Bì Hối: “Bì Hối, cậu đừng ép tớ, tớ không thể đi được, thật sự…
Tớ biết mình có lỗi với a nh ấy, nhưng đã đi đến nước này rồi, tớ không cách
nào quay đầu lại được, cậu bảo tớ làm sao đây?”
Cô ngửa đầu ra sau, nhắm mắt lại
nuốt giọt nước mắt chua xót vào trong, khẽ lên tiếng: “Tớ đã rối loạn lắm rồi,
thấy mình rõ ràng yêu Hà Thích, nhưng người tớ nằm mơ lại là Bộ Hoài Vũ, tớ
không ngờ mình lại là người đứng núi này trông núi nọ như thế! Nhưng tớ còn làm
gì được? Tớ đã yêu Hà Thích hơn sáu năm, tớ không cam tâm, bọn tớ đều là mối
tình đầu của nhau, mãi mãi cũng không quên được người kia, không quên được niềm
vui từng có. Nhưng còn Bộ Hoài Vũ? Anh ấy cũng có một mối tình cuồng nhiệt,
trong lòng anh ấy cũng mãi mãi tồn tại cô gái ấy. Hà Thích và Ella từng ở bên
nhau, nhưng hễ được lựa chọn thì anh ấy vẫn chọn tớ, trong lòng anh ấy Ella mãi
mãi không bằng được tớ. Ngược lại? Khi Bộ Hoài Vũ cũng có thể chọn lựa lại từ
đầu, anh ấy có lựa chọn tớ không? Bộ Hoài Vũ tại sao lại yêu tớ? Ngoài việc
nhìn thấy bóng dáng bạn gái cũ ở tớ ra, còn có lý do nào khác nữa không?”
“Bì Hối, tớ đã không còn sức lực
nào để chịu đả kích nữa. Tớ là đứa tự tư tự lợi, biết lòng mình mãi mãi cũng
không quên được Hà Thích, nhưng lại không thể chịu đựng một Thắng Lan tồn tại
trong tim Bộ Hoài Vũ. Tớ đã nghĩ cả rồi, trong tình cảm với Hà Thích, tớ là
người chiếm thế chủ động, anh ấy đơn giản, hướng ngoại, nghĩ gì nói nấy, nhưng
còn Bộ Hoài Vũ? Anh ấy sâu sắc đến nỗi không thấy được đáy, tớ không hiểu nổi,
cũng không thấy được tình cảm anh ấy, không hiểu được tư tưởng của anh, tớ chỉ
có thể thụ động ngồi đợi tình yêu của anh ấy, nhưng một khi tình cảm hư vô này
không còn thì sao? Tớ phải làm sao?”
Bì Hối đờ đẫn nhìn Viên Hỷ, không
nói nổi câu nào.
Viên
Hỷ cười không thành tiếng, ôm lấy mặt: “Bì Hối, kỳ thực nội tâm của tớ rất đen
tối, không chút lương thiện, cũng không hề cao thượng, cái gì tớ cũng muốn,
không thua kém gì những phụ nữ hèn hạ đê tiện, chỉ là tớ không nói ra mà thôi.
He he, cậu khinh thường tớ đi, bản thân tớ cũng thấy khinh bỉ chính mình.