Trong phòng tạm giam thuộc cục an toàn thương mại, Tây Môn Trúc Âm đang ngồi trước mặt vợ mình – Nhược Lan, thần sắc của anh vẫn như trước mang một vẻ âm trầm đến kì lạ. Nhược Lan cúi thấp đầu, mái tóc dài của cô có chút hỗn độn, sắc mặt tái nhợt. Tây Môn tạm thời cho luật sư ra ngoài phòng để nói chuyện riêng với vợ. Cả người Nhược Lan không ngừng run rẩy, cô có rất nhiều lời muốn nói với anh, muốn nói rằng cô yêu anh, muốn nói, cô rất thương anh. Nhưng giờ phút này, không một từ nào có thể phát ra được, Nhược lan thật không ngờ để nói những điều ấy cũng thật khó.
Ngày mà cô sợ hãi cuối cùng cũng đã đến mặc dù cái người biết hết tất thảy đã chết,
Từ lúc Tây Môn vào đây, anh chỉ nhìn vợ mình, một câu cũng không nói. Không thể chịu nổi cái nhìn chăm chú của chồng, Nhược lan ngẩng đầu, khuôn mặt từng rất xinh đẹp giờ đây tràn ngập nét thê lương bi ai.
“Âm …” Nhược Lan cất tiếng nói khàn khàn, nước mắt tuôn rơi: “Anh tin tưởng em, em…”.
“Anh đã ủy thác cho Pound tìm luật sư biện hộ tốt nhất” Tây Môn Trúc Âm mở miệng.
“Âm?” Nước mắt Nhược Lan chảy càng nhiều, tinh thần của cô ngày càng suy sụp: “Âm… thực xin lỗi… thực xin lỗi… Nhược Liên Khải, lão ta bức em, nếu em không đáp ứng lão, lão liền… Âm… em thề em không hề phản bội anh, em thề…”.
“Pound sẽ đến hỏi em một việc, em không cần giấu diếm, anh ta sẽ nghĩ biện pháp giải quyết”.
“Âm…” Nhược Lan gào khóc, cô biết kể từ giây phút này mình đã vĩnh viễn mất đi người chồng này.
Tây Môn Trúc Âm lấy từ túi áo ra một chiếc khăn tay đưa cho Nhược lan. Nhược lan nhận chiếc khăn, gắt gao nắm chặt nhưng không dùng nó để lau đi nước măt. Cô khóc càng ngày càng mãnh liệt. Làm cho cô bình ổn lại cảm xúc xong, Tây Môn Trúc Âm mở miệng, vẫn thản nhiên như trước, không một tia tình cảm.
“Anh gọi Pound tiến vào” nói xong anh đứng dậy đi ra ngoài, ngay sau đó, luật sư riêng của anh đi vào, anh cũng không quay trở lại. Nhược Lan bàng hoàng bất lực nhìn về phía cánh cửa, chiếc khăn trong tay cô càng được nắm chặt hơn. Liệu cô còn có thể hi vọng?
Rời khỏi khu tạm giam, Tây Môn Trúc Âm gặp một người hay chính xác hơn là nói người này cố tình xuất hiện trước mặt anh – Vương Chỉ. Hắn mặc bộ cảnh phục, đứng ở hành lang trước khu tạm giam, dựa vào cạnh một chiếc cửa sổ.
“Tổng giám đốc Tây Môn cùng phu nhân đúng là như chim liền cánh, tình cảm thật sâu đậm” Vương Chỉ cười cười, lấy ra một điếu thuốc. Tây Môn Trúc Âm đứng yên lặng tại một chỗ, để mặc đối phương thoải mái mỉa mai. Hai người cứ vậy tại đó nhìn nhau, mãi cho đến khi Vương Chỉ hút hết nửa điếu, Tây Môn mới cất cước bộ đi tiếp, đi ngang qua Vương Chỉ là lúc đối phướng giơ tay cản lại anh.
“không có gì muốn nói sao?”.
Tây Môn Trúc Âm dùng tay đẩy tay đối phương ra rồi đi tiếp.
“Tây Môn!”.
Cước bộ dừng lại.
“Ngươi không có gì muốn nói sao? Chẳng lẽ ngươi không nói nổi ba tiếng “Thực xin lỗi” với tên gia khỏa kia sao?”
Vẫn như cũ yên lặng không nói, hành lang chỉ còn lại âm thanh tiếng giày của Tây Môn nện xuống sàn rời đi.
“Shit!”.
Vương Chỉ ném điếu thuốc đi, không thèm để ý cấp dưới ở bốn phía đang nhìn hắn.
Lái xe về nhà, Tây Môn Trúc Âm nhanh chóng vào nhà, chợt anh nghe thấy tiếng khóc của Tây Môn Dật Hoa. Vú nuôi đang dỗ tiểu thiếu gia, Tây Môn Trúc Âm lúc này liền đi đến, đem đứa con ôm vào lòng.
“Thiếu gia, tiểu thiếu gia vẫn khóc, phu nhân..”
“Cô cứ đi xuống nghỉ ngơi đi”
Ôm chặt con, Tây Môn Trúc Âm đi lên lầu, quản gia Lí Tề nhìn thiếu gia rời đi thì khẽ thở dài một tiếng.
“Cha, con muốn mẹ, cha..”.
Vỗ nhẹ đứa con trong lòng, Tây Môn Trúc Âm kéo bức rèm cửa lại: “Dật Hoa ngoan, mẹ rất nhanh sẽ trở về”.
“Thật vậy không?” Đứa nhỏ vừa khóc vừa hỏi.
“Thật mà”.
Nghe được lời cam đoan từ cha, khóc đã mệt, Tây Môn Dật Hoa ôm gấu bông ở trong lòng cha chìm vào giấc ngủ. Đặt con lên trên giường, Tây Môn Trúc Âm nhìn đứa nhỏ thật lâu rồi mới rời khỏi phòng ngủ.
“Thiếu gia, điện thoại của lão gia”.
Lí Tề đứng ở cửa phòng đang cầm điện thoại, Tây Môn Trúc Âm tiếp nhận, rồi đi vào thư phòng.
“Cha”.
“Ta xem qua báo chí” thanh âm của lão gia so với bình thường trầm hơn rất nhiều: “Nhược Lan… nó, là thật sao?”.
Đóng cửa lại Tây Môn Trúc Âm đi đến bên cửa sổ: “Hẳn là thế đi, con không hỏi tất cả giao cho Pound rồi”.
Lão gia lúc này không giống ngày trước thóa mạ con mà lại tiếp giọng khàn khàn: “Ta và mẹ ngươi ngày mai sẽ quay lại New York”.
“Vâng, con sẽ dẫn Dật Hoa ra sân bay đón bố mẹ”.
“Trúc Âm” Tây Môn lão gia lặng yên một hồi, thấp giọng nói: “Con hãy cố chống đỡ. Hết thảy cứ đợi ta và mẹ con về rồi tính tiếp. Mặc kệ là việc gì, cũng đều có cách giải quyết, đều có cách vượt qua”.
“Con biết”.
Cúp điện thoại, Tây Môn đứng ở bên cửa sổ nhìn ngoài vườn những đóa hoa Mân Côi đang thi nhau đua nở. Kiều diễm nhưng cũng đầy nhu mì, một màu đỏ rực rỡ như lửa cháy. Đó là khu vườn mà Nhược Lan đã tỉ mỉ chăm sóc.
…
“Tây Môn cậu thích hoa gì?”.
“Không thích gì cả”.
“Cậu thật chẳng thú vị gì cả. Nghĩ một cái đi mà”.
“….Hoa cúc”
“Xì ì! Điềm xấu, đổi cái khác đi”.
“…Mân côi”
“Không thích hợp với cậu, next”.
“Bách hợp”.
“Ừ, tôi cũng thích bách hợp, vậy nhá”.
“…”
…
Lấy ra một điếu thuốc, Tây Môn Trúc Âm châm lửa. Cha đã quá lo lắng rồi, hiện tại liệu còn điều gì khiến anh không thể chịu nổi? Tiếng di động vang lên, đang chìm trong suy nghĩ, Tây Môn giờ mới hồi phục lại tinh thần, mở di động ra, là Jonsson.
“Tổng giám đốc! Ngài mau đến công ty! Có việc lớn”.
“Ừ”
Cúp điện thoại, Tây Môn Trúc Âm dập điếu thuốc, không nhanh không chậm đi ra khỏi thư phòng. Bốn mươi phút sau, anh đã có mặt ở phòng quản lý. Vừa đi vào phòng, anh đã thấy khuôn mặt kích động của Jonsson.
“Tổng giám đốc! Chúng ta được cứu rồi! Được cứu rồi!” Không khỏi reo hò, lôi con người chỉ số IQ gần 200 đến trước màn máy tính, Jonsson chỉ vào hệ thống an ninh không tổn hao tí gì nói: “Tổng giám đốc, có người giúp chúng ta! Hai tiếng trước, lại có người xâm nhập vào hệ thống của chúng ta, tôi tưởng rằng lần này là hỏng hẳn rồi, không ngờ đối phương căn bản không phải là hacker mà là người đến giúp chúng ta. Tên gia khỏa này quả thật rất lợi hai! Hắn thông qua hệ thống internet gia cố thêm thêm hệ thống an ninh cho chúng ta, còn đem mã độc phát tán vào máy tính của nhóm hacker đang tấn công chúng ta nữa chứ. Tổng giám đốc! 1&15 … ha ha, không ngờ trên thế giới này còn có người lợi hại chẳng kém gì phó tổng!”. Đang trong niềm hưng phấn, Jonsson không hề phát hiện ra sắc mặt tổng giám đốc trở nên thay đổi.
“Ông nói là đối phương lợi hại như phó tổng?”.
“Vâng! So với phó tổng lợi hại như nhau! Mà nói không chừng có khi còn đỉnh hơn”.
Jonsson xoa xoa tay, hận không thể chui vào máy tính để lần theo đường cáp quang tìm ra con người lợi hại này.
“Thằng hề vẫn còn chứ?”
“Vẫn còn ở đây. Vừa rồi thằng hề của phó tổng cũng đi ra. Tuy nhiên người giúp chúng ta lại không để lại bất cứ dấu vết nào. Cơ quan an ninh quốc gia theo dấu được đến Paris thì tung tích của hắn hoàn toàn biến mất. Người này quả thật rất giỏi”.
Nói liên tục, nói liên tục, cuối cùng Jonsson tỉnh dần lại, lúc này ông mới lộ vẻ nghi hoặc : “Rốt cuộc là ai? Những hacker hàng đầu hai ngày nay đều đang tập trung ở chỗ chúng ta, chẳng lẽ là bạn của phó tổng?” Jonsson lập tức liếc nhìn tổng giám đốc một cái, phát hiện ra tổng giám đốc đang nhìn màn hình máy tính xuất thần.
“Tổng giám đốc?”
“Jonsson. Bằng mọi giá phải tìm được hắn”.
Jonsson hoảng sợ, ông đã lâu lắm rồi không nhìn thấy vẻ mặt này của tổng giám đốc “A. Vâng”.
Rời khỏi phòng quản lý, Tây Môn Trúc Âm khóa mình trong phòng làm việc.
…
“Tây Môn”.
“Ừ”
“Tôi hiện tại là hacker”.
“Chúc mừng cậu”.
“Cậu nói xem tôi nên lấy biểu tượng cho mình là cái gì? Thiên thần? Ác quỷ? Hay là chúa Jesus cứu thế”.
“…Tùy cậu. Tuy nhiên riêng Jesus thì miễn”.
“Ừm… cậu giúp tôi nghĩ đi mà”.
“….khủng long”
“NO”
“Gà tây”
“NO NO”
“Thằng hề”
“A? cái này ok đấy… Lấy thằng hề đi. Chẹp, phải là một thằng hề thật béo ha”.
“…”
“Tây Môn”.
“Ừ”.
“Thằng hề tuy rằng là hacker, nhưng sẽ mãi mãi bảo vệ ngôi nhà của cậu”.
“Nhà của tôi?”
“À à, nhà của chúng ta”.
“Thế mới đúng”
“Cho dù thằng hề có mất cũng sẽ vĩnh viễn bảo vệ nhà của chúng ta”.
“Cậu nói bậy gì thế!”.
“A, nói sai, nói sai. Nhầm nhầm, chẳng sợ già cả đến mức không động đậy được nổi một ngón tay, tôi cũng sẽ thông qua internet bảo vệ nhà của chúng ta”.
“Ừ”
…
Tắt hai máy chủ đi, Lục Bất Phá xoa xoa hai cái huyệt thái dương đang căng ra của mình. Hai năm qua chưa bao giờ phải dùng cái đầu nhiều thế này, đầu của hắn thiếu chút nữa là nổ tung luôn. Những dầu ngón tay hoạt động đến cứng ngắc, hắn đứng lên nhưng rồi nhanh chóng lại ngã xuống ghế. Hơn ba tiếng không ăn uống gì chỉ có ngồi không khiến chân hắn giờ đây tê cứng hết cả.
Kiểm tra lại một lần nữa, khi đã chắc chắn mình không bị lần ra dấu vết, Lục Bất Phá mới cất giọng ngân nga: “Lão ~ ~ ~ mẹ ~ ~ ~ Cho con cốc nước cam ~ ~ ~ Lão mẹ ~ ~”.
Yết hầu của hắn giờ đây đã khô khốc lắm rồi.
“Rầm”.
Mười phút sau, cửa phòng bị người một phát đá văng. Vị nữ thần với những lọn tóc quăn óng ả, mặc chiếc váy đầy gợi cảm, đi đôi giày thêu hết sức công phu, không chút tao nhã đạp cửa xông vào, cầm trên tay một cốc nước cam.
“Hắc hắc, lão mẹ…” biết bản thân đã gặp rắp rối, Lục Bất Phá thở dài cúi người “Con ngồi lâu quá giờ đứng lên không nổi nhưng mà … khát quá à. Con muốn món nước cam lão mẹ đặc chế (nũng nịu). Lão mẹ…” (~o~). Thử vài lần rồi nhưng hắn vẫn không thể nào đứng dậy nổi.
Gặp thằng con quả thật mãi không đứng dậy nổi, thần sắc của Lục Đường Phương Phương lúc này mới dịu đi rất nhiều tuy nhiên sự bất mãn vẫn không biến mất. Đi lên phía trước đưa cốc nước cam cho thằng con, vào lúc Lục Bất Phá đang thưởng thức hương vị món nước của mình, bà mở miệng: “Ta lại gặp chỗ bí rồi”.
“Ngô” sau khi mở mồm to hết cỡ để nốc hết cốc nước, Lục Bất Phá thở hổn hển lấy lại năng lượng hô lên : “sống rồi”. Sau đó, hắn lập tức vỗ ngực: “Lão mẹ, có con mẹ ở đây thì còn gì phải lo lắng nữa chứ. Nói đi, mẹ có chỗ nào viết không nổi?”.
“Thái giám thụ khi làm tình thường có cái phản ứng như thế nào?”.
“Phốc!”.
…
“Có người trợ giúp tên khốn Tây Môn Trúc Âm kia?”.
Đoạn Vũ gân xanh nổi lên, hỏi người đàn ông đang ngồi bên cạnh mình.
“Ừ” Ngửa mặt lên nhả ra một ngụm khói, Vương Chỉ cười cười: “Là một người không kém anh cậu. Máy tính của bọn Swan nhiễm hết vius rồi. Cũng may người đó hạ thủ lưu tình không tiết lộ tung tích của bọn họ”.
Đoạn Vũ hung hăng đá bàn trà một cái: “Tự nhiên lại có người giúp đỡ tên khốn ấy! Anh tra không ra tên đó là ai à?”.
Lắc đầu, Vương Chỉ lại khẽ nhả ra một ngụm khói thuốc: “Đối phương là cao thủ của cao thủ. Cục an ninh quốc gia vô dụng kia căn bản không phải là đối thủ của hắn. Em cũng biết so với anh em trình độ máy tính của anh thuộc dạng thợ học việc thôi mà”.
Đoạn Vũ khẽ cắn môi: “Vậy còn Nhược Lan?”.
“Nhược Lan quả thật đã đánh cắp thông tin kinh doanh cơ mật, Tây Môn Trúc Âm vì cô ta đã mời mấy vị luật sư hàng đầu. Tuy rằng chúng ta có chứng cớ nhưng nhiều lắm cũng chỉ khiến cô ta bị phán vài năm thôi, hơn nữa vẫn có khả năng cô ta còn được tuyên trắng án”.
“Không được! Em không cho phép cô ta thoát tội! Cô ta là hung thủ hại chết anh em!” Đoạn Vũ đã suy sụp lắm rồi, cậu làm nhiều việc như vậy cư nhiên lại không trả thù được kẻ thù kia.
Vương Chỉ ôm lấy cậu, trấn an: “Tuy có vẻ khó khăn, nhưng anh cam đoan, nhất định anh sẽ khiến cô ta phải vào tù. Anh đã tìm được mấy người mà cô ta tiếp cận ngày trước. Có lời khai chính xác từ họ thì vụ kiện của chúng ta hết sức có lợi”.
“Vương ca…” đôi mắt Đoạn Vũ đỏ lên, cậu nghẹn ngào: “Anh nhất định phải giúp em, giúp em báo thù”.
“Yên tâm” Vương Chỉ cười thật sâu: “Không chỉ anh mà cả bọn chị Lily nhất định đều giúp em. Chúng ta nhiều người như vậy chẳng lẽ không đối phó nổi một Tây Môn?”.
“Vâng”.