Ai Là Ai Đích Thương

Chương 30: Chương 30




Trong khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, bạn trai của ai đó đã nhảy dựng ngay lên: “Sao anh lại không biết?!”.

Bạn gái thẹn thùng đáp: “Hai nhà hôm nay mới quyết định, người ta cũng vừa mới biết, không tin anh gọi điện về hỏi dì ấy”.

Lục Bất Phá thò tay vào túi lôi di động ra, ấn số của lão mẹ, đường dây chuyển, vừa có người nhấc máy, hắn liền hỏi: “Lão mẹ! Mẹ định cho con đính hôn với Hác Giai à?!”.

“Đúng vậy” nữ thần nào đó lười biếng đáp. Sắc mặt của thiếu niên khiến cho những người xung quanh không đoán ra được đáp án.

“Lão mẹ!” thiếu niên nóng nảy “Mẹ, sao mẹ lại không nói với con tiếng nào!”. Hắn với Hác Giai căn bản không phải là một đôi theo đúng nghĩa! Nam nhân mặt than khuôn mặt trở nên dữ tợn, Tây Môn Mộc Nhất và Vương Linh Linh khẩn trương vạn phần.

Nữ thần im lặng hai giây rồi lại mở miệng: “Mi muốn phản kháng sao?”.

“Lão mẹ …” Lục Bất Phá nhìn đầy xin lỗi cha nuôi và mẹ nuôi, đi nhanh vào toilet, đóng cửa lại. Hác Giai cười đầy ngọt ngào với nam nhân có khuôn mặt dữ tợn đối diện, cầm lấy chén trà tao nhã uống.

Trốn vào buồng vệ sinh, Lục Bất Phá ngồi lên bồn cầu gầm nhẹ: “Lão mẹ! Con với Hác Giai căn bản là không có cái việc đó, mẹ cũng không phải không biết! Hác Giai thích đội trưởng đội con, cô ấy căn bản không thích con”.

“Vậy còn mi?”.

“Con cũng không thích cô ấy. Con chỉ coi cô ấy như em gái của mình”.

“Con bé hơn mi một tuổi đấy”.

“Vậy con đây chỉ coi cô ấy như chị gái”.

Nữ thần thản nhiên nói: “Mi không muốn đính hôn với Hác Giai. Nghe nói mi ở New York mới nhận cha nuôi, mẹ nuôi, lại có bạn bè mới, thôi thì mi ở lại định cư luôn tại Mĩ đi cho lành”.

“Mẹ!” Lục Bất Phá hoảng hốt “Lão mẹ, mẹ là mẹ con! Việc về cha nuôi, mẹ nuôi là lỗi của con, con đã không nói với mẹ. Lão mẹ, là con không tốt, đừng tức giận mà, con, con ngày mai sẽ quay về Hồng Kông”.

“Không cần” nữ thần tựa hồ đau lòng “Ta đây không miễn cưỡng mi” nói xong, cúp điện thoại.

Lục Bất Phá chưa từng sợ hãi như thế, hắn vội vàng gọi lại cho lão mẹ của mình, đối phương tắt điện thoại. Hắn đã khiến cho người mẹ mà mình yêu thương nhất đau lòng, Lục Bất Phá thực muốn khóc. Bối rối gọi điện cho lão ba, qua điện thoại, hắn nghe thấy tiếng khóc của lão mẹ.

“Lão ba, lão mẹ đâu? Con có chuyện muốn nói với lão mẹ”.

Hắn nghe thấy Lục Duy Thành gọi: “Phương Phương, em đừng khóc, thằng nhóc này không phải cố ý chọc tức em. Em bình tĩnh một chút, từ từ cùng nó nói chuyện” Lục Bất Phá nghe được tiếng sụt sịt truyền đến từ đầu dây bên kia, hai mắt hắn cay cay.

“lão mẹ, con nghe lời mẹ, mẹ đừng khóc, đều là con không tốt, con làm mẹ tức giận. Con sẽ đính hôn với Hác Giai, con nhất định sẽ đính hôn với cô ấy”.

“Mi đáp ứng hở?” giọng nữ thần hơi nghèn nghẹn.

“Con đáp ứng, con đáp ứng, chỉ cần lão mẹ không khóc thì cái gì con cũng đáp ứng” thằng nhóc này cũng khóc luôn rồi.

“Sau này việc gì mi cũng nghe lời mẹ?”.

“Vâng, cái gì con cũng nghe”.

“Sau khi trận đấu kết thúc, quay lại Hồng Kông không bao giờ đến Mĩ nữa”.

Cắn nhẹ môi, Lục Bất Phá cũng nghèn nghẹn trong cổ đáp: “Vâng, con không bao giờ đến Mĩ nữa”.

“Được, vậy mẹ đây không khóc nữa” nữ thần sụt sịt mũi “Không còn sớm nữa, mi đi ngủ đi, lần này mà không được quán quân thì đừng vác mặt về nhà” không để thằng con kịp nói, nữ thần cúp điện thoại.

Thất thần nhìn di động, Lục Bất Phá lấy tay vuốt trán. Năm phút sau, tiếng chuông điện thoại lại vang lên, Lục Bất Phá nhìn màn hình, là ba, hắn đón máy.

“Nhóc con, đừng nghĩ ngợi nhiều quá, cũng đừng trách mẹ ngươi. Mẹ ngươi sau khi biết tin ngươi ở bên đó nhận cha, mẹ nuôi hơn nữa còn không nói cho bà ấy nên trong lòng khó chịu. Ngươi cứ đính hôn với Hác Giai, làm mẹ ngươi dịu lại đã, chờ tâm tình bà ấy tốt hơn, các ngươi giải trừ hôn ước cũng không muộn. Nhóc, nhớ là đừng suy nghĩ nhiều, mẹ ngươi làm sao lại nỡ bức ngươi? Chờ ngươi từ Mĩ về, ngươi dỗ dành làm bà ấy cao hứng lại là được”.

“Lão ba, là lỗi của con, con đã không nghĩ đến cảm nhận của mẹ” Lục Bất Phá tự trách bản thân “Đến lúc về, con nhất định giải thích rõ ràng với mẹ”.

“Tốt, giờ cũng không còn sớm, ngươi đi ngủ sớm đi, nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng để mẹ ngươi lại phải lo lắng”.

“Vâng, lão ba”

Lục Bất Phá hít sâu mấy hơi, đè lại nỗi buồn trong lòng, đi ra khỏi toilet.

“Cha nuôi, mẹ nuôi” cười cười với cha mẹ nuôi vẫn đang lo lắng đứng ngoài, Lục Bất Phá đi đến bên cạnh Hác Giai, ôm lấy cô “Con sẽ đính hôn với Hác Giai”.

“Bất Phá…” Vương Linh Linh lo lắng nhìn vào mắt con, hé mồm nhưng lại không biết nên nói gì.

Lục Bất Phá cố gắng cười cho tự nhiên: “Lão mẹ nhà con vốn định làm con bất ngờ, không ngờ lại khiến cho con kinh ngạc đến thế”.

“A, đây, đây vốn là chuyện tốt” Tây Môn Mộc Nhất không được lưu loát nói, ông khổ sở nhìn đứa con vẫn choáng váng nãy giờ “Đến lúc đó, chúng ta nhất định đến, nhất định đến”.

“Cảm ơn bác trai, bác gái” Hác Giai đứng lên, ôm lấy cánh tay bạn trai “Bất Phá, cũng khuya rồi! Hai bác cũng cần nghỉ ngơi”.

“Đúng vậy, không còn sớm, mọi người nên đi nghỉ” Vương Linh Linh giữ chặt chồng, để tránh cho ông kích động, thương tâm xoay người rời đi. Hác Giai níu bạn trai kéo lên trên phòng: “Bất Phá, phòng của anh ở tầng mấy?”. Phía sau, một đôi mắt màu lam vẫn lạnh băng chăm chú nhìn cô, Hác Giai cười đầy gian tà.

Đưa Hác Giai vào phòng ngủ của mình, Lục Bất Phá ngồi xuống sô pha, cúi đầu, thật khó chịu quá!. Hắn rất thương mẹ, rất thương người mẹ mà hắn yêu nhất này. Đây là lần thứ hai hắn gặp lão mẹ khóc, lần đầu tiên là vào lúc hắn tỉnh lại.

“Bất Phá, xảy ra chuyện gì?” Hác Giai ngồi xổm trước mặt, vỗ vỗ hắn, “Phải đính hôn với tôi, ông khó chịu đến thế sao?”.

Lắc đầu, Lục Bất Phá khàn khàn đáp: “Bà đính hôn với tôi rồi thì đội trưởng sẽ ra sao? Không phải bà thích anh ấy sao?”.

Hác Giai mỉm cười, dùng tay nâng khuôn mặt đẹp trai của ai đó lên: “Ừm, Bất Phá, ông nghe cho rõ đây, mấy lời buồn nôn này tôi chỉ nói một lần thôi”.

“Ừ” hai mắt Lục Bất Phá đỏ ngầu, hắn vẫn còn tự trách bản thân vì đã khiến mẹ khóc.

“Bất Phá, hai chúng ta lớn lên cùng nhau từ bé”.

“Ừ” thực xin lỗi, hắn chính là Đoạn Hoa – kẻ đã chiếm lấy thân thể của Bất Phá, hưởng hết hạnh phúc của Lục Bất Phá.

“Tuy rằng tôi yêu Thương Triệt, nhưng nếu so với ông thì tôi yêu ông hơn. Ông không cần đắc ý ngay, tình cảm của tôi dành cho ông không phải là tình yêu. Cho nên thế này nhá, chuyện của ông, tôi luôn ưu tiên hàng đầu. Đừng nghĩ rằng tôi chỉ biết bắt nạt ông, đồng ý đính hôn với ông cũng không phải để kích thích Thương Triệt mà bởi vì đó là tâm nguyện của dì”.

“Hác Giai” nước mắt chảy xuống trên khuôn mặt Lục Bất Phá.

“Haizz, còn nói mình không phải là nhược thụ, chỉ có nhược thụ mới khóc nhè thế này” Hác Giai nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khuôn mặt bạn trai.

“Kia, Bất Phá, tôi sau này chắc chắn sẽ lấy Thương Triệt. VIệc đính hôn này chúng ta chỉ giả bộ thôi, không thể nói với bất cứ ai là chúng ta giả vờ đính hôn, lại càng không được nói với cha, mẹ nuôi của ông, ông giấu dì nhận cha mẹ nuôi khiến dì rất buồn. Ông đúng là đứa con chẳng để ý gì đến mẹ”.

“Là lỗi của tôi, tôi đã khiến mẹ khóc” nhược thụ nào đó thực buồn.

“Không cần lo lắng, dì chỉ nhất thời buồn bực thôi, trước kia dù làm gì ông cũng chẳng bao giờ giấu dì. Vậy mà bây giờ, việc nhận cha mẹ nuôi lớn như vậy ông lại ém nhẹm, dì đương nhiên là không vui rồi. Tuy rằng tôi rất muốn ông làm nhược thụ nhưng tôi cũng mong chờ ông ngày nào đó có thể vươn lên làm nhược công nha. Sinh nhật dì cũng sắp đến rồi phải không? Ông chuẩn bị một món quà lớn cho dì, làm dì vui vẻ là dì nguôi giận ngay ấy mà”.

“Ừ” cầm tay Hác Giai, Lục Bất Phá lần đầu tiên cảm thấy Hác Giai cũng là một người đẹp dịu dàng.

“Hi, Bất Phá, người ta yêu ông như vậy, ông phải làm gì để báo đáp lại chứ?” người đẹp Hác Giai bổ nhào vào lòng thằng bạn nối khố của mình.

“Bà muốn cái gì?” Lục Bất Phá nở nụ cười.

“Tôi muốn Thương Triệt, ông đánh thuốc mê anh ấy rồi khiêng lên trên giường cho tôi”.

Nụ cười trên miệng Lục Bất Phá ngay lập tức đông cứng lại: “Hác Giai, thục nữ không được bắt lính theo danh sách như thế”.

“Thục nữ là cái gì?” Hác Giai chớp chớp mắt “Người ta là hủ nữ”.

“Thế sao bà còn có thể thích Thương Triệt? Anh ấy là trai tơ”.

“Cho nên tôi sẽ YY (*) ông với anh ấy có gian tình. Tôi không ngại chung chồng với ông đâu”.

(*) cho bác nào không biết, YY đại khái là Ý dâm, nghĩ bậy cũng có thể hiểu như kiểu tự sướng ấy

“Ọe!”.



Nhân lúc thằng bạn nối khố đi tắm, yêu nữ nào đó vụng trộm chuồn ra ban công gọi điện thoại: “Dì, Bất Phá bên này con thu phục xong rồi. OK OK, con sẽ hành sự tùy theo hoàn cảnh”. Cúp điện thoại, yêu nữ cười đầy âm hiểm.



Nằm ở trên giường, Tây Môn Mộc Nhất cùng Vương Linh Linh căn bản ngủ không được, ông liên tục thở dài: “Sẩy một ly đi một dặm. Bất Phá đính hôn với Hác Giai. Xem chừng, mẹ của thằng bé rất muốn Hác Giai thành vợ nó, tạo hóa trêu người, tạo hóa trêu người a!”. Vương Linh Linh buồn bã không đáp lại.

Đột nhiên, điên thoại ở chỗ tủ đầu giường reo lên, Tây Môn lão gia kinh ngạc nhìn vợ, ai lại gọi điện vào cái giờ này? Ông nhấc máy.

“Alo, tôi là Tây Môn Mộc Nhất”.

“Xin chào, thật có lỗi vì muộn thế này rồi còn gọi điện đến quấy rầy ông, ông Tây Môn, tôi là Lục Duy Thành, cha của Lục Bất Phá”.

“Ngài Lục!” Tây Môn Mộc Nhất ngồi bật dậy, Vương Linh Linh cũng ngồi dậy theo. Tây Môn lão gia đem điện thoại đổi sang nghe bên tai phải, Vương Linh Linh dịch sát người lại gần ông.

“Ngài Lục, tôi với nhà tôi vốn muốn sang Hồng Kông để thưa với ông cùng bà nhà vài chuyện, nhưng hai ngày nay trong nhà cbề bộn quá, tôi không thể đến ngay được, thực sự xin lỗi”.

“A, liên quan đến việc tiểu Phá nhận hai người là cha, mẹ nuôi sao?”.

“Đúng vậy, tôi với nhà tôi thực thích Bất Phá, vì vậy nhịn không được mới muốn nhận đứa nhỏ này làm con nuôi, trước đó cũng không nói với hai người mấy tiếng, quả thực là rất thất lễ”.

“Việc này thực ra không có gì, chúng tôi cũng rất mừng vì ngài Tây Môn và bà nhà có thể nhận tiểu Phá. Ngài Tây Môn, Lục Đường Phương Phương nhà tôi cũng muốn nói một việc với ngài, ngài chờ một chút” Lục Duy Thành đưa điện thoại cho vợ.

“Chào ngài Tây Môn, rất vui được nói chuyện với ngài, tôi là Lục Đường Phương Phương, mẹ của Bất Phá”.

Bên kia truyền tới một giọng nữ cực kì dễ nghe, Tây Môn lão gia lập tức đáp: “Xin chào, rất vui được nói chuyện với bà, ngày nào tôi cũng nghe Lục Bất Phá nói về việc mẹ của thằng bé tốt như thế nào”.

Người mẹ được thằng con ca ngợi này bình tĩnh cười cười, trên mặt không tìm được nổi một tia thương tâm.

“Ngài Tây Môn, tôi muốn nhờ ngài giúp Bất Phá nhà tôi một việc”.

“Bà cứ nói, chúng tôi nhất định sẽ giúp”.

“A, là thế này”.

Ở đầu này của điện thoại, nữ thần chậm rì rì lười biếng nói, ở đầu kia của điện thoại, Tây Môn lão gia và Tây Môn phu nhân mồm mở càng ngày càng to, cằm cũng mau rớt xuống đất.

Ba mươi phút sau, nữ thần đã cùng với Tây Môn lão gia và Tây Môn phu nhân tạm hoàn thành bước đầu của hiệp nghị, vừa lòng cúp điện thoại. Trong khi ấy, Tây Môn lão gia mang theo tâm hồn vẫn còn đang chấn kinh của mình đờ đẫn buông điện thoại, nửa ngày cũng chưa hoàn hồn nổi.

“Ông à…” Vương Linh Linh tựa vào người chồng, “Bất Phá… có một người mẹ tốt”.

“Ừ” Chồng bà đờ đẫn gật đầu, nuốt nước miếng, “Nếu Trúc Âm lại bắt nạt Đoạn Hoa thêm lần nữa, dù là tôi cũng không thể cứu được nó”.



Hồng Kông, trong phòng của nữ thần, quý ngài dã thú không đành lòng nói: “Phương Phương, như vậy không được tốt cho lắm”.

Nữ thần xoay người đè chồng xuống, khẽ liếm cổ dã thú của mình: “Anh muốn làm phản dồ?”.

“Đều nghe theo em!” lật mình, đè ngược lại bà xã kiều mỵ của mình, quý ngài dã thú luồn tay vào trong sườn xám của bà xã. Nữ thần nào đó dễ dàng thu phục được dã thú nhà mình.



Nằm trên sô pha, ngủ không được, Lục Bất Phá cũng không quan tâm đến việc người đang nằm trên giường đã ngủ hay chưa, lên tiếng hỏi: “Hác Giai, bà không sợ kích quá khiến đội trưởng chạy thẳng à?”.

“Sợ chứ” trong bóng đêm, người nằm trên giường cũng không ngủ “Ai bảo ông là thanh mai trúc mã của tôi a. Bất Phá, nếu Thương Triệt không lấy tôi thì ông phải lấy tôi”.

Linh hồn mong manh của ai đó không khỏi thảnh thốt: “Tôi nhất định sẽ giúp bà tóm cho bằng được đội trưởng”.

“Hừ, ông xem tôi đã hy sinh biết bao nhiêu” Hác Giai lầm bầm, vào lúc đối phương còn nghi hoặc, cô lập tức nói, “Bất Phá, tôi nói thật đấy, nếu Thương Triệt chạy thì ông lấy tôi”.

“Sao bà không nói thẳng với đội trưởng là bà thích anh ấy? Việc gì phải quanh co vòng vèo nhiều vậy?”.

“Ai, phiền quá đi. Nhà Thương Triệt vốn chỉ là gia đình công chức bình thường, cha mẹ tôi nhất định sẽ phản đối. Bất Phá,nếu tôi và Thương Triệt đến với nhau, như vậy sẽ làm anh ấy rất áp lực đúng không? Tôi cũng từng nghĩ tới việc liều mình nói cho anh ấy, theo đuổi anh ấy, nhưng mà tôi cũng có cái thận trọng của riêng mình, hơn nữa lỡ ra cha mẹ thực sự phản đối, Thương Triệt lại càng không muốn tôi. Nếu tôi là con trai thì tốt rồi, con trai với con trai ở chung cũng chẳng có cái gì không môn đương hộ đối”.

“Hác Giai, nếu bà là con trai thì đội trưởng lại càng không muốn bà”.

“Người ta ảo tưởng tí thôi mà. Bất Phá, nếu sau này tôi với Thương Triệt bỏ trốn, ông nhất định phải thu lưu bọn tôi”.

“Hác Giai, bà xem nhiều tiểu thuyết quá rồi đó”.

“Cũng không phải không có khả năng. Cha mẹ tôi muốn tôi tìm một người môn đương hộ đối, nếu không phải giữa hai chúng ta chưa có tín hiệu gì thì họ sớm đã bức tôi lấy ông”.

“Tôi đoán cũng chỉ có loại người như đội trưởng mới chịu được bà”.

“Hừ! Cứ thử nói xấu đây đi, tôi sẽ mách với dì là ông bắt nạt tôi”.

“Nhiều lắm thì lão mẹ nhà tôi đem tôi viết thành thái giám, không sao cả”.

“A, Bất Phá, ông xong rồi, ông đã tự giác đi làm thụ rồi”.

“Mỗi ngày bị các người niệm bên tai, tôi chai lì rồi”.

“Hì hì, Bất Phá ông như cái sào thế này, làm thụ nhất định sẽ rất vất vả, để tôi dạy ông làm thế nào cho không vất vả đi”.

“Phi phi phi, bà cứ nói đi, tôi đây sẽ không giúp bà nữa”.

“Hừ!”.

Phòng ngủ lâm vào im lặng, thanh âm của Hác Giai lại vang lên.

“Bất Phá, ông giúp tôi nghĩ biện pháp đi, tôi nên làm gi?”.

“Gạo nấu thành cơm.”

“Thời đại nào rồi, cho dù tôi với Thương Triệt lên giường trăm lần, mẹ tôi không cho vẫn là không cho”.

“Vậy nấu qua, trực tiếp chưa hôn đã có bầu”.

Không có tí trách nhiệm của một thằng bạn trai, Lục Bất Phá đáp. Năm phút sau, hắn vẫn không nghe thấy tiếng đối phương đáp lại.

“Hác Giai?”.

“Bất Phá”.

“Ừ”.

“Sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ?”.

“Nghĩ cái gì”.

“Hì hì, Bất Phá, tôi sẽ bảo dì cho ông lên làm nhược công, cho ông xoay người”.

“Hác Giai, bà không sao chứ?”.

“Không có việc gì, không có việc gì, tôi rất ổn, ngủ đi, ngủ đi, sáng mai còn phải dậy sớm” Trở mình, bạn gái không tính nói thêm nữa. Anh bạn trai cũng trở mình, chân dài cố co lại cho vừa cái ghế sô pha, ai thán cái kiếp long đong của mình.

Lúc ấy trong một căn phòng khác, một người có đôi mắt màu lam bật đèn bàn, vẻ mặt lo lắng. Từ khi quen biết người nọ đến giờ, anh chưa từng để cho bất cứ kẻ nào có cơ hội cướp người nọ từ trong tay mình. Nếu không phải xảy ra việc ngoài ý muốn đáng giận như vậy, người nọ đã sớm là của anh! Ánh mắt màu lam âm trầm, nam nhân đã có một quyết định

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.