Hôm sau thức dậy, mắt Viên Hỷ
sưng phồng đến mức híp lại thành một đường kẻ, nhìn thứ gì cũng thấy mờ mờ, cô
cười giễu, nghĩ may mà mình chưa mù, vốn số đã khổ rồi, nếu khóc
đến mù mắt thì đúng là phải nhảy lầu thật.
Bà Viên trầm lặng đến kỳ dị, dậy sớm hơn cả Viên Hỷ, thức ăn sáng cũng bày sẵn
trên bàn, sau đó cứ lặng lẽ nhìn cô, mấy lần há miệng ra rồi ngậm lại, giống
như có tâm sự gì đó trong lòng. Đôi mắt bà cũng hoe đỏ, có vẻ đêm qua cũng
không ngủ ngon. Viên Hỷ thấy thế thì cười lạnh, nghĩ một cách ác độc rằng không
biết bà đang đau xót cho đứa con trai yêu quý không cưới được vợ nên đau buồn
đến mất ngủ, hay là xót cả đống tiền hơn vạn tệ đã tiêu cho Tiểu Hồng nữa.
Lúc ra ngoài, bà Viên đã
trả nhẫn lại cho Viên Hỷ, khuyên cô: “Chia tay rồi thì thôi, sau này tìm người
tốt hơn, mẹ thấy Bộ Hoài Vũ được hơn Hà Thích nhiều! Cậu ấy tốt với anh con, mà
cũng không hề chê bai gì…”
Viên Hỷ đón lấy nhẫn, lặng thinh,
không đợi bà Viên nói xong đã ra khỏi nhà. Bộ Hoài Vũ? Đến Hà Thích mà cô cũng
không thể cần đến, thì có tư cách gì mà nhắc đến Bộ Hoài Vũ?
Đồng nghiệp trong công ty thấy
Viên Hỷ đều trợn mắt há mồm, tuy không tiện hỏi gì nhưng ánh mắt thỉnh thoảng
liếc nhìn cô cho thấy họ đang tò mò cực độ. Có điều cũng chẳng vô ích lắm, hôm
qua chưa xin nghỉ mà đã chạy về, trưởng phòng vốn rất tức giận, gọi Viên Hỷ vào
văn phòng muốn phê bình cho một trận, nhưng vừa nhìn thấy “dung nhan” của cô đã
nuốt xuống, khoát khoát tay cho cô ra ngoài, ngẫm nghĩ xem cô gái này không
biết đã gặp chuyện gì tội nghiệp mà khóc đến sưng cả mặt như thế?
Buổi trưa để tránh cho “nhan sắc
mùa hạ” của mình hù dọa mọi người, Viên Hỷ không xuống ăn cơm, vừa gặm được mấy
miếng bánh khô thì nhìn thấy một hộp cơm “cộp” một phát đặt ngay trước mặt như
từ trên trời rơi xuống, cô ngẩn ngơ nhìn lên, thấy gương mặt lạnh lùng của Bộ
Hoài Vũ. Nhưng ngay cả gương mặt lạnh lẽo ấy sau khi nhìn thấy Viên Hỷ cũng
ngẩn ra.
Viên Hỷ cười giễu, thầm nghĩ lần
này sưng to thật rồi, sao ai thấy cô cũng tỏ vẻ như gặp ma vậy nhỉ?
“Tại sao không đi ăn?” Anh lạnh
lùng hỏi.
Viên Hỷ chỉ vào mặt mình, hỏi:
“Anh nghĩ bộ dạng này mà xuống được ư?” Mi mắt cô sưng phồng như bị ngâm trong
nước, mũi vừa đỏ vừa sưng, đến môi miệng cũng sưng vêu lên, giống như ngâm cả
gương mặt và nước và hơ qua lửa vậy.
Bộ Hoài Vũ hơi hổ thẹn, mắt và
mũi là do cô tự khóc mà sưng, nhưng môi thì chắc là bị anh cắn rồi, nhìn kỹ thì
đến cả vết răng vẫn còn. Có điều lúc này không phải là lúc để anh tỏ ra hổ
thẹn, anh tiếp tục lạnh lùng hỏi: “Đã ra nông nỗi đó mà sao còn đi làm?”
Viên Hỷ phì cười: “Không đi làm
thì sao? Chẳng lẽ em ở nhà ăn không khí?”
Không đi làm? Nực cười! Đó là
quyền lợi mà người giàu có mới được hưởng thụ, Viên Hỷ cô thì có tiền ư? Thẻ
tín dụng của cô còn hụt mất mấy ngàn tệ kia kìa!
Bộ Hoài Vũ ngẩn người, không ngờ
Viên Hỷ lại đột nhiên trở chứng như thế, câu nào cũng cay nghiệt! Anh không
muốn so đo tính toán, chỉ hơi nhíu mày: “Mau ăn đi, nguội bây giờ!”
Viên Hỷ bưng lên đưa cho Bộ Hoài
Vũ, lãnh đạm nói: “Em không tiêu nổi, anh ăn đi. Rồi đi nhanh, lát nữa đồng
nghiệp em về rồi.”
Bộ Hoài Vũ không đón lấy, chỉ
nhìn cô. Hai người cứ đờ ra thế, bên ngoài đã có người về, mấy đồng nghiệp của
Viên Hỷ rủ nhau xuống lầu ăn cơm rồi lên, vừa vào đã thấy Bộ Hoài Vũ đứng trước
mặt Viên Hỷ, đều đang trừng mắt với nhau thì lập tức liên kết chuyện anh đột
nhiên xuất hiện với gương mặt sưng phồng của Viên Hỷ lại với nhau. Có người to
gan còn đi ngang chào hỏi Bộ Hoài Vũ, anh gật đầu qua loa rồi tiếp tục trừng
trừng nhìn Viên Hỷ.
Anh mặt dày được, nhưng Viên Hỷ
thì không, tuy cô đã quyết định rằng phải đổi việc, nhưng cho dù đổi việc cũng
phải hết năm nay, còn trước đó cô vẫn phải kiếm sống, cô không muốn bị chết
đuối trong biển nước bọt của thiên hạ, thế là đành thỏa hiệp, đặt hộp cơm trở
xuống bàn, thì thầm với Bộ Hoài Vũ: “Anh đi làm việc trước đi.”
Bộ Hoài Vũ vẫn đứng im, Viên Hỷ
cắn môi rồi thêm một câu: “Em ăn ngay.”
Thế gian này chuyện gì lan truyền
nhanh nhất? Lời đồn đãi! Vẫn chưa đến giờ tan sở mà chuyện Viên Hỷ đá vị hôn
phu để câu lại Bộ Hoài Vũ đã lan truyền khắp tòa nhà. Đủ mọi phiên bản đều có,
mà lại còn nói rất đâu vào đấy. Viên Hỷ cũng nghe phong thanh, cô cười
giễu, nghĩ rằng cô sống cũng có ích, chí ít cũng là trò vui cho thiên hạ.
Chiếc nhẫn cô đã nhờ Bì Hối đưa
trả cho Hà Thích. Cô không dám kể bạn mình nghe chuyện mẹ Hà Thích đến tìm, chỉ
nói cô bỗng nhận ra không yêu Hà Thích nữa, mà là yêu Bộ Hoài Vũ. Bì Hối ngẩn
ra hồi lâu sau chỉ vào cô, nói: “Tớ muốn bóp cậu chết quá, cái trò ác độc này
lúc nào cũng bắt tớ làm. Nếu không yêu rồi thì thôi chứ. Tuy tớ cũng không quan
tâm gì đến Hà Thích, nhưng cũng không trêu đùa người khác như cậu. Cha mẹ người
ta sắp đến rồi, cậu lại không muốn kết hôn nữa, cậu đùa với cả nhà người ta à?
Nói kết hôn là kết hôn, nói không cưới là không cưới, Viên Hỷ à, nhân phẩm của
cậu ném cho chó nó ăn rồi à? Sao cậu nói xuôi cũng được nói ngược cũng xong thế
hả? Cậu giảng đạo lý rất là đâu vào đấy nhé, lúc thì Hà Thích, lúc lại Bộ Hoài
Vũ, cậu làm gì thế? Cậu có lập trường không? Cậu tưởng việc này là gì? Hả?”
Bì Hối chưa bao giờ nói nặng cô
như thế. Viên Hỷ cười giả lả nhưng tim lại rỉ máu, không ai biết rằng cô còn
mong đợi lễ cưới này hơn bất cứ người nào khác, đó từng là sức mạnh để cô tiến
về phía hạnh phúc, để giữ vững cô đối mặt với cái gia đình này.
Bì Hối trả nhẫn về xong cứ lẽo
đẽo theo sau Viên Hỷ than vắn thở dài, cuối cùng Viên Hỷ không chịu nổi nữa,
quay lại hỏi Bì Hối với vẻ mệt mỏi: “Cậu có gì thì cứ nói đi.”
“Hà Thích…” Bì Hối mấp máy môi,
có vẻ do dự, “Nhìn tội lắm, chỉ mấy hôm mà… gầy đến thê thảm…”
Viên Hỷ khép hờ mắt, che giấu mọi
tâm trạng của mình. Cô không biết phải làm gì, cũng không biết có thể làm gì,
ngoài việc bắt mình phải tê dại với mọi chuyện.
Từ đó trở đi không còn thấy tăm
tích gì của Hà Thích nữa, Viên Hỷ vẫn đi làm rồi về nhà, giống một chiếc đồng
hồ đã được vặn dây cót, rất đúng giờ và chuẩn xác. Bộ Hoài Vũ thì như đổi tính
đột ngột, buổi trưa nào cũng đến lầu 22 gọi Viên Hỷ đi ăn cơm rất đúng giờ,
buổi tối tan sở lại đưa cô về nhà, tỏ rõ thái độ theo đuổi cô rất ư là nhiệt
tình. Nhưng chưa ai thấy người nào đi cưa gái lại làm mặt lạnh như xác ướp như
thế, nên dù nhìn thế nào cũng thấy rất kỳ quặc.
Bà Viên lại trở nên rất tĩnh
lặng, lúc ngồi một mình thì luôn thẫn thờ, thấy con gái về nhà rồi tự nhốt mình
trong phòng, mấy lần bà định gọi cửa nhưng tay đưa lên rồi lại thõng xuống, đi
tới đi lui trước cửa phòng rồi thở dài bỏ đi. Cho đến một hôm bà thấy Bộ Hoài
Vũ đưa Viên Hỷ về, đôi mắt bà mới thấy sáng lên, lúc nào cũng lén lút quan sát
hai người, không biết đang nghĩ gì.
Thanh Trác thấy Bộ Hoài Vũ thì
rất sung sướng, tuy trí tuệ anh chỉ bằng một đứa trẻ, nhưng cũng cảm thấy không
khí trong nhà dạo này rất kỳ lạ, nên cũng không dám nghịch phá gì, chỉ ngoan
ngoãn ngồi trước tivi xem phim hoạt hình. Thấy Bộ Hoài Vũ đưa một túi đầy thức
ăn vặt cho mình, anh hứng chí lên, kéo Bộ Hoài Vũ ra nói chuyện huyên thuyên
không dứt, mặc kệ cả ánh mắt nghiêm khắc của mẹ, cứ bám lấy Bộ Hoài Vũ hỏi xem
khi nào đưa anh đi công viên chơi.
Bộ Hoài Vũ cười vui, rất kiên
nhẫn dỗ dành Thanh Trác: “Anh mới mổ xong không thể chơi mấy trò đó được, đợi
đến cuối tuần tôi đưa anh đi sở thú nhé?”
Thanh Trác vỗ tay hoan hô, bà
Viên tuy ngoài miệng trách móc nhưng trong lòng rất vui, có điều không nói ra.
Viên Hỷ tưởng Bộ Hoài Vũ chỉ nhận
lời qua loa, ai ngờ thứ Bảy anh đã lái xe đến đón thật, Thanh Trác sung sướng
nhảy nhót, chưa mặc áo khoác gì đã kéo Viên Hỷ chạy bổ ra ngoài, cô không nỡ để
anh mình thất vọng, nên đành giúp anh mặc áo rồi đi.
Bộ Hoài Vũ nhìn bà Viên: “Bác gái
cùng đi nhé.”
Bà Viên ngẩn người, vội khoát tay
bảo: “Không cần không cần, mọi người đi đi.”
Rồi nhìn Viên Hỷ vẻ hồi hộp. Bộ Hoài
Vũ cười: “Đi thôi, bác ở nhà cũng rảnh rổi, buổi trưa không về đâu, cháu đưa
Thanh Trác chơi cả ngày.”
Bà Viên ấp úng nhìn Viên Hỷ, cô
cúi đầu chỉnh áo khoác lại cho Thanh Trác rồi nói gọn: “Cùng đi, con sợ không
chăm nổi anh.”
Mắt bà Viên hoe đỏ, vội ừ một
tiếng rồi vào trong lấy đồ. Bộ Hoài Vũ thấy bà mang rất nhiều thức ăn thì vội
cười, ngăn lại: “Bác gái, không cần mang theo, lúc đói thì ăn ở bên ngoài là
được.”
“Ôi, thế thì tốn tiền lắm! Món gì
cũng đắt chết đi được, cứ mang theo là tiết kiệm nhất!” Bà Viên nói.
Bộ Hoài Vũ lấy lại mọi thứ đặt
xuống bàn, cười bảo: “Không cần thật ạ, cháu đã nhận lời đưa Thanh Trác đi ăn
một bữa thịnh soạn rồi.”
Bà Viên vẫn nhìn các thứ trên bàn
ăn một cách quyến luyến, e dè nói: “Hay là mấy đứa cứ ăn, bác ăn cái này là
được rồi.”
Bộ Hoài Vũ cười lắc đầu, kéo bà
Viên ra cửa. Thanh Trác đã nhấp nhổm ngoài đó, cứ thúc giục liên tục: “Nhanh
lên nhanh lên!”
Năm ngoái họ cũng đi chơi thế
này, anh trai ngồi trên xe hứng chí vặn vẹo người, cứ chỉ mọi thứ trên đường và
hỏi Bộ Hoài Vũ với vẻ vui mừng, và trên mặt Bộ Hoài Vũ luôn là nụ cười ấm áp,
trả lời những câu hỏi đó một cách rất nghiêm túc.
Thấy cảnh đó, Viên Hỷ như xuất
thần, cũng lần đi chơi ấy đã khiến cô bắt đầu dao động với sự chờ đợi bốn năm
của mình, cũng chính trong lần ấy đã khiến cô biết được lòng anh luôn thấy hổ
thẹn và day dứt với một người con gái khác.
Cùng
một cảnh tượng, chỉ cách chưa đến một năm nhưng giờ đây nghĩ lại thấy xa xôi
quá, không biết là thân xác đã mỏi hay là trái tim đã mệt, dường như đã ngăn cách
mình với mọi thứ qua một lớp kính dày, thấy rất chân thực, nhưng đưa tay lên
chỉ chạm vào lớp kính lạnh lẽo, không một chút hơi ấm nào.